Chồng Quỷ (Quỷ Phu)

Chương 46: Chương 46




Liên Thanh ôm chặt Tạ Đình Ca, cậu mới chỉ nghe tiếng sét chứ chưa gặp qua bao giờ, càng không có cách chống đỡ. Cho dù cậu có mở thiên nhãn thì khi thiên lôi đánh vào người cậu cũng đau muốn ngất đi. Mặc dù như thế, cậu biết mình còn có thể bảo vệ được Tạ Đình Ca, tay cũng chưa từng buông lỏng ra.

Hai người dựa sát vào nhau, bên tai đầy tiếng sấm, sấm sét làm cho xung quanh sáng lên như ban ngày, đánh lên người Liên Thanh truyền sang người Tạ Đình Ca cho dù đã nhẹ đi nhưng cũng trúng. Hắn ói ra máu, vô cùng chật vật.

Đây quả là một đêm dài, thiên lôi đánh rung trời như thế, gần như không có ai ngủ được. Bọn người Ninh Viễn đứng đằng xa, yên lặng chăm chú nhìn tất cả sự việc, suy nghĩ mỗi người lại không giống nhau.

Thân phận Tạ Đình Ca ngoài dự liệu của nhiều người, nhưng cũng loại bỏ được không ít nghi ngờ. Pháp lực của hắn mạnh như thế, hiện tại nghĩ lại cũng không khó hiểu, chẳng qua là hắn thật sự chỉ muốn Liên thanh giúp hắn độ kiếp thôi sao?

Thiên lôi đánh trọn ba ngày, nhưng người phàm xung quanh lại không phát hiện, cuộc sống vẫn bình thường như cũ, chỉ có bọn Ninh Viễn là lo lắng cả ba ngày. Thiên lôi kiếp không phải ai cũng có thể trải qua, càng không phải ai cũng có thể tiếp nhận.

Tia sét như thế bọn họ chỉ nhìn thôi mà đã có cảm giác thấp thỏm lo âu, sợ bị đánh lên người, sợ bị đánh đến hồn phi phách tán, không ai biết Liên Thanh có ngăn được tia sét mạnh như thế không, dù sao việc này cũng là độ kiếp cho Tạ Đình Ca thành tiên, không phải tầm thường!

Liên Thanh bò dậy từ dưới đất, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Không chỉ có đầu đau mà cơ thể còn đau đớn không thôi. Cậu ôm đầu khó khăn hít thở, nhất thời quên đi mọi chuyện, thầm nghĩ sao lại khó chịu như thế, từ sáng sớm ngồi đến ban đêm cậu mới thấy đau đớn giảm đi một ít.

Chống người đứng lên, cậu mới hoảng hốt nhớ đến Tạ Đình Ca, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng nào còn bóng dáng Tạ Đình Ca đâu nữa! Lập tức cậu hoảng sợ không biết làm sao, nhớ lại chuyện lúc trước, cậu chỉ nhớ rõ thiên lôi đánh lên người cậu, quả thật rất đau, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, choáng váng đến tận lúc vừa rồi, còn về Tạ Đình Ca cậu cũng không biết hắn đã đi đâu.

Cậu hoảng sợ không biết nên làm gì, toàn thân đau đớn, đầu óc cũng không linh hoạt, chỉ có thể hoảng hốt tìm khắp nơi. Cậu nghĩ độ kiếp thất bại, Tạ Đình Ca tan biến không còn gì cả, nhưng dù sao cũng có cậu che chắn, hẳn là sẽ tìm được gì đó, cuối cùng lại không thấy gì hết.

Cho đến khi đầu óc thanh tỉnh, cậu mới có cảm giác hoảng hốt. Hay là Tạ Đình Ca độ kiếp thành công, đã phi thăng rồi? Nghĩ như thế, cậu cười khổ một tiếng, nhìn lại cơ thể đầy vết thương của mình cũng không nói nữa, lê thân thể mệt mỏi đi về nhà. Cậu không muốn nghĩ gì nữa, mà cũng không muốn nghĩ, trước hết cứ như thế thôi.

