Hứa Bình bị triệu về kinh thành, còn tri huyện Thạch Thành thì trực tiếp bị áp giải về. Hứa Bình lần này coi bộ muốn đổ hết tội lỗi lên đầu tri huyện, thậm chí còn muốn giết người giệt khẩu. Nhưng tri huyện được bao vệ chặt chẽ may mắn thoát chết, lần này hắn quyết tâm vạch mặt Hứa Bình để mong giữ được cái mạng. Tứ vương gia cho người giám sát chặt chẽ, Hứa Bình không thể nào trốn thoát được đành phải về kinh thành chịu chết.
Tri huyện mới ngay lập tức được bổ nhiệm thay thế, vị này là một người trẻ tuổi mang trong mình nhiều hoài bão. Hiện tại đang rất trí công vô tư, mới nhậm chức đã nhận được giấy kêu oan của Lưu Tuệ. Vì nóng lòng muốn được lập công, lại rất ngưỡng mộ ngoại tổ phụ của Lưu Triệt nên Trần Hảo ngay lập tức bị bắt giam.
Ả ta dù sao cũng chỉ là một nữ nhân chưa đến hai ngày thì không chịu nổi tra khảo mà khai ra bằng sạch. Nhà họ Trẩn vội vàng phủi sạch quan hệ với ả, bây giờ ai nói Trần Hảo là người nhà bọn họ thì lập tức sẽ bị đánh. Trần Hảo bị giam trong đại lao tối tăm ẩm mốc, sớm đã không chịu được hoảng loạn vô cùng. Nhưng không một ai chịu nguyện ý để ý ả.
Ngày thứ năm sau khi bị giam cuối cùng cũng có người đến thăm ả, sau khi thấy Diệp Nhuế và Diệp Nhuận đứng ngoài cửa nhà giam. Ả mừng như điên, nước mắt ngắn dài chạy qua từ phía trong nhà lao vươn tay ra nắm lấy Diệp Nhuế nói: “ Con à, cứu mẫu thân”
Diệp Nhuận nhìn mẫu thân mình bộ dạng thất thố lại đáng thương, quay mặt qua chỗ khác lặng lẽ rơi nước mắt. Đây là mẫu thân của y, dù bà có trăm sai vạn sai vẫn là người đã sinh ra mình y vẫn không nhịn được cảm thấy đau lòng. Diệp Nhuế cố gắng bình tĩnh nói: “ Mẫu thân...tại sao người lại làm vậy? Phùng thị chỉ là một người đàn bà điên loạn hoàn toàn không uy hiếp đến người “
Trần Hảo gào thét nói: “ Ta không có, con không tin ta sao? Ta là mẫu thân của con a”
Diệp Nhuế nói: “ Người muốn nhị tẩu đau lòng nên mới làm vậy chứ gì? “
Nói xong y quan sát mẫu thân mình, thấy ánh mắt nàng ta né tránh, quả nhiên là bị nói trúng tim đen nên chột dạ thì thở dài. Trần Hảo bám lấy song gỗ nhà giam hoảng loạn nói: “ Nhuế Nhi, Nhuận Nhi mau đưa mẫu thân ra khỏi đây. Ở đây tăm tối bẩn thỉu, ta sắp không chịu đựng được nữa rồi, các con về cầu xin nội tổ phụ của các con. Bọn họ nhất định sẽ có cách để ta ra được bên ngoài”
Sau đó ả liên tục nhấn mạnh việc mình là thân sinh mẫu của hai người hòng khiến hai người thương xót. Sau đó ả nói: “ Là Lưu Tuệ đã hại ta, từ ngày hắn ta vào cửa ta chưa bao giờ được yên ổn cả. Hắn đã vu hãm ta, bây giờ ta bị người xấu hãm hại hai con chỉ trơ mắt đứng nhìn như thế thôi ư? “
Diệp Nhuế hét lên cắt lời ả: “ Người thôi đi nếu nhị thẩm muốn hại người thì với những việc người làm khi còn ở trong nhà cũng đủ để bị kết tội thả lồng heo rồi. Cần gì phải để cho người được tự tung tự tác hại người đến nông nỗi này mới bị tống vào đây”
Trần Hảo không thể tin nhìn con trai, run rẩy với tới Diệp Nhuế nhưng bị tránh đi. Diệp Nhuế nói: “ Người luôn miệng nói là mẫu thân của bọn ta. Ta hỏi người người thực sự thương yêu chúng ta sao? “
Trần Hảo thều thào nói: “ Đương nhiên là ta thương các con rồi, con nói gì vậy...”
Diệp Nhuế lúc này cũng không kiên cường nổi nữa khóc nói: “ Người bị đuổi khỏi nhà chúng ta lén lút đến gặp người. Cách xa bao ngày nhưng người không hề nhớ thương chúng ta. Gặp mặt cũng không hỏi han con mình sống ra sao, chỉ lo tiêm nhiễm vào đầu chúng ta những điều xấu xa rồi đòi hỏi chúng ta tìm cách cho người trở về”
Trần Hảo đập cửa nhà lao nói: “ Ta làm vậy còn không phải vì muốn tốt cho hai ngươi sao? Ta không ở hai ngươi sống ở đó sao mà tốt, cha các ngươi sẽ lấy thê tử khác đến lúc có thêm con cái thì các ngươi còn lại gì? Còn ở đây oán trách ta? “
Diệp Nhuế nói: “ Người có chắc là vì vậy không? Có chắc không phải là người sống ở nhà mẹ đẻ không tốt nên mới muốn nhanh chóng lấy lại vinh quang không? “
Hỏi xong một lần nữa lại nhận được ánh mắt trốn tránh. Trần Hảo chưa kịp biện giải thì Diệp Nhuế đã nói: “ Tội của người là giết người đấy...người bảo chúng ta phải làm sao đây hả mẫu thân? “
Nói xong không đợi Trần Hảo nói tiếp liền kéo Diệp Nhuận đi, Trần Hảo hoảng sợ gọi con trở lại nhưng bóng dáng hai người vẫn nhanh chóng khuất xa. Ả ngồi bệt xuống vò mái tóc đã rối bời của mình lẩm bẩm nói: “ Vậy là mình sẽ phải chết sao? Không...không...không thể như vậy được...”
Trần Hảo suy tính cả đêm tìm cách thoát chết, sáng ngày hôm sau giả điên giả khùng hi vọng chiêu này giúp mình thoát nạn. Lưu Tuệ cũng biết ả giả vờ nhưng không thèm tra xét lại, lập tức tống ả vào tháp người điên.
Cả đời Trần Hảo đây là quyết định ngu ngốc nhất đời ả, thử hỏi một người bình thường bin nhốt chung với đám người điên. Ngày ngày bị hành hạ lại bị bắt uống thuốc chữa bệnh, không điên rồi cũng thành điên. Đáng thương hơn là vì ả giả điên để được sống nên ai cũng nghỉ ả bị điên thật nên không có ai thương xót hay cứu ả ra cả.
Trần Hảo cứ như vậy phải sống cả đời trong tháp người điên, một ngày đột nhiên điên giả lại thành điên thật ngây ngẩn đến hết đời.