Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 116: Chương 116




” Gà là thần thú trọng minh điểu hoá thành, trọng minh điểu có thể loại bỏ, những con sói hổ báo, yêu ma quỷ quái…..người xưa còn xưng danh nó là thần thú 5 đức”. Giang khởi vân cầm tay tôi đi vào bên trong

Một người đi đường, thấy tôi một tay hơi dơ lên, đầu nghiêng sang một bên lầm bầm với bức tường bệnh viện, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi:” một cô nương, đầu óc có vấn đề”.

Tôi đã thành thói quen, bệnh nhân tâm thần cũng được, hiếm khi giang khởi vân có thể bình tĩnh cùng tôi nói chuyện như vậy

Thần thú 5 đức là gì?

” Chính là trên đầu nó có vương miện là văn đức, chân sau có cự, mỏ nhọn như dao là võ đức, địch ở phía trước dám đánh là dũng đức, có đồ ăn tiếp đón đồng loại là nhân đức, gác đêm không ngủ, gáy khi trời sáng là tin đức…..bởi vậy có người dùng phương pháp đặc biệt nuôi loại gà trống này như vũ khí sắc bén trừ tà”

Hoá ra những con gà trống này là pháp khí được những pháp sư giỏi nuôi dưỡng, chúng ăn rết, vì rết làm thuốc có thể trị căng thẳng mệt mỏi, phân tán chất độc, giảm đau, vì vậy gà trống sẽ không e ngại âm độc, thi độc

Khi tôi đến phòng bệnh của bố, anh tôi cùng trần bán tiên đã bố trí xong mọi thứ.

” Hai người đi ra ngoài ngồi, nếu có y tá vào, hãy ngăn lại, nếu y tá phát hiện chúng ta ở đây thực hiện kiểu mê tín phong kiến này, nói không chừng sẽ kêu bảo vệ ném chúng ta ra ngoài”. Anh tôi nhìn tôi nói.

Giang khởi vân nhẹ nhàng hỏi:” bố trí một kết giới, các ngươi mất bao nhiêu thời gian?”

“Một giờ là đủ.”

Tôi ở ngoài ngồi trên ghế, nhìn giang khởi vân phía sau cánh cửa vẽ bùa, anh tôi cùng trình bán tiên cũng đang bận rộn, tôi là người rảnh rỗi, muốn hỗ trợ cũng không được

Trình bán tiên kéo một chiếc vali lớn, hắn lấy bên trong ra một chiếc gương bọc nhung, đặt dưới giường bệnh của bố tôi.

Sau đó hắn lấy ra một bao người gỗ nhỏ, xếp chúng ngồi khoanh chân, sau đó dùng thuốc màu đỏ vẽ trên mặt cùng miệng, trông có vẻ cười rất tươi cười, mặt mày hiền kành.

Những người gỗ nhỏ này được đặt quanh giường bố tôi,

Hắn lại lấy ra một bao người gỗ nhỏ, hình dáng giống như trước, nhưng trên mặt lại dùng thuốc đen, bôi lên mặt cùng môi, trông nô mục buồn khổ, còn có chút hung dữ khó tả.

Hắn đặt những người gỗ nhỏ màu đen này úp xuống gương dưới gầm giường, đứng đối diện với những kẻ hung ác bị lộn ngược giống như một hình ảnh phản chiếu.

Tôi nhìn người gỗ nhỏ màu đen lộn ngược, vẻ mặt hung dữ hơi hơi đong đưa, đột nhiên nổi da gà, da đầu tê dại, lùi lại mấy bước.

Trình bán tiến ngẩng đầu nhìn tôi, cười thâm ý nói:” ngươi thể chất quả thật rất đặc biệt, có thể cảm nhận được sự hung dữ phía trên…..”

” Ngươi, ngươi không phải muốn trừ tà sao? Sao lại dùng đồ vật hung ác này?. Tôi lo lắng hỏi.

” Lát nữa ngươi sẽ biết”. Trình bán tiến lấy ra 8 chiếc gương đồng, mở ra giá đỡ phía sau gương, đặt quanh giường bệnh, phía trước gương đồng thắp một ngọn nến trắng

” Có thể bắt đầu được rồi, các ngươi đi ra ngoài hết, có thể nhìn, nhưng không được vào sẽ ảnh hưởng tới cách làm”. Hắn cỗ ngực nói:” ta là bác sĩ già, sẽ không có vấn đề gì”.

Tôi có thể nói gì? Hy vọng lớn nhất chính là hắn, chỉ cần bố tôi có thể tỉnh lại, tất cả đều không quan trọng, kể cả có đưa hắn về hầu hạ cũng được.

Trình bán tiên bấm tay niệm chú ngữ, tôi thấy những người gỗ nhỏ hơi đong đưa, đặc biệt là người gỗ đen lộn ngược trên mặt gương, gần như hoảng đến sắp ngã xuống, 8 chiếc gương đồng cùng ngọn nến trước mặt bùng lên lửa màu xnah.

