Lão Mạc nấu ăn rất ngon, đặc biệt là làm hải sản, thịt kho tàu, cả cá hầm nữa. Nhưng gần đây tôi lại không có cảm giác thèm ăn.
Thậm chí khi ngửi thấy mùi thịt là tôi lại cảm thấy buồn nôn. Trưa hôm qua Lão Mạc cố ý hầm canh xương cho tôi bồi bổ, vậy mà anh ấy vừa mới quay đi tôi đã chịu không nổi phải chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn nửa ngày.
Kể từ khi tôi trở về làm Omega, thể lực của tôi đã giảm mạnh rồi. Ví dụ điển hình là khi tôi còn là Beta, tôi với Lão Mạc có thể cùng nhau chơi cả đêm, nhưng bây giờ làm quá nửa đêm là tôi đã không chịu nổi.
Thể chất của Omega thật sự quá kém.
Hơn nữa tố chất tâm lý của tôi hình như cũng theo thể chất giảm xuống. Ví dụ như hiện tại Lão Mạc đang ở trước mặt tôi lắc qua lắc lại, không ngừng hỏi vợ ơi em thế nào rồi, vợ ơi em còn buồn nôn không? Vợ ơi vợ à, nghe thấy mà tôi bực muốn đánh anh ấy luôn.
“Anh đừng lảm nhảm ở trước mặt em nữa.” Tôi đẩy đầu anh ấy ra, tôi sợ mình nhịn không được đánh anh ấy mấy cái mất.
Lão Mạc giống như một con chó già ngồi xổm ở bên cạnh giường, hai tai cụp xuống, ủy khuất nói:
“Vợ ơi, anh chỉ là lo lắng cho em thôi mà.”
Nhưng trọng điểm là cái bộ dáng lấy lòng này của anh ấy, tôi nhìn thôi cũng thấy phiền. Tôi xua xua tay:
“Bây giờ anh đừng có nói chuyện, em sợ mình không kiềm chế được lại muốn đánh anh.”
Lão Mạc ngoan ngoãn im lặng, nhưng vẫn cố nhỏ giọng thì thầm:
“Nếu đánh anh làm em thoải mái hơn thì em cứ đánh đi.”
Tôi cảm thấy lông mày của mình nhảy lên luôn. Nếu tôi mà nhẫn tâm đánh anh ấy thì tôi đã sớm ra tay rồi.
Tôi có hơi bực bội núp ở trong chăn, bởi vì kỳ động dục hỗn loạn hôm trước cộng thêm việc ăn cơm không thấy ngon, bây giờ tôi chỉ muốn đi vào kỳ nghỉ đông thôi.
Lão Mạc đi ra ngoài dọn dẹp phòng khách. Tôi nằm ở trên giường nghe thấy tiếng anh ấy lục lọi trong phòng làm việc. Tôi cố gắng nói với bản thân mình không thể tức giận, không thể giận chó đánh mèo lên Lão Mạc được. Thể chất của Omega thật sự không thoải mái chút nào, còn không bằng cả Beta!
Tôi mới vừa nhắm mắt lại muốn ngủ lại nghe thấy Lão Mạc đi vào phòng gọi tôi:
“Vợ ơi, Vợ ơi?”
Tôi mở mắt ra, tâm trạng tôi bây giờ cực kỳ cáu kỉnh, giọng điệu cũng không tốt lắm.
“Cái gì?”
Biểu tình của Lão Mạc rất ôn nhu. Anh ấy lại gần và hôn lên trán tôi.
“Vợ ơi, chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Tôi nhíu mày, bây giờ tôi chẳng muốn động đậy chút nào nên liền nói:
“Đi bệnh viện làm gì? Lần trước không phải mới đi rồi sao. Em mới vừa trở về làm Omega nên còn chưa thích ứng kịp, lại mới qua kỳ động dục nên tâm tình bực bội thôi.”
Lão Mạc hình như đang suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên đặt mông ngồi lên giường rồi ôm tôi vào trong ngực.
“Vợ ơi, anh nghĩ...”
Tôi dựa vào ngực anh, hình như tôi cũng không cảm thấy bực bội như trước nữa.
“Anh nghĩ gì?”
Lão Mạc im lặng một lát, sau đó nói:
“Có thể là em mang thai rồi.”
“Hả?!” Tôi ngẩng đầu lên nhìn cái cằm anh ấy.
“Không thể nhanh như vậy được?”
Tóm lại, dưới sự thuyết phục của Lão Mạc, tôi đứng dậy thay quần áo, sau đó đi đến bệnh viện với anh ấy.
Sau khi đến bệnh viện, tôi phải làm một đống các loại kiểm tra, sau đó gặp một bác sĩ già đeo kính lão. Vị bác sĩ già ngước mắt lên và cau mày, nhìn rất khó khăn nói:
“Cậu có thai rồi.”
Tôi sững người một lúc, Lão Mạc ở bên cạnh lải nhải hỏi vị bác sĩ già cái gì tôi cũng không chú ý đến.
Đầu tôi toàn bộ đều là tin tức tôi mang thai rồi. Tôi thật sự có thai rồi.
Tôi ngơ ngác đợi Lão Mạc dong dài xong sau đó đưa tôi ra ngoài. Lão Mạc cẩn thận đỡ eo tôi sợ tôi té ngã. Tận đến khi ngồi ở trên xe, tôi vẫn còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.