Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 10: Chương 10




Diệp lão phu nhân suy nghĩ cả đêm về vấn đề Trần Hảo nói. Bà lo sợ việc cưới thêm một người nữa sẽ làm Lưu Tuệ bất mãn sau đó không đối xử tốt với Diệp Minh nữa.

Dù sao tìm được một người thương yêu con trai mình như Lưu Tuệ cũng không dễ dàng. Nhưng dụ hoặc của việc có cháu trai quá lớn vẫn làm Diệp lão phu nhân khó mà yên lòng. Nếu có cháu trai có thể đảm bảo Diệp Minh về già có người chăm sóc.

Bà lo nghĩ đến việc sau này Lưu Tuệ sẽ không thương Diệp Minh nữa hoặc Lưu Tuệ sẽ chết trước Diệp Minh. Vậy thì Diệp Minh phải tính sao? Nhưng mà nhỡ cháu trai không có hiếu hoặc tiểu thiếp kia gây rắc rối. Lúc đó mất cả chì lẫn chài, Diệp lão thái thức trắng cả đêm suy nghĩ.

Trần Hảo chắc chắn mình đã gieo vào lòng Diệp lão thái suy nghĩ về vấn đề này. Tâm trạng tốt trở về phòng của mình, dỗ hai con trai đi ngủ xong. Ả lại có chút hốt hoảng tự thấy bản thân hình như quá mức ngu ngốc rồi.

Do quá ghét Lưu Tuệ, Trần Hảo nghĩ mình đã làm một việc quá mức bộp chộp. Nghĩ đến vì sao trước đây mình lo trước lo sau sợ Diệp Minh lấy vợ sẽ tranh dành tài sản với con mình. Bây giờ lại chỉ vì một phút nóng giận muốn phá vỡ hạnh phúc của Lưu Tuệ. Mà tự mình đề cử việc rước thêm một người vào cửa.

Tự trấn an bản thân rằng Lưu Tuệ chắc chắn không để người khác tranh đoạt địa vị với mình. Như vậy thì mình có thể gây xung đột giữa Lưu Tuệ và Diệp gia. Lưu Tuệ sẽ bất mãn vì Diệp lão phu nhân muốn nạp thiếp trong khi y mới vào cửa không lâu. Diệp lão thái sẽ bất mãn vì Lưu Tuệ ích kỉ làm Diệp gia không thể có thêm con cháu.

Họa hoằn lắm nếu người vẫn vào cửa được thì Trần Hảo cũng có tự tin làm nàng không thể sinh. Cũng không phải tự nhiên mà con cái của Diệp Húc chủ yếu do nàng sinh. Nếu tiểu thiếp kia sinh không phải là con gái thì e rằng đứa bé cũng không sống được tới bây giờ

Lúc đó ai có thể nghĩ đến người gây chuyện là Trần Hảo nàng. Tất cả sẽ nghĩ là do Lưu Tuệ ghen ghét hãm hại. Trấn an bản thân xong Trần Hảo liền vui vẻ đi ngủ. Vì tâm trạng tốt mà ngủ một giấc ngon lành, hoàn toàn trái ngược với Diệp lão thái trằn chọc cả đêm.

Diệp lão thái cả đêm không ngủ được sáng sớm đã sở soạn rồi vô thức đi sang chỗ của Diệp Minh và Lưu Tuệ ở. Đến nơi liền thấy có một tiểu tư và một nhà hoàn đứng sẵn ở ngoài cửa. Diệp lão phu nhân khẽ hỏi: “ Thiếu gia và thiếu phu nhân đã dậy chưa? “

A hoàn Tiểu Mai liền nói: “ bẩm phu nhân thiếu gia và thiếu phu nhân vừa mới dậy. Hiện đang sửa soạn trong phòng ạ”

Diệp lão phu nhân nhướng mày nói: “ Vậy hai người còn không biết vào hầu hạ thiếu gia và thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu? Đứng ngoài đây làm gì?”

Tiểu tư Tiểu Phúc liền nói: “ Lão phu nhân người hai chúng ta rồi. Nhị thiếu gia không thích người khác hầu hạ. Từ lúc có thiếu phu nhân chỉ cho phép thiếu phu nhân sửa soạn cho mình. Bình thường đều là thiếu phu nhân dậy sớm hơn để lo cho thiếu gia”

Diệp lão phu nhân nghe vậy liền mở nhẹ cửa ngó vào bên trong phòng. Vừa lúc thấy được Lưu Tuệ đang mặc áo khoái cho con trai mình. Sau đó sửa lại áo cho chỉnh tề rồi khen: “ Tướng công thực soái”

Con trai mình cười tít, đưa mặt qua, nhắm mắt lại. Lưu Tuệ bất đắc dĩ sau đó nhón chân hôn lên trán Diệp Minh. Diệp lão thái nhìn xong liền đóng cửa lại, thở dài. Hai đứa nó tình cảm tốt như vậy, vậy mà mình lại có ý định phá vỡ hạnh phúc của hai đứa nó.

Con trai mình rõ ràng là rất thích Lưu Tuệ, hiện tại hai đứa cũng rất hạnh phúc. Diệp lão thái không khỏi có suy nghĩ “ bọn nhỏ hạnh phúc vậy có lẽ không nên làm rối loạn cuộc sống của tụi nó”

Buổi trưa ăn cơm Diệp lão phu nhân lại lén nhìn Lưu Tuệ và Diệp Minh. Thấy hai đứa đang hi hi ha ha gắp cho nhau ăn. Diệp lão thái thở dài, thôi vậy không tính đến chuyện này nữa. Làm người không nên quá tham lam như vậy cũng là tốt lắm rồi.

Nghĩ thông suốt liền gắp cho Lưu Tuệ và Diệp Minh mỗi người một miếng thịt. Rồi vui vẻ trở lại, Trần Hảo ngồi bên ánh mặt hơi tối lại. Nhìn bộ dáng này của Diệp lão thái có vẻ là đã từ bỏ việc nạp thiếp cho Diệp Minh rồi.

Cắn răng, chắc chắn lão thái vì không muốn có xung đột với Lưu Tuệ nên mới từ bỏ. Thương hắn ta tới như vậy? Nàng đã làm dâu Diệp gia mấy năm rồi sao không thấy thương nàng như vậy.

Lưu Tuệ dùng que vẽ ô trên đất dạy Diệp Minh chơi ô ăn quan. Mấy hòn sỏi màu sắc được xếp trong ô. Diệp Minh hứng thú với trò chơi mới mà tức phụ mình dạy.

Đang kiên nhẫn giảng cho Diệp Minh cách chơi thì thấy Trần Hảo gọi mình. Lưu Tuệ đành để Diệp Minh ngồi chờ rồi đi lại chỗ Trần Hảo xem nàng ta muốn nói gì. Trần Hảo nhìn qua Diệp Minh đang sờ sờ mấy hòn sỏi trên đất nhếch miệng cười. Tên ngốc kia hẳn là không biết gì đâu kệ hắn cứ nói ở đây chắc cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.