Lần này Liên Thanh bị thương không chỉ có cơ thể mà trái tim cũng không còn nguyên vẹn. Lúc nghỉ ngơi ở nhà, cậu mới phát hiện thiên nhãn không mở ra được nữa, chỉ cần cậu muốn mở thiên nhãn là đầu lại đau không chịu nổi. Thử mấy lần, rốt cuộc cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, mà một tin của Tạ Đình Ca cũng không có.

Sau khi hết bệnh đã là chuyện của một tháng sau. Hiện giờ cậu và người bình thường cũng không có gì khác nhau, ngoại trừ phần ký ức kia, nếu không phải còn nhớ, e là cậu sẽ cho đó là đang nằm mơ, một giấc mộng hoàng lương

(giấc mộng hoàng lương: giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi. tìm hiểu thêm ở đây)

Cậu vẫn đi học như bình thường, mỗi ngày đều rất đúng giờ, trường học cũng không có chuyện kỳ quái gì xảy ra. Ninh Viễn cũng không đến trường, nghe nói là nghỉ học, hiện tại Liên Thanh không nhận được tin tức nào về cậu ta nữa, cậu nghĩ có lẽ do Ninh Viễn ngại gặp lại cậu.

Trình Văn Xuyên trở lại trường học, vội vội vàng vàng đi tìm Liên Thanh. Một tháng qua cậu ta cũng mệt thở không ra hơi. Liên Thanh ở nhà dưỡng thương không nói, cậu ta ở ngoài cũng bận kinh khủng. Lão Địa Tạng Vương viên tịch, Tạ Đình Ca độ kiếp thành công, thay thế chỗ trống đó. Tuy địa phủ có chuyện vui nhưng cũng không thể ăn mừng, nhưng mà hình thức vẫn phải có, cậu ta nhờ phúc của Chu Lễ nên cũng được xuống dạo một phen.

Lúc cậu thấy Liên Thanh lập tức phát hiện Liên Thanh có vẻ khác thường ánh mắt Liên Thanh hỗn loạn như bị thứ gì che đi. Cậu nghi ngờ đi qua, quơ quơ tay trước mắt Liên Thanh. Liên Thanh thấy Trình Văn Xuyên còn giật mình, dù sao mấy người bên cạnh cậu đều biến mất, cậu còn nghĩ rằng bọn họ sẽ không xuất hiện lại nữa, không ngờ Trình Văn Xuyên lại xuất hiện.

“Đôi mắt anh không sao chứ?” Trình Văn Xuyên ngồi xuống cạnh Liên Thanh, hơi lo lắng hỏi, cậu ta nghĩ là đôi mắt Liên Thanh hư rồi, không nhìn thấy nữa.

Liên Thanh lắc đầu, không biểu hiện gì: “Tôi không sao, vết thương trên người cũng tốt rồi.”

Trình Văn Xuyên nghe ra tâm trạng Liên Thanh không tốt, cậu có chút lo lắng, một lát sau mới do dự mở miệng: “Tạ Đình Ca đã trở thành Địa Tạng Vương, hiện tại đứng vào hàng thần phật rồi.”

Tuy nói là cậu đi xuống địa phủ một chuyến nhưng chỉ gặp Tạ Đình Ca một lần, hơn nữa cũng không nói gì với nhau, cuối cùng Tạ Đình Ca nghĩ gì, chính cậu cũng không biết. Giờ thấy Liên Thanh như thế này, nhìn kiểu gì cũng không buông xuống được. Cậu hiểu Liên Thanh, càng không có hi vọng thì lại càng muốn làm đến cùng, cho nên cậu thấy bộ dáng này của Liên Thanh cũng không biết nên nói gì. Bảo bỏ xuống lại không bỏ được. Chuyện này người ngoài như cậu không phải có thể nói được.

“Ha ha!” Liên Thanh nhẹ nhàng cười, giọng điệu cũng không tốt, hành động khựng lại hồi lâu mới nói: “E là không chỉ là đứng vào hàng thần phật thôi đâu.”

