Lưu Tuệ đi lại chỗ Diệp Minh vươn tay muốn chạm vào y, Lưu Tuệ nói: “ Tướng công chàng không sao chứ? “
Diệp Minh vốn chui trong lòng mẫu thân mình lại lén nhìn Lưu Tuệ. Thấy tức phụ đang lo lắng nhìn mình liền không có tiền đồ chuyển sang chui vào lòng Lưu Tuệ. Khóc nói: “ Tức phụ, ta sai rồi. Tức phụ đừng ghét ta, tức phụ đừng đi”
Lưu Tuệ xoa đầu rồi an ủi y: “ Tướng công đừng khóc ta sẽ không bao giờ ghét bỏ tướng công”
Diệp Minh ngước mặt lên nhìn Lưu Tuệ thấy Lưu Tuệ mỉm cười rồi lau mặt cho mình. Lúc này mới thôi khóc, Diệp lão phu nhân nói: “ Tiểu Tuệ con đưa Tiểu Minh về phòng trước đi”
Lưu Tuệ chào cha mẹ chồng sau đó cùng Diệp Minh về phòng. Đợi hai người đi xa rồi, Diệp lão phu nhân mới quay sang nhìn Trần Hảo. Ánh mắt không tốt đẹp, Trần Hảo cắn răng im lặng.
Diệp Huân ngồi trên ghế không nói gì những việc trong phủ thì cứ để tực phụ mình quản lí. Diệp Huân xưa nay chưa bao giờ xen vào việc quản lí nội tình của phủ. Nghĩ đến bộ dạng của con trai lúc nãy, xem ra không thể nạp thiếp cho nó được.
Sau đó lại không nhịn được đau lòng một trận. Người ta cứ nói trẻ con không biết gì nhưng có lúc trẻ con lại tinh tường hơn bất cứ ai. Thôi vậy, Lưu Tuệ rất tốt với nó được đến đâu hay đến đó vậy.
Diệp lão phu nhân nói chuyện với Trần Hảo một hồi rồi cũng cho nàng ta về. Nhìn bóng lưng Trần Hảo, Diệp lão phu nhân nhíu mày vốn tưởng con dâu cả là người khiêm tốn hữu lễ. Tưởng rằng Trần Hảo đề cập chuyện nạp thiếp là thật sự muốn tốt cho Diệp Minh.
Nhưng có lẽ sự việc không đơn giản như bà vẫn nghĩ. Ban nãy dù chỉ thoáng qua bà rõ ràng đã nhì thấy trên mặt đứa con dâu này. Có thái độ vui xướng khi người gặp họa khi Tiểu Minh vừa nói không tốt về Lưu Tuệ. Câu mà nó nói khi đó có vẻ là quan tâm nhưng thực chất là châm ngòi li gián.
Xem ra Trần Hảo là một người hẹp hòi lại hay so đo thiệt hơn. Có lẽ đã không vừa lòng với đệ tức của mình. Thở dài, dù sao Diệp lão phu nhân cũng là người trải sự đời. Mắt nhìn người vẫn là phải có. Chỉ là Trần Hảo đã tốt đẹp bao nhiêu năm chuyện gì khiến nó mang lòng đố kị nặng với đệ tức của mình như vậy?
Là do mình đối xử không công bằng sao? Vì con trai thứ khiếm khuyết, bà luôn cảm thấy có lỗi với đứa con này. Bất giác cũng quan tâm Diệp Minh hơn bà nghĩ là mọi người cũng hiểu được điều này. Nhưng có vẻ không phải vậy, sau này phải chú ý hơn mới được.
Trần Hảo về phòng liền tức giận đuổi toàn bộ người làm ra ngoài, đóng cửa phòng tức giận đập mạnh xuống bàn. Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nàng đã đánh giá thấp Lưu Tuệ rồi, cũng đã đánh giá thấp cảm tình của Diệp Minh dành cho y.
Trăm tính vạn tính cũng không nghĩ tới kế hoạch của mình lại bị đổ bể bởi Diệp Minh. Nàng đã quá xem nhẹ vị đệ đệ của phu quân này. Đến mức có thể mặc kệ hắn thoải mái nói chuyện nạp thiếp với Lưu Tuệ trước mặt hắn.
Cắn móng tay, Trần Hảo tăm tối nhìn vào khoảng không. Qua chuyện lần này cũng có thể thấy rõ được thái độ của cha mẹ đối với Diệp Minh và Lưu Tuệ. Diệp Minh lại phản ứng quá mạnh đối với việc nạp thiếp nhìn nét mặt của Diệp Huân và Triệu Mai. Thì chuyện này hơn phân nửa là sẽ không thành.
Tuy là ban nãy nàng đã biểu hiện rất tốt cũng bày tỏ là mình chỉ muốn giúp nhị đệ. Nhưng mà chắc chắn Diệp lão phu nhân đã không vừa lòng với nàng. Thậm chí tệ hơn là vỏ bọc bao năm qua của mình vì thế mà có thể có vết nứt.
Rốt cục là tên kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến tên ngốc kia chết mê chết mệt đến vậy. Đúng là cái đồ hồ ly tinh mà, Trần Hảo cảm thấy Lưu Tuệ sinh ra chắc là để chọc tức mình.
Mà hồ ly tinh trong miệng Trần Hảo lúc này đang ngồi trên giường. Được tướng công của mình cẩn thận xoa bóp cổ tay.
Diệp Minh vừa bóp vừa thổi phù phù vào cổ tay hơi đỏ của Lưu Tuệ, rưng rưng nói: “ Đều là do ta không tốt làm tức phụ bị thương”
Lưu Tuệ lau nước mắt của y nói: “ ta không sao tướng công đừng khóc. Tướng công mà khóc ta sẽ đau lòng”
Diệp Minh nghe vậy liền dùng tay áo mạnh mẽ chùi mặt mình. Sau đó hôn lên cổ tay của Lưu Tuệ. Nghiêm túc nhìn Lưu Tuệ nói: “ Tức phụ ta hứa sẽ không bao giờ để tức phụ bị thương nữa. Cũng sẽ không bao giờ để cho tức phụ phải đau lòng nữa”
Lưu Tuệ hơi ngạc nhiên, xong vui vẻ nhiều hơn, liền cười nói: '” được rồi ta tin tướng công”
Lúc này đến phiên Diệp Minh ngạc nhiên ngây ngẩn nhìn Lưu Tuệ. Bình thường tức phụ khi cười đều rất đẹp. Nhưng mà hôm nay tức phụ đặc biệt đẹp hơn thì phải. Bởi vậy Diệp Minh ngây ngốc hôn lên đôi môi đang mỉm cười kia.
Sau đó cả hai liền ngây ngốc, Diệp Minh sờ sờ môi mình xúc cảm khi vừa chạm môi Lưu Tuệ dường như vẫn còn vương trên đó. Vui vẻ nói: “ Tức phụ thực mềm, thực thích sau này không hôn hôn má nữa hôn cái này đi”