Chồng Sói

Chương 25: Chương 25




Đêm mùa đông, thôn làng vắng lặng, ngay cả bầy chó cũng cuộn tròn trong ổ mà say giấc, chỉ riêng một mái nhà đất là vẫn sáng đèn.

Hai vợ chồng ông Trịnh chưa ngủ. Đứa con út học hành trên thị trấn của họ trở về ngay trong đêm, anh muốn xin nhà ít tiền cho thầy giáo. Thầy anh lâm bệnh nặng nhưng gia cảnh bần hàn, không có tiền mua thuốc, học trò của thầy liền bàn nhau mỗi người đóng góp một phần, được chút nào hay chút ấy.

Có điều hai ông bà không đề cập tới linh chi của Thủy Thời mà dúi cho con toàn bộ số tiền dành dụm không nhiều nhặn mấy của mình. Vẫn là tâm lý có bao nhiêu tốt bấy nhiêu, tiền đóng góp cứu mạng cho thầy của con đã gửi gắm trọn tấm lòng của họ, chứ họ không thể đưa linh chi ra được. Một là bởi đấy vốn là đồ của người khác, hai là báu vật dễ chiêu tai.

Trịnh Thừa An vô cùng sốt sắng. Dù anh ngại về nhà xin tiền vì cha mẹ không khá giả gì, nhưng thầy anh đang trong cơn nguy kịch, sư huynh kê xong đơn thuốc rồi mà không đủ tiền mua nguyên liệu. Anh thật sự không còn cách nào khác, tiền bạc nhà mình anh chỉ đành hoàn lại sau, dẫu sao mạng người mới là quan trọng.

Anh vừa định thuê xe lên thị trấn thì có tiếng gõ cửa vồn vã vang lên. Muộn thế này rồi hẳn hàng xóm cũng không nổi hứng ghé qua ngồi lê đôi mách.

Đang bối rối thì giọng Thủy Thời dội vào, “Chú thím mở cửa cho cháu với ạ, cháu có việc rất gấp!”

Ông Trịnh vội gỡ then mở cửa, bà Trịnh thì bảo người con út: “Là Thủy ca nhi cha mẹ nhắc đến trong thư đấy, người một nhà cả, sau này con quan tâm em tí.”

Cửa vừa mở ra ông Trịnh đã giật mình thon thót, sao mới không gặp có một buổi đêm mà thằng bé đã nên nông nỗi này! Đôi mắt sưng vù, mặt mày trắng bệch! Ông liền nhanh chóng đón cậu vào phòng rồi rót nước cho cậu.

Phòng chính chỉ có vợ chồng ông Trịnh và Trịnh Thừa An, ba anh con trai còn lại đều ở trong phòng ngủ riêng. Những chuyện liên quan đến tiền tài thì ông bà không tiện cho hai nàng dâu biết, kẻo lại thầm trách ông bà đưa hết tiền cho cậu em chồng.

Bà Trịnh thấy Thủy Thời thì cũng hoảng, “Sao vậy cháu? Sao mới một đêm mà lại... cháu gặp trộm hả?!”

Cảm nhận bàn tay ấm áp của bà Trịnh trên gò má của mình, Thủy Thời không khỏi đỏ hồng đôi mắt, cậu nói lời đầu tiên sau khi vào nhà, “Chú, thím, cháu cần tìm thầy lang, tìm một thầy lang giỏi nhất ở nơi này!” Dứt lời cậu đổ hết sọt linh chi lên bàn.

Dưới góc nhìn của Trịnh Thừa An, anh thấy cậu ca nhi được cha mẹ mình cứu về đó vào nhà, cúi đầu chào hỏi rồi đứng bên bàn, sau đó bất chợt bày ra vô số da lông quý hiếm và ba cây linh chi khổng lồ. Loại linh chi này rất có giá trị, không phải cứ có tiền là mua được.

Hai ông bà vội xếp đồ cho Thủy Thời, vừa xếp vừa hỏi, “Sao thế cháu, cháu đau ốm chỗ nào à??”

Thủy Thời nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định kể nhà mình mới có thêm một người, là thợ săn trong núi và cũng là ân nhân cứu mạng cậu, nhưng ban đầu cậu sợ điều tiếng nên mới giấu chuyện mình được anh ấy cứu vân vân mây mây. Cứ vậy cậu soạn ra một câu chuyện nửa thật nửa giả tương đối hoàn chỉnh.

Đôi khi những chuyện xảy ra chỉ đơn giản thế chứ nói thật chắc chẳng ai nghe, ai mà tin có một người sống giữa bầy sói ở Đông Sơn, lại còn hung hãn như con thú dữ! Không bất ngờ, mọi người hoàn toàn tin vào lời nói dối của Thủy Thời. Họ vốn nghi ngờ chuyện Thủy Thời có thể sống sót ở vùng núi thẳm, nay biết có một vị ân nhân khác thì chuyện dễ hiểu hơn nhiều.