Nghe lời này, mí mắt Trình Văn Xuyên không ngừng nhảy lên, kẻ ngu cũng nhìn ra trong lòng Liên Thanh đang kìm nén cái gì. Cậu thoáng do dự: “Thật ra tôi cũng không biết cặn kẽ tình hình của anh ta, anh cũng biết đấy, anh ta rất thần bí, không ai biết chính xác được.”

“Tôi không biết anh ta.” Liên Thanh ném bút xuống, sắc mặt lờ mờ: “Trước kia xem như tôi không biết anh ta, nhưng cũng đoán được phần nào, hiện tại tôi biết thì chỉ cảm thấy buồn cười.”

Trình Văn Xuyên không biết nên nói gì, chỉ thở dài. Liên Thanh còn nói: “Cho dù là tôi hiểu lầm thì tôi cũng không biết rõ! Xem như anh ta lợi dụng tôi, tôi cũng muốn nghe chính miệng anh ta nói ra.”

“Nhưng mà hiện tại Tạ Đình Ca đang ở địa phủ, làm sao anh có thể…” Trình Văn Xuyên bị Liên Thanh dọa sợ muốn chết. Địa phủ là nơi nào a, đâu phải ai cũng xuống được, phải không? Cho dù Liên Thanh có thiên nhãn nhưng rốt cuộc thì cậu cũng là người phàm, không ai có thể che chở cho cậu, cho dù là Tạ Đình Ca cũng không được!

Khóe miệng Liên Thanh giật giật, giễu cợt nhìn Trình Văn Xuyên: “Tôi khắc có cách!”

Có quỷ mới biết anh làm cách gì, Trình Văn Xuyên tựa như một đứa trẻ đi theo bên cạnh Liên Thanh. Từ lúc quay lại đây, cậu không muốn trở về liền, Chu Lễ bên kia tạm thời cậu không lo được.

Liên Thanh thấy lòng khó chịu, cũng không cười. Mãi sau này Trình Văn Xuyên mới biết thiên nhãn của Liên Thanh bị phong ấn. Lúc biết được tin này cậu sợ ngây người. Thiên nhãn bị phong ấn có nghĩa là gì? Có nghĩa là hiện tại Liên Thanh là một người bình thường không thể bình thường hơn! Trước kia Liên Thanh còn có thể nhìn thấy quỷ, nhưng bây giờ cho dù con quỷ đó có đứng trước mặt cậu, cậu cũng không nhìn thấy. Nếu như nói không giống người bình thường chỗ nào thì chính là do bát tự thuần dương của cậu nên đám ma quỷ không dám đến gần cậu.

Cho nên nếu như trước kia Liên Thanh còn có cơ hội đi xuống địa phủ, thì hiện tại hoàn toàn không có khả năng, trừ khi…. Trình Văn Xuyên cắn môi nhìn Liên Thanh, trừ khi cậu chết!

Nghĩ đến đây, Trình Văn Xuyên bỗng run cầm cập, nghĩ hẳn là Liên Thanh sẽ không sử dụng biện pháp ngu xuẩn này đâu, nếu như cậu chết, vậy tất cả mọi chuyện đều kết thúc.

Mà Liên Thanh cũng không nhàn rỗi. Với tính cách của cậu sẽ không chấp nhận việc yên lặng sống qua ngày. Cậu đã có quyết định, tìm và tra đủ loại sách. Cậu nghĩ thiên nhãn của cậu mất đi là do hai khả năng: một có thể là do giúp Tạ Đình Ca độ kiếp, bởi vì áp lực quá lớn, cậu không chịu nổi dẫn đến đóng luôn thiên nhãn một loại khác chính là….

Quỷ vương cũng từng nói qua, thiên nhãn của cậu là do Tạ Đình Ca cho, vậy thì do Tạ Đình Ca lấy lại. Cậu siết chặt tay thành đấm. Liên Thanh nhớ lại, nếu quả thật chính Tạ Đình Ca phong ấn, vậy có nghĩa là hắn không bao giờ muốn gặp mặt mình nữa. Nghĩ như thế, trong lòng đã đắng chát càng thêm lạnh giá.

