Trần Hảo bị phạt liền ở phật đường mấy ngày hôm nay ăn chay niệm phật, một bộ rất hối lỗi. Hôm nay niệm xong kinh phật Trần Hảo vừa từ trong phật đường ra ngoài thì đụng Lưu Tuệ.
Mấy hôm nay đã bị phạt tâm trạng không tốt rồi, còn gặp phải thứ hồ ly này Trần Hảo tức tối không muốn chào hỏi, phất tay liên muốn đi. Không ngờ Lưu Tuệ xưa nay luôn không muốn nói chuyện với ả lại chủ động chặn đường hỏi han ả.
Lưu Tuệ cười nói: “ Đại tẩu mấy hôm nay thật vất vả, hôm nay ta có hầm canh gà hạt sen cho tướng công. Tẩu có muốn dùng thử một chút không? “
Trần Hảo nhìn xung quanh thấy không có ai liền nghiến răng nói: “ Đừng có ở đó mà giả mèo khóc chuột”
Lưu Tuệ không để ý nàng, cười cười thả vào tay nàng ta cái gì đó. Trần Hảo không kịp phòng bị trong tay nhiều thêm vài thứ. Lưu Tuệ nói: “ Cái này là đào khô trong ô mai mà tướng công ta mua, rất ngon tẩu dùng thử đi”
Trần Hảo giấu vội mấy quả hồng khô mặt mày tái mét, không thể tin nhìn người đang tươi cười trước mặt. Lắp bắp nói: “ Ngươi...ngươi.. “
Lưu Tuệ nói: “ Đại tẩu sao lại nói lắp rồi? Có cần mời đại phu không? Sắc mặt tẩu không tốt lắm”
Trần Hảo run run không nói nên lời, Lưu Tuệ cười lạnh nói: “ Ta không phải mèo”
Trần Hảo khó hiểu với câu nói không đầu không đuôi của Lưu Tuệ, người kia vẫn cười như thế nói: “ Ta không rảnh rỗi để cười một con chuột bẩn thỉu như vậy. Nhưng nếu con chuột cứ nhảy nhót trước mặt làm phiền ta thì ta cũng không ngại tiện tay giết nó cho rảnh nợ” . truyện ngôn tình
Trần Hảo há miệng không thể tin nhìn Lưu Tuệ, chỉ thấy Lưu Tuệ cười nói: “ Lời ta nói ngươi hiểu không? Ta cảm thấy trước đây mình rất xấu xa nên thay đổi làm người tốt. Nhưng bây giờ nhìn một số người ta lại cảm thấy chẳng cần tốt đẹp với những người không đáng để làm gì”
Trần Hảo căm tức nhìn Lưu Tuệ, điểm yếu đã bị bắt lấy hiện tại không thể trở mặt với y, bèn nói: “ Ngươi...ta biết ngươi không có ý tốt mà”
Lưu Tuệ nhàn nhạt liếc nàng rồi nói: “ Sai rồi, sai rồi ta đúng là có ý tốt nhưng ngươi cứ bắt ta phải có ý xấu đó chứ. Thu tay của ngươi lại, sống yên phận một chút, được không? “
Nói đến hai chữ cuối đặc biết nhấn mạnh, sau đó không đợi Trần Hảo trả lời bê bát canh gà rời đi. Trần Hảo sinh long hoạt hổ vậy vì có quyền lực địa vị trong Diệp gia. Vậy muốn nàng yên phận thì phải tước đoạt quyền lực đó của nàng. Cho nàng ta biết mình nên đứng ở đâu, Diệp Minh là người ngốc mà nàng ta còn như vậy.
Sợ người khác tranh đoạt của mình tới như vậy? Nghĩ Diệp gia toàn bộ là của mình sao? Thực là buồn cười, Lưu Tuệ ra đòn nhanh chóng giáng cho Trần Hảo một cú nặng nề.
Diệp lão phu nhân vĩnh viễn không tin tưởng Trần Hảo như xưa nữa. Sổ sách trong phủ lão phu nhân càng xem càng buồn phiền. Lưu Tuệ thấy cũng có nguyên nhân lỗi của mình khiến lão phu nhân buồn. Mỗi ngày đều sang hống nàng vui vẻ, khiến Triệu Mai dễ chịu không ít.
Diệp lão thái tâm trạng vui vẻ, cũng thường xuyên thảo luận một số vấn đề. Phát hiện Lưu Tuệ quả không hổ là người suýt trở thành gia chủ Lưu gia. Sự thông minh, tinh ý này không phải là việc mà nữ nhân như nàng có thể có được. Từ bàn bạc bắt đầu chuyển giao một số công việc cho Lưu Tuệ.
Mọi người trong phủ liền sổ sách chi tiêu của Diệp gia đây là sắp rơi vài tay nhị thiếu phu nhân. Trần Hảo khó chịu nhưng không làm được gì, Lưu Tuệ cắm rễ vào sự việc trong Diệp gia quá nhanh. Chớp mắt xung quanh đã toàn người của y, mỗi ngày đều có vài cặp mắt giám sát nàng.
Sự việc trôi qua cũng gần một tháng, Liễu Yến cách ngày lâm bồn không còn xa. Diệp lão phu nhân dứt khoát ném sổ sách cho Lưu Tuệ, cả ngày quanh quẩn ngắm nghía bụng của Liễu Yến.
Lưu Tuệ quản lí việc trong phủ so với Trần Hảo thì chỉ có hơn chứ không có kém. Thu chi việc gì vào ngày nào, vì việc gì đều ghi chú rất rõ ràng sau đó cho Diệp lão phu nhân xem thử, khiến nàng rất hài lòng.
Lưu Tuệ cũng gặp riêng Diệp Húc một lần, khá ngạc nhiên vì Diệp Húc bình thường tránh mình như tránh tà lại chủ động tìm gặp mình. Diệp Húc nhìn Lưu Tuệ, nói: “ Mọi việc là do ngươi sắp xếp? Ngươi có ý gì? “
Lưu Tuệ cười nói: “ Quả nhiên là không thể qua nổi mắt đại ca”
Diệp Húc hơi nhíu mày, nụ cười này của Lưu Tuệ thực xấu hoàn toàn khác khi y cười với Diệp Minh. Chẳng lẽ mình đáng ghét đến nỗi y không muốn cười thực tâm với mình?
Lưu Tuệ nói: “ Huynh chắc cũng điều tra qua về ta rồi, ta cũng không phải người tốt đẹp gì. Cũng nhờ tướng công ta mới tốt lên một chút, động đến chàng ấy thì không được”
Diệp Húc lặng lẽ nhìn Lưu Tuệ, sau đó thở ra nói: “ Ta đã hiểu rồi”
Lưu Tuệ cười khổ không nói gì, Diệp Húc lại nói: “ Ta có một việc thắc mắc, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như thế? “
Lưu Tuệ nhỏ giọng nói: “ Là của tướng công cho ta, ta đều không nỡ tiêu dồn lại muốn sau này dùng cho chàng ấy....không ngờ lại phải lấy ra làm như vậy”