Ông bác đang tính đi mời “bác sĩ chân đất” của thôn, trong mắt ông, đàn ông có đau ốm thì cũng chỉ đến mức bị đánh bị ngã, khám tí là xong. Nhưng Trịnh Thừa An kéo ông lại và nói với Thủy Thời, “Thủy ca nhi, anh là Thừa An, anh tư của em đây.”

Thủy Thời quá đỗi lo âu nên không để ý đến anh, thành ra giờ anh mới tiến lên đánh tiếng. Trịnh Thừa An không giống ba người anh khác, có lẽ môi trường học hành đã tạo nên khí chất nho nhã ở anh bất chấp tuổi đời rất trẻ. Bên cạnh đó, bộ trường sam bằng vải thô khiến anh trông thêm phần chín chắn.

“Em tả xem bệnh gì trước đã, như vậy anh tư và cha mẹ sẽ dễ tìm đúng thầy thuốc giúp em hơn.” Anh không nói to như người trong thôn, lời lẽ cũng mạch lạc và giọng điệu ôn hòa.

Thủy Thời nhớ anh tư đi học trên thị trấn, cân nhắc một hồi cậu cũng không nói rõ bệnh mà chỉ bảo, “Anh tư, không biết ở thị trấn có thầy thuốc nào tính tình lương thiện mà nghiên cứu sâu về thảo dược không ạ, em xin đổi những thứ này để mời thầy ấy đến.” Nói đoạn cậu chỉ vào chiếc sọt.

Thừa An nghe vậy thì hơi hiểu ra, có lẽ bệnh của ân nhân em mình liên quan đến độc dược nhưng vì lí do gì đấy mà không thể nói thẳng với người ngoài. Lòng đã có vài nhận định, anh liếc mắt nhìn cha còn đang muốn ra ngoài mời thầy thuốc nghiệp dư.

“Ân nhân của em là thợ săn trên núi phải không?” Anh tính điều tra cho rõ ràng vì nhỡ vướng phải rắc rối nghiêm trọng gì... bản thân anh không sao, nhưng còn gia đình anh nữa. Thậm chí còn làm liên lụy thầy thuốc thì oan uổng quá rồi.

Thủy Thời thầm nhủ đúng là người có học suy nghĩ chu toàn, có điều Phù Ly sống tít tận núi cao, sao có thể gây thù chuốc oán với nhân vật vĩ đại nào.

“Cả ngày anh ấy chỉ săn bắt trên núi mà thôi, hầu như không giao tiếp với người nào, chắc chắn là bị ai đấy vô tình gây thương tích.”

Sợ dong dài lỡ thì giờ, Thủy Thời lừ mắt, “Là dân miền núi cả, anh tư có học không quen thấy máu thì em không làm phiền anh. Chỉ mong anh nhắc em vị trí của thầy thuốc để em tự đến mời là được.”

Thừa An không ngờ Thủy ca nhi trông thế mà nóng tính phết! Hồi bé em ấy không thế này, có bữa bị một nhóm mấy thằng ranh đến đâm thọt mà em ấy hoàn toàn im như thóc, sau anh em nhà họ phải chạy đến đuổi chúng đi thì Thủy Nhi mới không bị ức hiếp nữa.

Nay nghe Thủy Thời nói lẫy, anh vội ngăn cậu lại, còn đền bù cho cậu bằng một nụ cười vui vẻ trông ra dáng một cậu út hồn nhiên, “Anh tư ăn nói vụng về, em đừng để bụng, có học gì chứ, cũng chỉ là tìm đường mưu sinh giữa cái nghèo đói mà thôi.”

Thấy Thủy Thời sốt sắng, anh nói thẳng, “Bàn về phương diện thảo mộc thì anh đề cử một người rất tốt.”

Dứt lời anh quan sát thái độ của Thủy Thời, lại nghĩ cậu cũng coi như người một nhà mà anh biết tận tường gốc rễ, bèn nói tiếp, “Là đại sư huynh của anh, vốn là con trai của trưởng ngự y đương triều. Gia đình anh ấy bị đày đi vì hoàng quyền đấu đá. Anh ấy là người duy nhất trốn thoát, về sau nương náu ở thị trấn xa xôi mà sống lay lắt qua ngày.”

Thủy Thời động tâm. Người đàn ông ấy tuy có gia cảnh thảm thương nhưng lại là con trai ngự y, ắt sẽ được truyền nghề tử tế. Chẳng qua vấn đề là không biết đối phương ra giá bao nhiêu, thêm vào đó, một người vừa trải qua sóng to gió lớn thì hẳn không muốn vướng vào rắc rối, giữ mạng mới là quan trọng. Thủy Thời suy nghĩ những điều này dựa vào tư tưởng giữ mình của người hiện đại.

Chần chờ chốc lát, cậu bối rối nhìn Thừa An, “Liệu sư huynh của anh có sẵn lòng đến không... Em mới được chú cứu về từ trên núi, không có tiền bạc, em sợ sọt đồ này không đủ.”

Thừa An những tưởng Thủy ca nhi lo lắng về thân phận của sư huynh, chẳng ngờ cậu lại sợ mình không đủ tiền. Lời đến đầu môi nghẹn lại, anh cúi đầu nhìn ba cây linh chi đỏ khổng lồ mà ngẩn cả ra, không đủ tiền ấy hả?

