Sau khi Trần Hảo bị đưa đi, Diệp Húc hướng về phía phụ mẫu mình nói: “ Đã để phụ mẫu phải bận lòng “
Nói rồi liền đi ra ngoài, Diệp Huân hơi nhíu mày đứa con trai này của mình thông minh lại hiểu chuyện. Từ nhỏ đã học được cách để cảm xúc thực sự không lộ ra ngoài. Nhưng vừa rồi dù chỉ một chút thoáng qua ông đã thấy trong mắt con mình một tia uất ức, hướng thẳng về phía ông và Triệu Mai.
Đứa con này...nó là trách chúng ta đã ép nó cưới một người phụ nữ không phải đạo như thế? Diệp Huân thở dài mệt mỏi ngồi trên ghế, nhìn phu nhân mình sững sờ ngồi bên cạnh cảm thấy trong lòng không có tư vị gì cả. Phiền muộn không thôi, bèn đứng dậy đỡ thê tử mình trở về phòng.
Lưu Tuệ ở lại cuối cùng bèn sắp xếp hết những chuyện còn ngổn ngang trong phòng. Tiểu Mai và nha hoàn cận thân của Trần Hảo đều bị bán ra ngoài. Những người biết chuyện còn lại trong nhà thì được răn đe không thể nói linh tinh trong phủ. Phải biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói sau đó giao cho Vương bà tử quản lí đám người hầu rồi đi ra ngoài.
Người bất ngờ nhất đối với kết quả sự việc như thế này không ngờ lại là Lưu Tuệ, người đã khơi mào sự việc ra. Dù biết trước là lần này Trần Hảo khó mà dung thân được trong Diệp gia. Nhưng hành động của Diệp Húc cũng nằm ngoài dự liệu của Lưu Tuệ.
Không nói hai lời, không cần biết thuốc gì lập tức đuổi Trần Hảo đi thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho. Lưu Tuệ gấp đi nhanh ra ngoài tâm trạng có chút rối ren. Muốn tìm Diệp Minh và Tiểu Đậu để bình ổn tâm trạng, đột nhiên cánh tay bị kéo mạnh vào sau núi giả trong sân. Lưu Tuệ bị nắm cánh tay phát đau, nhìn chủ nhân cánh tay đang bóp chặt tay mình Diệp Húc.
Lưu Tuệ ngập ngừng nói: “ Đại ca... “
Diệp Húc buông tay Lưu Tuệ ra hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Lần này ngươi thông minh hơn rồi đấy”
Lưu Tuệ xoa nhẹ cánh tay, mãi một lúc sau mới nói: “ Ta không hiểu huynh đang nói gì cả”
Diệp Húc nói: “ Ta nghĩ ngươi là một người khá thông minh đấy, ngươi ngay từ đầu đã biết thuốc bỏ vào chẳng phải độc dược gì cả. Lại có thể nghĩ ra cách này dồn ép Trần Hảo, cũng là một cách hay... Nhưng mà... Nếu hôm nay nàng ta có thể biện minh nói ra loại thuốc mình bỏ vào. Ngươi có thể tống xuất ả đi hay không thì còn chưa biết đâu, mẫu thân ta luôn rất mềm lòng”
Lưu Tuệ không nói nói gì hết, ngay từ đầu đã không mong là qua được mắt của Diệp Húc. Lưu Tuệ tất nhiên là biết kế hoạch của mình có rủi ro, nhưng lúc đó một phần là vì tức giận. Phần vì lo lắng cho Diệp Minh cảm thấy người phụ nữ này không thể để ả tiếp tục gây chuyện nữa.
Từ đầu Lưu Tuệ đã tính nếu chuyện này không đủ thì sẽ thêm một vài chuyện khác vào để đảm bảo kế hoạch thành công. Vốn là sẽ phải bỏ ra một chút tâm sức nữa, chuyện hôm nay chỉ là bước đầu của kế hoạch thôi. Không ngờ kế hoạch lại thành công nhanh chóng ngoài mong đợi nhờ Diệp Húc nhanh chóng ra tay.
Lưu Tuệ nói: “ Huynh đã biết...tại sao còn làm như vậy? Tại sao lại giúp ta? “
Diệp Húc nói: “ Ta không giúp ngươi, ả ta hôm nay thêm một chút thuốc không nguy hại tính mạng. Ai đảm bảo ngày sau ả ta có hay không thêm thạch tín vào. Ta đã cảnh cáo ả, là ả không biết hối cải, không biết lúc nào nên dừng lại”
Lưu Tuệ nghe vậy đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu, đối với Diệp Húc lần đầu tiên hiểu được vì sao người này có thể giúp Diệp gia phát triển như vậy. Thủ đoạn và sự tàn nhẫn này, mình vĩnh viễn cũng không thể có được.
Diệp Húc lại nói: “ Ngươi thông minh nhưng luôn làm việc không đến nơi đến chốn. Trần Hảo có nhiều sơ hở hơn cái này, nhưng ngươi đến bây giờ mới chịu ra tay trấn áp ả. Đối với kẻ địch nhân từ với chúng chỉ làm chúng có cơ hội cắn ta thôi”
Thấy Lưu Tuệ cúi đầu không nói gì, Diệp Húc cười lạnh nói: “ Sao? Thấy ta quá ác độc? “
Lưu Tuệ ngập ngừng nói: “ Có phải...huynh biết những chuyện Trần Hảo làm trước kia không? Vậy tại sao...còn để yên cho nàng ta”
Diệp Húc nói: “ Ta từ đầu đã không thích nàng ta rồi, có những chuyện biết nhiều quá không tốt gì cho ngươi đâu”
Nói xong liền muốn đi, Lưu Tuệ vội hỏi: “ Ta có thể hỏi một câu cuối không? Huynh rõ ràng rất thương đệ đệ...tại sao còn.. “
Diệp Húc nghe đến đây lạnh lùng nhìn Lưu Tuệ, khiến Lưu Tuệ không nhịn được có một chút hoảng hốt. Nhưng vẫn kiên định đối cứng với Diệp Húc nhìn thẳng vào mắt y.
Diệp Húc nhíu mày nói: “ Vừa mới nói không nên tò mò nhiều xong... Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi đệ tức “
Nói xong câu đó liền đi mất bỏ lại Lưu Tuệ ngẩn ngơ đứng đó. Thực ra chuyện Diệp Húc làm lơ những chuyện Trần Hảo làm thì Lưu Tuệ có chút hiểu được. Chẳng qua là chán ghét đến mức không muốn để ý thôi nữ nhân trong nhà lúc nào chẳng tranh đoạt đấu đá nhau. Miễn là không làm hại đến Diệp gia, Diệp Húc sẽ không bận tâm.
Cái mà Lưu Tuệ thực sự thắc mắc chỉ có thái độ của Diệp Húc đối với người trong nhà. Hắn giống như là dựng một bức tường ngăn cách, không muốn thân cận với bất cứ ai trong nhà. Phụ mẫu tại sao không phát hiện ra vấn đề này a?