Tôi phía sau lưng lạnh toát, căn phòng này đột nhiên tràn ngập quỷ khí, tôi sợ tới mức không làm chủ được mà lùi về sau một bước.

Giang khởi vân đặt tay lên vai tôi:” đừng sợ……đó là tướng mạo thật của hắn”

Tôi nhìn trình bán tiến, làn da trắng mịn, khuân mặt mềm mại dần dần biến thành, khuân mặt thô giáp màu đen, trên trán xuất hiện hai sừng nhỏ

Tôi nghe thấy anh tôi nuốt nước miếng, anh cũng lo lắng hẳn lên —- trước mặt xuất hiện một quỷ hồn

Giang khơi vân đỡ eo tôi, phòng khi tôi bị doạ sợ ngã xuống đất

Tôi thấy ở gương dưới giường bệnh, có một đoàn sương đen tụ lại, hơi giống đầu người, ở trong gương đấu đá lung tung, tùy ý quay cuồng.

Lúc này, xung quanh 8 mặt gương đồng xuất hiện một hình ảnh mờ ảo.

Tôi thấy hình ảnh bố tôi, ông ôm chặt bả vai một nữ nhân, ở một cái gương đồng khác, giống như cùng cô ấy cãi nhau, ở một chiếc khác có một nữ nhân đang ôm con…

Những hành động này không ngừng lặp đi lặp lại, giống như đó là ký ức sâu thẳm nhất từ đấy lòng của bố tôi, để đánh thức bố tôi dậy.

Cái bóng trong gương bắt đầu gào lên:” người nữ nhân này! Vì cái gì muốn ta yêu ngươi như vậy? Ta hận không thể ăn ngươi, ngay cả xương cốt cũng sẽ nhai hết!.”

Tôi nghe vậy sửng sốt —– đây là giọng của bố tôi.

“Ah…ah…ah….ồn ào! Đứa trẻ này ồn ào! Ta thật sự muốn giết chết hắn!”

” Ngươi sắp chết còn muốn sinh đứa trẻ này sao? Đứa trẻ so với ta quan trọng hơn sao? Ta đem bọn chúng giết hết để đi cùng ngươi”

Từng tiếng thê lương này làm tôi sợ hãi, đây có phải bố tôi không? Những lời nói đáng sợ này là bố tôi sao?

Ông vì sao lại muốn giết mẹ cùng chúng tôi.

Anh tôi thần sắc ngưng trọng, tôi nhịn không được mà phát run.

” Đừng sợ”. Giang khởi vân ôm tôi:” đây chỉ lànội tâm cùng ác niệm kết hợp”.

” Vận vật sinh hai, rất nhiều người nghĩ tới cái chết, hắn vì sao còn chưa chết, em vì sao còn chưa chết….đó chính là nghiệp chướng, ngay cả khi bốc đồng thốt ra những lời nói, cũng làm thêm nghiệp, quỷ vương trước đây, không phải là trùng hợp, ở âm sơn đem ác niệm sau đó vứt bỏ, pháp lực mới trở nên mạnh mẽ”

Tôi vùi đầu vào lồng ngực anh ta, không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, giang khởi vân cùng tôi nói chuyện phiếm, phân tán sự chú ý của tôi:” tiểu kiều, em có ác niệm nào không?”

Tôi nghĩ nghĩ, rầu rĩ hỏi:” ……ghen có tính không?”

Anh ta cười khẽ nhưng không trả lời.

Trong phòng, trình bán tiên đột nhiên nhảy lên giường bệnh, từ từ bò lên người bố tôi….anh tôi nắm tay siết chặt, bộ dáng kia muốn lao vào kéo hắn ra

Vì hắn giúp ba tôi hút khí! Trong mũi bố tôi có hai luồng khí màu đen chậm rãi bay ra ngoài, hắn hút dần dần xong rồi xuống.

Khí đen càng ra nhiều, gương ở dưới gầm giường, sương đen mờ càng ít đi.

Cuối cùng những khí đen đó bị hắn phun xuống đất, hoá thành một đoạn ruột.

Tôi ghê tởm không dám nhìn, bên tai vang lên tiếng gà gáy, những con gà trống như thể nhìn thấy thức ăn ngon, chúng lao vào mổ

Một lúc sau, sự u ám trong căn phòng biến mất.

“Được rồi …” Một giọng nói già nua vang lên

Tôi nhìn trình bán tiên, da trên mặt cùng tay khô nứt, giống như ruộng cạn nứt nẻ vậy.

” Ngươi, ngươi là…..” Tôi hoảng sợ nhìn hắn.

Hắn mỉm cười cay đắng:” đây là bị thương thân thể…..ah …ta phải chạy nhanh về hẻm quả phụ, để âm khí nuôi dưỡng ta….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.