Anh thật sự không hiểu, chưa nói đến linh chi, chỉ cần đưa riêng số da thú nọ đến các cửa hiệu may vá thì bệnh gì chẳng đủ tiền!

Trầm ngâm một hồi, anh chợt tiến lên thi lễ với Thủy Thời. Ở thời đại này, người có học không thi lễ với thường dân, đặc biệt là với một ca nhi. Thủy Thời vội tránh, “Anh tư đây là định làm gì!”

Thừa An nói với vẻ khó xử và xấu hổ, “Thủy ca nhi, anh tư không giấu gì em, chuyến này anh về nhà là bởi học trò bọn anh muốn gom tiền mua thuốc chữa bệnh cho thầy. Nay thấy được linh chi của em thì thật sự không còn thuốc nào thích hợp hơn nữa. Tuy chỉ có chút tiền mọn không thể đổi được linh chi, nhưng anh sẽ mời sư huynh về chữa trị cho ân nhân của em, chắc chắn vị ấy sẽ khỏi bệnh.”

Thủy Thời đứng yên bên bàn chờ đối phương nói tiếp, Thừa An rất lúng túng, cuối cùng anh bảo, “Không liên quan đến tiền chữa bệnh, chỉ là anh muốn xin một cây linh chi cho sư phụ dùng trị bệnh mà thôi.” Linh chi cực đắt, có nó trong tay, muốn khám bệnh bao nhiêu lần thì khám. Thừa An tự thấy nguyện vọng của mình không xác đáng.

Ông Trịnh cau mày, “Hai việc này sao gom chung vào được, sách vở học được mày vứt cho chó gặm hết rồi à!”

Nhưng Thủy Thời lại rất đỗi vui mừng. Mặc xác là linh chi hay là da thú, miễn cứu sống Phù Ly là được. Cậu vui vẻ, “Đâu có gì nghiêm trọng, cho anh cả đấy, anh mau dẫn em đi tìm sư huynh của anh thôi!” Dứt lời cậu nhấc sọt lên rồi kéo Thừa An ra ngoài.

Rồi chợt nhớ ra điều gì, cậu dừng chân, quay đầu khẩn khoản nhờ ông Trịnh: “Chú, chú đừng để ai lên sườn núi.” Nhìn cậu bé ca nhi có cặp mắt long lanh, ông Trịnh gật đầu nghiêm túc. Bấy giờ Thủy Thời và Thừa An mới ra ngoài.

Hai ông bà già ngồi lại trong phòng, không ngừng than dài thở ngắn. Họ không tiện ngăn cản con trai vì suy cho cùng thằng bé xin linh chi là để cứu thầy mình, chỉ hy vọng Thủy ca nhi cũng sẽ cứu được ân nhân.

Thừa An không ngờ cậu vội vàng thế, mà cứ lôi lôi kéo kéo với một ca nhi chưa lập gia đình thì không ổn chút nào, “Thủy ca nhi! Đợi đã, để anh gọi xe bò nhà ông Triệu!”

Hy vọng đang nhen nhóm trong lòng thì nghe Thừa An nhắc tới xe bò gì gì đó, Thủy Thời lập tức lắc đầu, “Xe bò! Đi xe bò bao giờ về được ạ?”

“Chuyện này... chắc nhanh nhất cũng phải tối nay.”

“Hả?” Thủy Thời không chờ được, cậu bèn thả Thừa An ra rồi chạy thục mạng lên sườn núi.

Vua Ngựa chưa rời đi! Sau khi được Ngựa Con dẫn đi làm một chuyến ngao du nho nhỏ vòng quanh quả đồi sau núi, giờ hai mẹ con đang ở trong cái ổ của Thủy Thời mà dưới góc nhìn của chúng nó thì là một vùng đất lởm chởm sỏi đá và còn bốc khói.

Thủy Thời thấy Vua Ngựa ngửi bột đậu và thảo mộc của Ngựa Con, nếm thử một miếng, rồi trông có vẻ hài lòng nên lại ăn thêm miếng nữa, “May quá, mày vẫn chưa đi. Mày có thể đi cùng tao một chuyến nữa được không?”

Cậu nhìn bột đậu dính trên mép Vua Ngựa, “Tao tặng mày mấy túi, mày mang về ăn thong thả nha!”

...

Dõi theo bóng lưng Thủy Thời tự dưng chạy vút đi, Thừa An còn bối rối thì bỗng thấy một bé ngựa màu đen lọc cọc phi xuống từ ngôi nhà đất trên cao, anh thầm cảm thán, “Ngựa tốt đáo để! Về sau sẽ là một chú ngựa thần cho xem!”

Đang khen dở thì lại thấy Thủy Thời đi xuống cùng một con ngựa khổng lồ vừa cao vừa tráng kiện. Thủy ca nhi nho nhỏ đứng thẳng người rồi mà vẫn chỉ cao đến chân chú ngựa đen! Anh chưa bao giờ gặp một chú ngựa nào tuyệt vời với chất kiêu ngạo và bộ lông bóng nhẫy như nó cả.