Cậu xem đủ loại sách, cuối cùng cậu cũng tìm được một cách có thể thực hiện được. Cậu hít sâu một hơi, ngồi xuống. Trình Văn Xuyên thấy cậu xem quyển sách kia rất lâu thì vội vàng tiến lại xem.

“Cái này… Chuyện này… Hay là đừng xem nữa, đều là loại bàng môn tả đạo cả.” Vừa nói vừa muốn giật lấy cuốn sách. Nhưng Liên Thanh làm sao có thể để cậu ta được như ý, nhấc tay tránh thoát, tiếp tục xem sách.

Thuật ly hồn, chỉ cần cơ thể thuần dương là có thể sử dụng thuật ly hồn. Hồn phách rời khỏi cơ thể, đi vào âm giới, chỉ cần tà khí không xâm nhập vào thể xác là hồn có thể quay về, đảm bảo không có việc gì.

Nếu sử dụng phương pháp này thì theo lời Trình Văn Xuyên nói, đúng là bàng môn tả đạo, người bình thường khi hồn phách rời khỏi cơ thể, thể xác sẽ chết rất nhanh, nhưng cơ thể người thuần dương thì không, vì tà khí khó xâm nhập, nhưng cũng có khó khăn, bởi nhiều con quỷ mạnh sẽ rất thích thể xác như thế, một khi hồn phách đã rời thể xác, nhất định những con quỷ mạnh đó sẽ đến cướp đoạt. Vật chứa thượng hạng như thế, ai có thể bỏ qua được chứ?

Mà vừa vặn Liên Thanh chính là cơ thể thuần dương, cậu lại muốn tìm Tạ Đình Ca hỏi rõ ràng, cho nên đây là cách tốt nhất! Nhưng phương pháp này có tính nguy hiểm rất cao, bởi một khi hồn phách rời khỏi cơ thể, ai có thể đoán được thời gian trở lại, bởi có quá nhiều yếu tố không thể xác định được. Cậu đưa mắt nhìn Trình Văn Xuyên.

Trình Văn Xuyên cảm nhận được ánh mắt của cậu, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Anh đừng nhìn tôi, đạo hạnh của tôi rất thấp, không thể giúp anh ngăn những con quỷ mạnh được đâu.”

Liên Thanh gật đầu. Chuyện này thì cậu tin. “Kêu Chu Lễ đến đây, dùng thân phận của anh ta thì quỷ nào dám cướp xác tôi nữa.”

Đây là cái tính thích làm theo ý mình, nếu như Trình Văn Xuyên mở miệng, Chu Lễ sẽ không từ chối. Trình Văn Xuyên há miệng, vốn còn muốn khuyên Liên Thanh nhưng nhìn thấy bộ dáng cậu mấy ngày này, nếu như không gặp được Tạ Đình Ca thì nhất quyết không bỏ cuộc, hơn nữa còn có thể giải tỏa nỗi lòng. Hiện tại Tạ Đình Ca đã là bồ tát mà còn làm việc thất đức, lợi dụng xong cũng không có hành động gì, thật là DIAO (cmn) tàn nhẫn a!

Vì vậy Trình Văn Xuyên không nói gì, đi gọi Chu Lễ đến. Chu Lễ có thể hiểu Liên Thanh, chỉ là thuật ly hồn là việc quan trọng, lỡ may xảy ra sơ sót, sợ rằng Liên Thanh không về được. Nhưng mà hắn ta là thái tử của long vương, cũng không thể tùy tiện dẫn người xuống địa phủ được, hậu quả của việc này hắn ta không gánh nổi.

“Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, nếu có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không giúp được cậu.” Chu Lễ nhìn sự chuẩn bị của Liên Thanh, nhắc nhở.

Liên Thanh đã xếp nến thành vòng tròn, ánh mắt cậu vô cùng kiên định, cuối cùng đặt cái giá cắm nến vào chính giữa, nói: “Mọi hậu quả tôi sẽ tự chịu.”

Cậu nói câu này có nghĩa là đã tự tay cắt đứt đường lui của mình. Chu Lễ cũng không do dự nữa, đưa tay ra bày kết giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.