Lưu Tuệ đang chán nản ngồi trong sân thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “ Nơi quỷ quái gì thế này, thực là bẩn thỉu”
Theo bản năng nhìn về phía giọng nói thì thấy Trần Hảo đứng ngoài cửa làm vẻ mặt ghét bỏ. Khi thấy Lưu Tuệ nhìn sang ả không kìm được nụ cười, nhìn một thân quần áo bần hàn của Lưu Tuệ cảm thấy phi thường hả dạ. Trần Hảo nói: “ Cũng may là ta đã thoát ly được nhà họ Diệp mới không phải chịu cảnh cực khổ này cùng các ngươi”
Trần Hảo nói câu này cũng có điểm là nói thật, nhà họ Trần tuy không giàu có bằng nhà họ Diệp. Nhưng cũng là một hộ có tiền, nếu không năm xưa không môn đăng hộ đối sao ả có thể gả cho Diệp Húc được. Tuy là từ sau khi hòa ly người nhà ả không cho ả sắc mặt tốt đẹp nhưng nhờ có Trần Quân chống đỡ ả vẫn có thể ăn mặc chi tiêu đầy đủ. Chỉ là điều kiện so với trước đây khi còn ở nhà họ Diệp thì kém xa.
Đã buồn bực nhiều chuyện rồi, lại còn bị kẻ đáng ghét tới gây chuyện. Lưu Tuệ không buồn để ý tới người phụ nữ đứng trước cửa, thu dọn đồ đạc định vào trong nhà. Trần Hảo thấy Lưu Tuệ muốn vào nhà bèn nói: “ Hừ, đến lúc này còn giả bộ thanh cao. Nhà họ Diệp từ lúc rước đồ sao chổi như ngươi vào cửa thì luôn gặp xui xẻo. Ra nỗng nỗi như ngày hôm nay còn không phải là do xú khí của ngươi ảnh hưởng sao? “ . Truyện Quân Sự
Lưu Tuệ day trán, uổng cho một người mà trước đây mình còn cảm thấy có chút thông minh. Lời Trần Hảo nói không những không khiến Lưu Tuệ buồn phiền mà còn làm cho y cảm thấy người phụ nữ này điên rồi.
Lưu Tuệ nói: “ Chuyện trong nhà không đến lượt ngươi quan tâm, nơi này không chào đón ngươi, không tiễn”
Nói xong liền đi vào trong nhà, không thèm để ý tới Trần Hảo thêm lần nào nữa. Trần Hảo khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài mới nói được vài câu đã bị chặn bên ngoài sao có thể can tâm. Bởi vậy cả ngày ả cứ lảng vảng quanh nhà họ Diệp đợi gặp thời cơ thích hợp để nói cho bọn họ biết Lưu Tuệ chính là đồ sao chổi.
Bản thân đã bị đày ra nông nỗi này Trần Hảo không còn muốn suy tính sâu xa, giả bộ làm gì nữa. Bây giờ ả chỉ muốn nhìn thấy Lưu Tuệ thảm thương vậy mới có thể xoa dịu ả. Nửa canh giờ trôi qua Trần Hảo vẫn không thấy ai trong nhà cả.
Ả đi loanh quanh một hồi, sau khi nhìn thấy Phùng thị đang ngồi nghịch đất ở sân sau nhà ánh mắt lóe lên đi qua. Khi Lưu Tuệ chuẩn bị cháo xong, muốn gọi mẫu thân mình ra ăn thì không thấy bà đâu. Khi đi ra sân sau thấy Phùng thị nằm trên đất, Lưu Tuệ tá hỏa. Thấy trán bà có vết thương, vội vàng gấp rút nâng bà vào nhà, Diệp lão phu nhân thấy vậy vội mời đại phu.
Bây giờ trong nhà cũng không có tiền, Diệp lão phu nhân phải cầm vòng ngọc mà mẫu thân đưa mình để lấy tiền trả cho đại phu. Đại phu khám xong nói: “ Bà ấy đã cao tuổi, vốn có bệnh trong người nay lại va đập mạnh dẫn tới hôn mê”
Sau đó kê cho bọn họ một đơn thuốc rồi thở dài ra về. Lưu Tuệ cảm thấy tự trách không thôi, bản thân ở trong nhà mà lại để mẫu thân bị ngã ở trong nhà. Tùy là từ lúc Phùng thị điên dại, cả ngày cũng không chịu ngồi yên một chỗ. Có lúc cũng đụng ngã khắp nơi, hoặc bị bọn trẻ đuổi đánh có vết thương nên mọi người đều biết việc này xảy ra cũng không thể trách Lưu Tuệ được.
Nhưng mẫu thân gặp nạn, người làm con cái sao có thể thấy trong lòng dễ chịu được vì vâyh chỉ biết an ủi Lưu Tuệ đừng lo lắng qua thôi. Lưu Tuệ túc trực bên giường bệnh cả đêm, Phùng thị tỉnh hai lần uống một chút nước. Mơ mơ màng màng nhìn Lưu Tuệ một hồi rồi lại ngủ thiếp đi.
Diệp Minh cũng quanh quẩn bên giường bệnh giúp Lưu Tuệ lấy cái này cái kia. Lưu Tuệ nhìn Diệp Minh đang lo lắng ngồi bên cạnh, cảm thấy lòng nặng trĩu. Dựa vào vai Diệp Minh khóc, Diệp Minh nắm chặt tay Lưu Tuệ dùng lời nói vụng về của mình an ủi y.
Người trong nhà họ Diệp đều lắc đầu thở dài, Phùng thị bị như vậy e rằng cũng không thể kéo dài được lâu. Phùng thị bị thương, trong nhà lại quá khó khăn Lưu Tuệ cũng không thể đòi hỏi tiền của để lo toan được gì nhiều. Diệp gia quan tâm tới cậu tới như vậy đã là tận lễ nghĩa rồi.
Hứa Bình cho thời gian hai ngày để giao Diệp Húc, nhưng toàn bộ trên dưới Diệp gia nào có ai biết Diệp Húc ở đâu. Mạng sống treo chỉ mỏng, cả nhà đều thấp thỏm không yên đã hai ngày trôi qua nhưng bọn họ không tìm được cách thích hợp để thoát thân.
Ai kêu bọn họ chỉ là thương nhân, không có quyền quý, thế lực như người ta làm gì. Giờ bị Hứa Bình chèn ép cũng chẳng biết kêu với ai, quan lại địa phương cấu kết với nhau hết rồi. Hứa Bình còn cho người giám sát không cho bọn họ chạy trốn, cả nhà so với bị giam lỏng cũng không khác là bao.
( sáng nay mới có người cố đăng nhập vào facebook tui, mà tài khoản này của tui liên kết với facebook. Rủi mà bay facebook thì cũng bay luôn nick này phải không?)