Thừa An bàng hoàng, “Ngựa đâu ra thế!” Đây không phải ngựa quý mà người thường có khả năng sở hữu.

Thủy Thời vuốt nhẹ bộ bờm suôn mượt của Vua Ngựa, Vua Ngựa liền nằm xuống một cách đầy tinh tế, nếu nó không làm vậy thì không ai có thể trèo lên lưng cô ngựa quý phái này.

Thủy Thời không nói nhiều, “Đây là bạn em. Mau nào, người ta còn phải về núi trước khi trời tối nữa đấy!”

Nghe Thủy Thời gọi nó là “bạn” và đồng thời tiết lộ nó sống ở trên núi, nghĩa là không có chủ nhân, Thừa An mới tạm yên lòng. Chẳng qua anh vẫn thấy rất diệu kỳ, cảm giác như được gặp thú hoang bước ra từ những câu chuyện trong sách vở.

Anh leo lên lưng ngựa một cách rất chi là dè dặt. Sau khi anh yên vị, tuấn mã đứng thẳng dậy và rồi loáng cái đã phi ra khỏi ngôi làng như chỉ bằng mấy sải chân dài.

Không giống Thủy Thời từng cưỡi sói, Trịnh Thừa An nào từng được trải nghiệm cảm giác này đâu. Nhất thời anh vô cùng phấn khích, văn hay chữ tốt chực tuôn trào, “Ôi chao, đúng là vó phi vun vút, vẫy vùng trời cao*!”

(*tạm dịch, bản gốc trích từ bài thơ Phòng binh tào hồ mã – Đỗ Phủ)

Thủy Thời đằng sau lập tức vỗ nhẹ lưng anh, “Nhìn đường! Rẽ trái hay phải thì anh vỗ vỗ hai bên cổ chị bạn này nhé, chị hiểu đó! Nhanh lên nào.”

Bấy giờ Trịnh Thừa An mới sực tỉnh và cáo lỗi liên hồi. Tiếp theo anh thử điều khiển phương hướng của Vua Ngựa theo lời Thủy Thời xem sao. Nể tình mấy túi bột đậu, Vua Ngựa hợp tác rất nhiệt tình. Mà điều này cũng mở khóa tâm hồn vui chơi của anh út. Thanh niên ấy à, có học hành đến mấy thì hẳn cũng ẩn giấu trái tim khao khát chinh phục ngựa quý mà thôi, nay được trải nghiệm một lần mới thấy đúng là quá đã.

Anh để ý thấy Thủy Thời không gọi ngựa là ngựa đơn thuần, thế nên anh cứ liên tục liến thoắng, “Hỡi bạn ơi! Gặp được cô bạn thần kỳ như bạn thì sau này mình không muốn cưỡi ngựa nào khác nữa rồi!”

Vốn dĩ cần hết nguyên ngày, vậy mà hai người họ đã đến nơi khi trời chỉ vừa sáng hẳn.

Lo lắng vẻ đẹp của con ngựa sẽ gây chú ý rồi dẫn đến những rắc rối không cần thiết, Trịnh Thừa An dặn Thủy Thời và Vua Ngựa chờ trong một bụi cây ngoài thành, một mình anh sẽ tự vào trong.

Thủy Thời mòn mỏi nhìn về phía cổng thành, cẩn thận quan sát từng người bước ra, rốt cuộc ai mới là người chữa bệnh cho Phù Ly đây? Trạng thái bồn chồn và thấp thỏm khiến sự khủng hoảng lộ rõ trên nét mặt cậu, Vua Ngựa liếc nhìn con người nhỏ bé ấy, đoạn dùng đầu đẩy Thủy Thời tựa lên người mình.

Thủy Thời ôm cổ ngựa mẹ, lặng lẽ hít thở những hơi sâu. Mỗi lần khép hờ đôi mắt là một lần vết thương kinh hoàng với máu độc nhúng đầy hồ chiếm đoạt tâm trí cậu.

Cậu ở thời hiện đại là một đứa trẻ được nuôi trong lồng kính, được bảo vệ phía sau tấm bình phong do ba mẹ dựng nên. Đôi chân tàn tật phá vỡ bậc thềm nối cậu với đời để rồi suy cho cùng, cậu cũng chưa từng được coi là chính thức bước vào xã hội. Mà nay, Thủy Thời thật sự trải qua cuộc sống bươn chải ở nhân gian.

Có lẽ quá trình sẽ rất gian nan, nhưng phải thế mới có cái hơi “người“.

Không bao lâu sau, Thừa An dẫn theo một người đàn ông trung niên để râu dài ra khỏi cổng thành. Vị này có khí chất uể oải, quần áo cũng không mấy chỉnh tề, song hòm thuốc vác theo lại vô cùng sạch sẽ. Chiếc hộp làm từ gỗ thượng hạng và được lau chùi bóng loáng.

Hai người vào rừng cây với vẻ lấm la lấm lét, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai xong thì họ mới dám đến cạnh Thủy Thời.

