Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 37: Chương 37




Ăn hết ba miếng bánh thì hai người dừng lại, Diệp Minh nói: “ Còn lại tức phụ ăn đi, cái này nữa cái này mọi người đều thích ăn”

Nói xong liền đẩy một cái hộp nhỏ nhắn về phía tức phụ mình. Lưu Tuệ mở hộp ra, thấy trong hộp là mấy loại quả khô được chia ngăn, bày biện rất ngăn năp. Cái này hình như gọi là ô mai thì phải, Lưu Tuệ bỏ một quả vào miệng liền cảm thấy mệnh mình chắc có thể dừng lại ở đây. Thực sự là chua đến mặt mũi nhăn hết lại, muốn phun ra lại không dám phun.

Diệp Minh háo hức hỏi: “ Có ngon không? Loại này là người đang có thai đặc biệt thích nên ta cố ý mua cho tức phụ đó”

Lưu Tuệ nghe xong liền mắc nghẹn quả ô mai tại họng, ho tới nước mắt lưng tròng. Mãi mới nhổ được ô mai ra, ho khụ khụ nhìn Diệp Minh: “ Cố ý mua cho ta? “

Diệp Minh gật đầu nói: “ Đúng vậy a, tức phụ không thích chua sao? Vậy thì cái này, cái này cay đó”

Lưu Tuệ nói: “ Từ từ đã tướng công có phải chàng đang nghĩ ta có thai? “

Diệp Minh mặt hơi đỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn Lưu Tuệ, nói: “ Ta sẽ chăm sóc hai người thực tốt “

Lưu Tuệ há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn là không nói lên được đành nói: “ Vậy là bánh này cũng thế? “

Diệp Minh gật đầu, ngượng ngùng nói: “ Có ngon không? “

Lưu Tuệ chống đỡ không lại ánh mắt của Diệp Minh, bất lực nói: “ Ngon...ngon lắm”

Diệp Minh lập tức tràn đầy sức sống, vui vẻ nói: “ Ngon là tốt rồi, ta còn tưởng tức phụ không thích đồ ta mua”

Lưu Tuệ nói: “ Sao có thể không thích được, tướng công nhị tẩu đang mang thai. Chúng ta chia cho tẩu ấy một chút được không? “

Diệp Minh không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Lưu Tuệ thở phào lập tức gói cả hộp ô mai cho Liễu Yến, cũng chia cho nàng vài miếng bánh ngọt, số còn lại giữ lại cho Diệp Minh ăn.

Đưa đồ cho nha hoàn, Lưu Tuệ nói: “ Cái này là tướng công ta mua cho nhị tẩu, đem qua cho tẩu ấy đi”

Mọi người trong phủ đều biết con của Liễu Yến sau này sẽ thành con thừa tự của Diệp Minh và Lưu Tuệ. Tặng đồ như vậy biểu hiện quan tâm đứa trẻ này, xem ra nhị thiếu gia tuy ngốc nhưng có vẻ cũng rất quan tâm đứa trẻ này.

Liễu Yến nhận được quà rất là vui vẻ, mấy hôm nay nàng ăn không ngon miệng lắm. Mấy món này hòa đường kí bán có giới hạn rất là đắt, nàng không nghĩ là mình lại được ăn chúng. Liễu Yến đặc biệt thích ô mai ăn được đến vui vẻ, ngon quá a.

Lưu Tuệ từng nhìn thấy nàng vui vẻ ăn, nhìn mà họng cảm thấy chua loét cái vị chua kia như còn văng vẳng trong đầu. Loại ô mai này được nữ nhân đặc biệt ưa thích, nghĩa là lúc càng nàng bình thường không hoài thai cũng đã thích ăn rồi. Ngay cả mấy loại xoài còn non, mấy giống hoa quả chua đến thiên địa phẫn nộ như chanh cũng rất được ưa thích. Càng ngày càng không hiểu nổi khẩu vị của nữ nhân. Lưu Triệt cũng thật biết kiếm tiến, mấy món đồ này mà cũng nghĩ ra rồi có thể bán được.

Đại loại là Liễu Yến quá thích ăn ô mai Lưu Tuệ đành nhờ Diệp Minh mua thêm vài hộp. Người nào đó còn nghĩ tức phụ mình thích ăn chua, hí hứng đi khoe với hai người dạy xấu mình hàng ngày. ( Tráng và Triệt đó, ๏_๏ tên để lẻ như vậy nghe thực...)

Việc Liễu Yến thích ăn chua cũng nhanh chóng bị đồn ra, Diệp lão phu nhân rất vui vẻ. Diệp Minh lần này xem ra thực sự gặp may, có người kế thừa hương hỏa rồi. Trần Hảo bắt đầu đứng ngồi không yên, nghe nói Liễu Yến thích ăn ô mai của Hòa Đường Kí ánh mắt liền hiện lên toan tính.

Liễu Yến đã mang thai hơn tám tháng, cách kì sinh không còn xa, mấy tháng này cũng không làm nàng bớt cảnh giác được. Vương bà tử đành ở bên trấn an nàng, đoán là nàng lo lắng trước khi sinh.

Lưu Tuệ biết tin Liễu Yến thích ăn chua lộ ra thì không khỏi lo lắng, người ta nói thèm chua là con trai. Sợ là Trần Hảo sẽ đứng ngồi không yên, đứa trẻ gần ra đời rồi, không thể để chuyện gì xảy ra được.

Hôm nay Diệp Minh lại lên trấn mua ô mai, người làm trong hòa đường kí thấy Diệp Minh đến thì phục vụ rất tận tình, nhanh chóng gói cho y một hộp ô mai. Diệp Minh vui vẻ ra về, ra ngoài cửa không bao lâu thì bị người ta va sầm vào. Diệp Minh và cả người nọ liền ngã ra, người nọ lồm cồm bò dậy vội xin lỗi rồi chạy mất.

Diệp Minh ngồi dậy phủi phủi quần áo, nhặt hộp ô mai lên kiểm tra, phù may quá không việc gì. Vốn là định đi về không ngờ tay áo lại bị kéo lại. Diệp Minh cúi xuống nhìn phát hiện giữ mình lại là một đứa nhỏ khoảng hơn mười tuổi, trông có chút quen mắt.

Đứa nhỏ nói: “ Đại ca, ban nãy người kia đổi hộp của huynh”

Diệp Minh vội vàng xem lại cái hộp, đúng là hộp của hòa đường kí a, bởi vậy y nói: “ Nhưng hộp này đúng là của hòa đường kí a, có lẽ người ta cầm nhầm không sao đâu”

Đứa nhỏ thấy Diệp Minh muốn đi thì kiên quyết giữ lại nói: “ Đại ca, đệ chắc chắn người kia đổi hộp của huynh. Huynh không được đi chúng ta nên kiểm tra cá hộp đã”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.