Lưu Tuệ bê cháo vào phòng đã thấy Phùng thị mở mắt đang nhìn ra cửa, sau khi thấy mình thì ánh mắt trở nên vui vẻ thều thào gọi tên con trai. Lưu Tuệ vội vàng đi lại chỗ mẹ mình, đặt cháo xuống bàn cạnh giường sau đó nắm lấy tay Phùng thị gọi: “ Mẫu thân”
Phùng thị mỉm cười nhìn con trai, chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, thị run run nói: “ Con à...ta muốn gặp Lưu Triệt...ta có chuyện nhất định phải nói với y”
Lưu Tuệ đắn đo một hồi, rồi cuối cùng cũng đồng ý nhờ người mời Lưu Triệt lại đây. Khoảng nửa canh giờ sau Lưu Triệt tới nơi sau đó được Lưu Tuệ tâm trạng bồn chồn dắt vào phòng mẫu thân mình. Khi nhìn đến Phùng thị đang nằm trên giường nhìn mình, ánh mắt Lưu Triệt tối đi. Y đã một mắt nhắm một mắt mở cho thị ở đây, thị còn muốn gì nữa.
Phùng thị gọi Lưu Tuệ nhờ y đỡ mình dậy, Lưu Tuệ khuyên không được đành phải đỡ bà ta khó khăn ngồi dậy. Phùng thị vịn gần hết cả người vào Lưu Tuệ mới có thể đứng vững, vừa xuống được giường liền hướng Lưu Triệt quỳ xụp xuống. Làm cho Lưu Triệt và Lưu Tuệ sợ hết hồn còn tưởng thị bị ngã.
Lưu Tuệ vội vàng lại xem mẫu thân mình muốn đỡ thị dậy thì bị thị xua tay cản. Biết mẫu thân mình không phải là bị ngã nên đành quỳ bên cạnh thị. Lưu Triệt nói: “ Mời ta đến bày cái trò gì đây? Mau đứng lên đi, ta không thích người khác quỳ trước mặt ta đâu”
Người cổ đại hở một cái là quỳ, sao không sống cho tử tế đi để không phải quỳ trước mặt người khác. Cứ làm chuyện trái lương tâm rồi quỳ, tưởng quỳ một cái là mọi chuyện có thể cho qua hết sao? Phùng thị không đáp lại Lưu Triệt không tiếng động khó khăn đứng lên rồi lại quỳ xuống. Dập đầu thật sâu trước Lưu Triệt ba cái, sau đó đầu cũng không dám ngẩng lên nói tiếng tạ lỗi với Lưu Triệt.
Lưu Triệt im lặng nhìn hai mẹ con sau đó phất tay áo đi ra ngoài. Lưu Triệt đi một lúc, Phùng thị mới chịu để con trai đỡ ngồi lại giường. Mấy ngày hôm nay thị ốm đau nằm liệt giường, tỉnh dậy không được mấy lần. Nhưng mà những chuyện xảy ra xung quanh thị lại nghe được rõ ràng, tâm trí cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết không còn điên loạn nữa.
Lúc tỉnh táo rồi thì thị hối hận không ngừng về những hành động của mình đã làm trước đây. Thị hối hận vì mình đã làm quá nhiều điều ác, khiến bản thân rơi vào thảm cảnh này không nói. Quan trọng là làm khổ con trai khiến con mình không thể ngẩng đầu lên mà sống vì có một người mẹ như mình.
Hôm nay đột nhiên thị thấy khỏe mạnh hơn hẳn, việc đầu tiên muốn làm đó là tạ lỗi với Lưu Triệt. Dù biết là sẽ không được tha thứ, nhưng thị vẫn muốn được tạ lỗi. Hơn nữa thị phải tạ lỗi thì quan hệ giữa Lưu Triệt và Lưu Tuệ mới có thể bớt ngượng ngùng. Lưu Triệt đã có thể giang tay giúp đỡ nhà họ Diệp tức là cũng không hận thù gì Lưu Tuệ.
Phải công nhận Phùng thị là một người không ra gì, thế nhưng lại là một người mẹ của Lưu Tuệ không tệ. ( vì bà ta chỉ thương Tuệ thôi, không thương con gái nên mình viết vậy) Mọi điều bà ta làm luôn luôn là vì nghĩ cho Lưu Tuệ.
Sau khi gặp Lưu Triệt thị lại muốn gặp Diệp Minh và Tiểu Đậu. Sau khi hai người một lớn một nhỏ vào phòng Phùng thị nhìn người nam nhân trẻ tuổi tuấn mĩ và đứa nhỏ mập mạp đáng yêu trước mắt không chớp mắt. Sau đó nhìn con trai mình hỏi: “ Con à con có hạnh phúc không? “
Lưu Tuệ đỏ mắt nhìn mẫu thân mình, nói: “ Con rất hạnh phúc, mọi người đều rất tốt với con...con...con rất thích chàng ấy”
Lưu Tuệ nói điều này là thật lòng nhưng cũng là muốn làm mẫu thân mình an tâm. Để bà không còn cảm thấy day dứt vì con mình phải làm nam tức phụ của người khác nữa. Phùng thị nhắm mắt lại, sau đó vẫy tay gọi Diệp Minh và Tiểu Đậu lại gần.
Hai cha con nhìn nhau sau đó nhích lại gần giường, Tiểu Đậu to mắt nhìn Phùng thị sau đó chu cái miệng nhỏ gọi: “ Ngoại tổ mẫu”
Phùng thị rớt nước mắt trả lời: “ Ngoan”
Sau đó gắng sức ôm Tiểu Đậu vào lòng, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn ngồi trong lòng bà. Phùng thị phát hiện mình không thể không thích đứa bé đáng yêu này. Mặc dù nhìn sao cũng thấy Tiểu Đậu là bản sao của Diệp Minh nhưng thị lại cảm thấy Tiểu Đậu rất giống Lưu Tuệ. Thằng bé lại hiểu chuyện khiến thị yêu thích không nỡ buông tay.
Phùng thị chơi với cháu trai một hồi sau đó nhìn nam nhân đang lo lắng nhìn mình, nói: “ Diệp Minh phải không? Con có tốt với con trai ta không? “
Diệp Minh nghe xong liền mạnh mẽ gật đầu vỗ ngực mình nói: “ Ta yêu tức phụ nhất trên đời, ta sẽ tốt với tức phụ cả đời“.
Nói xong gãi đầu nhìn Phùng thị rồi nói: “ Người là mẫu thân của tức phụ, ta cũng sẽ tốt với người “
Phùng thị nghe vậy liền cười, đứa bé này hơi ngốc nhưng rất thương con của bà, vậy thì cũng có thể an tâm. Phùng thị nắm tay con trai bỏ vào tay Diệp Minh nói: “ Vậy ta giao con ta cho con, con phải giữ đúng lời hứa đó”
Diệp Minh nắm tay Lưu Tuệ, cam đoan gật đầu. Lưu Tuệ bỗng nhiên thấy lo lắng gọi: “ Mẫu thân”
Phùng thị lắc đầu tỏ vẻ không sao, sau đó ôm Tiểu Đậu chơi cùng với nó