Hôm nay, khi đang ngồi nhà cân nhắc về toa thuốc và bệnh tình của sư phụ, xem xem phải làm thế nào để không cần dùng đến thảo dược quý hiếm, Tôn Lục Khiêm chợt nghe tiểu sư đệ gõ cửa. Sư đệ xuất thân trong gia đình nông dân, tuổi đời còn non trẻ nhưng tính tình trung hậu và bình tĩnh. Nghĩ bụng chẳng lẽ cậu ấy đã có cách giải quyết số tiền mua thuốc, Tôn Lục Khiêm vội vàng ra mở cửa.

Huynh đệ hai người vốn có việc cấp bách sẵn, do đó trao đổi chuyện linh dược xong là Tôn Lục Khiêm lập tức nhận lời rồi vào phòng cầm rương thuốc.

Ở đó, hắn quỳ xuống trước bài vị và bình tĩnh nói, “Lạy sư tổ và cha mẹ trên trời, nhà họ Tôn chúng ta là đại danh y từ đời này qua đời khác, chúng ta lập nghiệp từ y thuật mà cũng suy tàn vì y thuật. Nay cả nhà chỉ còn lại mình con.” Dứt lời hắn nhìn số bài vị chất đầy phòng, chậm rãi thở ra.

“Khiêm con từng nói sẽ không chẩn bệnh cho ai nữa, nhưng phiêu bạt nhiều năm con mới hiểu ra, con người ta sống chết có số, còn hiếu, nghĩa, nhân, tâm lại vĩnh viễn trường tồn.”

Nói đoạn, hắn dập đầu mấy cái thật mạnh rồi xách theo bài vị cùng hòm thuốc trên bàn mà ra ngoài theo sư đệ.

Nào ngờ sư đệ rời thành xong lại lén la lén lút, đi đường vòng tới vòng lui, làm hắn tưởng chuyến này thế là công toi tới nơi rồi. Cho đến khi hắn nhìn thấy con ngựa thần sừng sững trước mắt. Nhà hắn không phải một dòng họ bình thường, thậm chí còn nằm trong số những dòng họ đứng đầu hoàng thành năm ấy. Bởi lẽ này, hắn hiểu nhiều biết rộng, ngự mã của hoàng đế hắn cũng từng được cho ra mắt, ngày xưa ông nội hắn còn có vinh dự cưỡi thử.

Tuy nhiên, bất luận là con ngựa nào của vua thì đều cũng không sánh bằng Vua Ngựa đằng trước. Nó mang dòng máu oai hùng, nhanh nhẹn và thuần khiết của giống loài tự do sinh trưởng giữa núi cao, không ai có thể thuần hóa được. Nó cao ngạo, xinh đẹp, dường như có cả trí thông minh.

Thấy phản ứng của sư huynh, Thừa An sợ hắn hiểu lầm nên vội giải thích: “Ngựa này đến giúp chúng ta thôi, không thuộc sở hữu của quý tộc nào hết. Chúng ta phải đi mau cho nó kịp về núi trước khi trời tối.” Thừa An thuyết phục sư huynh lên ngựa bằng chính những lời nhắc nhở trước đó của Thủy Thời.

Sức vóc khổng lồ của Vua Ngựa khiến ba người vẫn ngồi trên lưng ngựa thoải mái. Vua Ngựa đứng dậy, đi thử mấy bước thì thấy khá ổn, không nặng bằng con “chó sói” kia. Thế là nó sải dài tứ chi và phi như bay về làng.

Có lẽ trên đường về, thi thoảng họ vẫn đụng mặt vài ba người đi đường hoặc là xe ngựa lẻ tẻ, mỗi tội người ta chưa kịp kinh hãi thì con ngựa đen đã vụt biến mất từ lâu, không còn tung tích.

Chưa đến buổi trưa, họ đã về thôn.

Tuấn mã nhảy vọt từ sườn dốc thưa người vào trong sân nhà Thủy Thời. Theo sau Thủy Thời, thầy thuốc Tôn Lục Khiêm hiền từ vội vàng xuống ngựa, chẳng qua không đứng vững, phải lảo đảo mấy bước để lấy lại thăng bằng.

Thầy thuốc và Thủy Thời chạy vào nhà chữa bệnh, Trịnh Thừa An xuống núi báo tin cho cha mẹ yên tâm.

Trong nhà, Thủy Thời sốt sắng đến bên giường rồi lại lo âu quan sát sắc mặt tái nhợt của Phù Ly, cậu không kiềm được dò tay trước mũi Phù Ly, cảm nhận hơi thở yếu ớt của hắn rồi cậu mới an lòng.

Về phần Tôn Lục Khiêm, nỗi bàng hoàng khi chớm gặp Phù Ly của hắn đã nguôi ngoai, hắn tự dặn lòng con cháu nhà họ Tôn không sợ gì hết! Chỉ là người bệnh vạm vỡ hơn, hoang dại hơn bình thường tí, có gì trầm trọng đâu! Hắn cũng từng gặp người ngoại tộc rồi.

Tuy nhiên Tôn Lục Khiêm chưa gặp ai giống người trước mắt. Từ thâm tâm hắn biết người bệnh này không phải người khác tộc, thứ khác biệt ở đối phương là sức mạnh và gân cốt.

Một thầy thuốc như hắn sẽ không nhìn tướng mạo, màu da, hay những vật ngoài thân của người bệnh, quá trình trị bệnh đòi hỏi hắn phải xem xét cái cốt bên trong.

Do đó hắn hiểu không ai mình đồng da sắt như người này.

Người bệnh bị thương ở vai và lưng – mà thoạt trông đã biết bị gây ra bởi mũi tên gai, da thịt bị khuấy nát khiến vết thương toác miệng, khó lành. Người bình thường trúng loại tên này dù chưa nhúng độc thì cũng đã bị bắn xuyên thân, chết ngắc.

Tôn Lục Khiêm dò mạch, sau đó dùng vải quệt lên vết thương rồi ngửi mùi độc dược còn sót lại.

“Anh ấy thế nào rồi, tình hình vẫn ổn chứ ạ?” Cứ chốc chốc Thủy Thời lại nôn nóng hỏi.

Thầy thuốc an ủi cậu, “Cậu sơ cứu tốt lắm, giờ chỉ cần nặn sạch máu độc ra ngoài, phân tích thành phần độc rồi tìm thảo dược khắc chế nó là được.”

Thủy Thời nhìn bả vai loét thịt của Phù Ly, “Vậy có cần khâu vài mũi không ạ? Cứ để vậy không biết bao giờ mới lành lại được.”

Tôn Lục Khiêm chỉ coi như cậu còn ngây thơ, cơ thể con người đâu có giống với áo quần đâu mà khâu với vá, “Bé ca nhi chớ nói linh tinh.”

Thủy Thời liền kể hắn nghe tường tận quá trình bản thân khâu vết thương cho chó sói. Sau đó cậu thảo luận suốt một quãng thời gian dài cùng vị thái y bị cách chức về vấn đề liệu khâu vết thương có thể thúc đẩy quá trình liền da không.

Cuối cùng, Tôn Lục Khiêm cảm thấy tư tưởng kỳ diệu của cậu ca nhi trẻ tuổi đã mở ra một con đường chữa bệnh khác. Tuy rằng nghe khá lạ lùng, nhưng nếu thật sự thành công thì đó cũng là cách tạo phúc cho dân nghèo, giảm bớt tỉ lệ phải dùng những loại thuốc hiếm đắt đỏ.

Thủy Thời không phiền khi để thầy thuốc luyện tay bằng Phù Ly, suy cho cùng y học hiện đại đã chứng minh tính hiệu quả của phẫu thuật.

Việc phải làm còn lại là loại trừ độc tố. Thủy Thời thấy Tôn Lục Khiêm mở hòm thuốc một cách kính trọng rồi lấy ra vô số châm bạc có kích cỡ bất đồng. Đúng là được mở mang tầm mắt, đây mới chính là khí thế của người sinh ra trong gia tộc chuyên hành nghề y.

Trước tiên Tôn Lục Khiêm hơ châm qua lửa. Sau đó bằng hành động nhanh nhẹn và chính xác, hắn thực hiện một chuỗi các động tác như bấm, đè, xoay khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt.

Quá trình châm cứu diễn ra rất dài. Đến chiều, Gia đình ông Trịnh không dám quấy rầy mà chỉ lặng lẽ đem cơm đến rồi lui đi.

Tôn Lục Khiêm đã nhễ nhại mồ hôi. Loại độc Phù Ly nhiễm vừa hiếm vừa có độc tính rất cao, nó có thể khiến một người phi phàm như Phù Ly hôn mê bất tỉnh thì đừng bàn tới hậu quả của nó với dân thường.

Thủy Thời đứng bên cạnh không ngừng cầm khăn lau mồ hôi và lau độc cho Phù Ly. Máu màu đen tím liên tiếp rỉ ra và chảy dọc theo cơ thể cường tráng của Phù Ly mỗi lúc kim châm bấm sâu vào cơ thể của hắn.

Mãi đến giờ cơm tối, Tôn Lục Khiêm mới thu châm, đoạn thở ra một hơi dài với đôi tay hơi run rẩy. Máu độc đã bị đẩy ra hết, hắn kê trước cho Phù Ly một toa rồi bảo sư đệ theo về thị trấn lấy thêm thuốc.

Thủy Thời nhìn một con mắt tím bầm của thầy thuốc mà cảm thấy áy náy cực kỳ. Bấy giờ tiên sinh đang châm cứu dở, nhưng có lẽ do hiệu quả quá, thành ra cơ bắp của Phù Ly vô thức phản xạ, thế rồi...

“Cảm ơn Tôn tiên sinh giàu lòng nhân ái. Thật... thật sự điêu luyện vô cùng.” Thủy Thời run đến nỗi không biết nói gì, trên thực tế ngay cả ở hiện đại cậu cũng chưa từng chứng kiến y thuật tuyệt diệu thế, quả có thể cứu sống một người gần đất xa trời.

Cậu muốn dốc sạch tài sản ra cảm ơn nhưng người ta chỉ lấy một cây linh chi, đã vậy còn tỏ vẻ hổ thẹn. Lúc này Thủy Thời mới ngộ ra giá trị của những đồ vật mình sở hữu. Cậu rét run, nghĩ đến Phù Ly bị thương trong nhà, cậu biết từ giờ trở đi mình không được nhắc tới chuyện linh chi nữa, tiền tài không quý bằng mạng được.

Hồi tưởng lại không gian tĩnh lặng của Đông Sơn, Thủy Thời quyết giấu nhẹm mọi câu chuyện làm người ta khao khát. Bình yên trên núi chỉ được bảo tồn khi không có kho báu nào bị tìm thấy.

Ông Trịnh lên sườn núi, thấy con út lại sắp đi cùng thầy lang thì vội bảo, “Sao thế, ở lại ăn một bữa rồi đi. Trời cũng tối rồi, giờ này về thì bao giờ mới đến nơi chứ.”

Tôn Lục Khiêm từ chối, “Không quấy rầy anh. Chúng tôi còn phải tranh thủ mang đồ về mài thành bột thuốc cho thầy uống. Thầy già cả rồi nên bệnh tình rất nghiêm trọng.”

Đã nói đến vậy rồi thì không ai dám giữ chân thầy thuốc nữa, mọi người nhanh chóng mắc xe cho tiên sinh về huyện lỵ.

Tôn Lục Khiêm là một bậc quân tử cẩn trọng và từng chịu nhiều đau khổ. Từ đó về sau hắn không hề đề cập đến con ngựa thần hay linh chi đỏ, ngay cả khi thầy hỏi hắn cũng chỉ bảo đã sửa lại toa thuốc sao cho dùng được loại thuốc rẻ hơn.

Trước khi rời đi, hắn nhìn hoàng hôn màu sẫm rồi nói với Thủy Thời ngay trước mặt mọi người, “Nhớ cho người bệnh uống thuốc theo toa. Hồi phục xong cậu ấy sẽ khỏe hơn trước, gân cốt cũng cứng rắn hơn trước một chút ít, nhưng chớ đừng thấy lạ, do dược liệu mà thôi.”

Nhìn người đàn ông thoạt trông rất bình thường đang ngồi trên xe bò, Thủy Thời ngẩn ra một lúc, đoạn khom người thi lễ với Tôn Lục Khiêm một cách đầy cung kính. Cậu xin ghi nhớ ân huệ này. Nhìn thấu mà không vạch trần, biết có bất thường nhưng giấu kỹ, tiên sinh đang chừa lối thoát cho cậu và Phù Ly.

Tôn Lục Khiêm nhận lễ. Ngay sau đó, Thủy Thời tiến lên dúi giỏ đựng thịt cừu đã được thái miếng vào tay tiên sinh, xong lại sợ đối phương khước từ nên bảo, “Chút ít thịt cừu không đáng giá bao nhiêu, tiên sinh mang về nhắm rượu.”

Người thư sinh râu ngắn tuổi trung niên nhìn cậu ca nhi thuần khiết, gật đầu, cậu nhóc này rất giống em trai mình năm ấy. Chỉ là em trai đã sớm vùi xác chốn biên cương.

Vì vậy, trước khi xe bò chuyển động, Tôn Lục Khiêm lại nói khẽ, “Khỏi bệnh rồi hãy tiếp tục về núi đi săn.”

Dị nhân xuống núi tất có điềm. Bất kể là điềm lành hay điềm gở thì cũng dễ dẫn ra tranh đoạt, mà kết quả cuối cùng của tranh đoạt lại vẫn chỉ là khiến bản thân nhiễm đẫy vết nhơ. An gia tại rừng núi, người đời chẳng nghe tên, đó mới là cuộc sống an toàn nhất. Tôn Lục Khiêm hy vọng Thủy ca nhi ngoan ngoãn trước mặt có thể sống bình an.

Thủy Thời hiểu ý hắn. Nếu để bàn về lối sống an toàn ở thời đại này thì nơi đây chưa có ai giác ngộ bằng Tôn Lục Khiêm.

Cậu đưa mắt dõi theo chiếc xe bò lăn bánh từ cổng thôn rồi chầm chậm biến mất trên con đường mòn.

Quay người lại, cậu thấy ông Trịnh đang vác số bột đậu qua nhà mình. Bột đậu tốt hơn rơm cỏ mà giá thành phải chăng, nhà nào cũng trồng một ít mỗi năm. Năm nay nhà ông Trịnh chết mất một chú ngựa thành ra dư bột đậu, ông liền chuyển hết số còn lại đến nhà Thủy Thời để cậu cho Bé Ngựa Đen ăn. Thằng nhóc này chính là cục cưng của ông Trịnh và anh con cả đấy!

Thủy Thời không từ chối, cậu đã đưa mấy tấm da chất lượng bình thường nhất - nhằm tránh gây chú ý quá nhiều - cho anh tư, nhờ anh tiện đường đem lên thị trấn đổi ít bạc về. Mấy đồ cậu có rồi cậu cũng sẽ đổi hết sang tiền cho chú Trịnh, nhà nông làm lụng vốn đã vất vả nên cậu không muốn gia đình chú phải bỏ của không.

Cậu và ông Trịnh chia nhau vác túi, mỗi tội sức yếu nên Thủy Thời chỉ cầm được túi nhỏ.

Ông Trịnh đi đằng trước nói, “Thủy ca nhi này, hay là cháu đưa ân nhân đến nhà chú đi, nhiều người chăm sóc vẫn hơn mà, cậu ấy cao lớn thế thì cháu cũng khó di chuyển cậu ấy nữa.”

Ngẫm nghĩ chốc lát ông lại bổ sung, “Xem dáng dấp thì kiểu gì chú cũng thấy cậu ấy là đàn ông, sợ người trong thôn bàn ra tán vào.”

Thủy Thời không hề cảm thấy cái gọi là sự ngại ngùng của một ca nhi, không “gả” đi được cậu lại chẳng mừng quýnh ấy chứ. Nghe có khác trò đùa đâu, sao có thể bắt một thằng đàn ông như cậu ngoan ngoãn gả sang nhà người ta làm lang quân được.

Thêm vào đó, nhỡ tỉnh lại thấy xung quanh toàn khuôn mặt lạ lẫm, Phù Ly nóng lên lại động tay động chân thì ai mà ngăn nổi! Mối họa này phải để cậu đích thân lo mới xong.

Chưa kể chăm sóc Phù Ly là việc cậu nên làm, và Thủy Thời thì cũng vui lòng với cái “nên” này lắm.

“Không cần đâu chú, mình cháu chăm là được rồi. Cháu cũng không bận tâm danh tiếng gì đâu chú, làm người ấy mà, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Ông Trịnh sống bằng này tuổi đời nên nghe giọng điệu là cũng đoán được ý muốn của Thủy ca nhi. Sợ rằng ông với anh Lâm của ông không kết thông gia được rồi! Tuy nhiên nghĩ đến người đàn ông khổng lồ mà dù nằm vẫn làm người ta kinh sợ trong phòng Thủy Thời, ông đoán tài săn thú của cậu ta rất tốt, nhờ đó có thể chăm sóc cho Thủy ca nhi và cho thằng bé đủ cái ăn cái mặc. Như vậy cũng coi như mình không phụ lòng anh em.

Ban đêm, rốt cuộc vắng người. Vua Ngựa nhảy ra từ cánh rừng phía sau nhà, chở mấy túi bột đậu như được hứa hẹn trên lưng rồi tự do về núi. Bé Ngựa Đen cọ mình lên núi-dựa oai phong của nó một cái xong thì lọc cọc vào phòng.

Mỗi tội giờ nó không dám ngủ dưới nền đất phòng chính nữa mà định cư bên bếp đất. Lí do của cuộc di dời này là vì mới ngửi mùi của Phù Ly thôi là bắp chân nó đã bị chuột rút ngay lập tức!

Bé ngựa vẫn không thể nào quên cái con “mãnh thú” kia tròng cổ mình và kéo đến nhà cây, rồi lại cáu kỉnh thồ lên người mình hai cái sọt nặng trịch như thế nào. Bấy giờ nó ngửi được cả mùi máu tanh trên người Phù Ly, thành ra chỉ có thể gắng gượng tiến lên chứ đánh rắm thôi còn chả dám.

Sau khi nấu canh thịt, Thủy Thời nghiêng đầu Phù Ly và bón cho hắn ít đồ ăn. Cuối cùng sắc mặt Phù Ly không xám ngoét nữa, đã hồng hào hơn, cơ thể bắt đầu ấm lên dần, hơi thở đều đặn và khá vững. Trông hắn không giống còn hôn mê mà chỉ như đang say ngủ.

Nương theo ánh đèn dầu leo lắt, Thủy Thời lấy can đảm quan sát cẩn thận khuôn mặt của đối phương. Phù Ly có đường nét sâu và góc cạnh, trái ngược với mình, Thủy Thời cười trộm, nhưng mà trông nam tính hơn mình!

Lâm Thủy Thời cậu đây phải rèn luyện thể chất thôi, kiểu gì cũng phải trông cho ra dáng nam tử hán đại trượng phu chứ!

Thế là cậu cứ ngồi chống cằm dưới ánh đèn hắt hiu trong bóng tối mà đờ đẫn ngắm người ta.

Ngắm lâu vậy rồi nhưng cậu vẫn chưa ý thức được, lại còn cố nói, “Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc anh cực kỳ cẩn thận! Mặc dù em cũng chưa quen cuộc sống nơi này cho lắm...”

Có điều chợt nhớ ra Phù Ly không thạo tiếng người, Thủy Thời cười híp mắt, “Nhưng em mạnh hơn anh tí đấy, có khi anh phải trông cậy vào em rồi!”

Ban đêm, Thủy Thời chìm vào giấc ngủ bên cạnh Phù Ly. Gian phòng chỉ có thêm một người mà cảm tưởng như đã được lấp kín, Thủy Thời rục rịch rúc vào chăn, hít cái mùi quen thuộc và say ngủ.

Có Phù Ly bên cạnh, cậu không còn mơ những giấc mơ nặng nề kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.