Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 166: Chương 166




Không biết minh phủ thu được một thai nhi tà phái sẽ xử lý thế nào….. Tôi nhìn theo đầu thai nhi biến mất sau quỷ môn nhỏ

Hai nam nhân kia tức đên hộc máu quát ;?:” Việc này không thể để yên! Các ngươi thu thai nhi của chủ nhân nhà ta! Dám chêu chúng ta! Các ngươi trốn đến nơi nào, chúng ta sẽ……. Ai da……”

Anh tôi rút dùi cui điện chọc vào bọn họ, tôi cũng không biết anh tôi lấy hàng cấm này từ chỗ nào?

Anh tôi cười lạnh nói:” xuống tay tàn nhẫn cũng phải xem đối tượng, ngươi cho rằng chúng ta dễ bắt nạt? Không nhìn xem em rể ta là ai, em rể ta là……”

Anh tôi nói lời này, bản thân sửng sốt, quay đầu hỏi tôi:” em rể là người nào? Anh tại sao đột nhiên đầu óc trống rỗng….”

Tôi cũng muốn biết! Tại sao mấu chốt sự việc tôi không nhớ nổi, chỉ biết có hai đứa trẻ, có một người chồng, nhưng mà chuyện về anh ấy, tôi hoàn toàn không nhớ ra.

Hối thanh hoà thượng từng nói, chồng tôi đến từ minh giới, tôi cảm thấy mơ hồ mông lung, hẳn là không phải người thường.

Nhưng là không có người nào nói cho tôi thêm tin tức, tôi cái gì cũng không nhớ nổi

Loại hỗn loạn này giống như không phải do chính mình tạo ra, chiếc nhẫn của tôi đã bị mất, có lẽ có cùng quan hệ với điều này.

” Ta không quan tâm em rể ngươi là ai! Ngay cả khi em rể ngươi có là thiên hoàng lão tử! Dám chọc chúng ta, chẳng khác nào chọc đúng hàng rào! Chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi…..”

Hai nam nhân này ánh mắt đảo qua chúng tôi

Bọn họ đánh không lại anh tôi, bởi vì anh tôi có một ba lô hàng cấm, đành phải chạy trốn.

Tôi cũng không tính toán với bọn họ, ý tưởng báo cảnh sát cũng không có, cảnh sát tới cùng lắm là tội danh ẩu đả đánh nhau.

” Tiểu kiều., Em nói hai người này……. cùng hai xác chết đuổi thi nhân mà trước đây chúng ta giết hại có quan hệ không?” Anh tôi nhỏ giọng hỏi

“Anh, phu quân minh giới của em tên gọi là gì, anh có nhớ không?”

Anh tôi hé miệng, đột nhiên lộ ra ánh mắt mịt mờ, đấm đấm đầu mình nói:” mẹ kiếp, tại sao lời nói đến miệng lại trống rỗng? Amh cũng giống như không biết tên của hắn…… Không phải anh vẫn gọi hắn là em rể sao?”

Hay theo như lời hối thanh hoà thượng nói ngôn chi có linh.

Nếi thật sự có ngôn linh, tại sao chúng tôi đầu óc đến miệng còn trống rỗng, hay bởi vì điều muốn nói trở thành cấm kị.

Ai đã ra lệnh “cấm kỵ”? Là tín ngưỡng vị thần của chúng tôi sao?



Gió lạnh thấu xương, bước vào nửa cuối tháng mười hai âm lịch, chúnh tôi thảo luận đưa bố về ăn tất niên, tết năm nay căng thẳng, nhưng vẫn muốn gia đình đoàn tụ.

Đáng tiếc trần lão đầu, tên khỉ này, dám đến cửa nhà chúng tôi quỳ xuống khóc lóc sướt mướt, xin cho hắn mượn một số tiền.

” Thiếu hiệp, nữ hiệp, làm xét nghiệm ADN thật đúng là đứa con của ta, hiện tại tiểu thư kia nói muốn hai trăm nghìn, ta lại không có nhiều tiền như vậy, thật ra là có một trăm rồi, ta tiết kiệm được tám mươi ngàn……. Vợ ta khóc cả đêm, mang tiền riêng đưa cho ta, nhưng hiện tại còn thiếu một trăm ngàn nữa”.

Trần lão đầu lấy ra một chiếc điện thoại hỏng, mở bức ảnh đứa bé cho chúng tôi xem.

Đó là một em bé gái. Trần lão đầu yêu bảo bối đến không thôi, hắn thật có hậu, cảm tạ ông trời đã cho hắn một đứa con

Tiểu thư kia thấy đó là bảo bối của hắn, lập tức mở miệng, nói muốn ở cữ tĩnh dưỡng, muốn ở một thời gian dài, yêu cầu phí dinh dưỡng hàng ngày, còn nói nếu không đủ hai trăm ngàn, sẽ mang đứa bé này bạ đi

Nữ nhân ngoan cố độc ác đến mức độ này, cũng là định chơi xỏ trần lão đầu.

” Trần lão đầu, không phải chúnh ta không cho ngươi mượn, vợ ngưoi cũnh đã tha thứ cho ngươi, chúng ta cũng không có gì khiển trách, nhưng thậy sự chúng ta rất nghèo, đến tiền ăn tết còn chưa có”. Anh tôi lắc đầu nói.

” Ơh, thiếu hiệp, các ngươi cũng nghèo sao?” Trần lão đầu không tin lời anh tôi nói, quay đầu nhìn tôi.

Tôi bọc chăn nhún vai trên ghế sofa, cười nói:” thật nghèo, không lừa ngươi, ăn tết chỉ còn vài ngàn”.

Nghèo đến nỗi cơm ăn tất niên cũng phải tính toán tỉ mỉ, cũng là không có ai, lần đầu tiên trong ký ức của tôi khẩn trương cho năm mới như vậy

Lần trước trần lão đầu làm xét nghiệm ADN cũng là chúng tôi cho hắn mượn, hiện tại chúnh tôi cũng kiệt sức.

Loại hàng này, ba năm không khai trương, khai trương năm ba năm, hơn nữa hiện tại sắp tới tết, nào còn có ý nghĩ đó?.

Trần lão đầu khóc đến chua xót, ngồi trước của nhà tôi nhìn bé gái trên màn hình điện thoại, vừa khóc vừa hôn, nói cha xin lỗi com, người xem thật chua xót vô cùng.

Tôi chịu không được nói với anh tôi:” nếu không chúng ta tìm lâm ngôn hoan mượn tiền cho hắn được không? Xem hắn hơn nửa đời người chỉ hy vọng có một đứa trẻ, giúp người giúp tới cùng đi…..”

Lâm ngôn hoan nhận được điện thoại của tôi, bảo tôi chờ hắn ở văn phòng, hắn hiện tại còn đang ở sân bay.

Tôi lần nữa bước vào công ty của lâm ngôn hoan, hai lễ tân trực tiếp đưa tôi đên thang máy chuyên dụng đi lên, tôi mắt còn ngó vào bụng tôi.

Tôi mặc kệ, đến văn phòng lâm ngôn hoan, tôi ngồi ghế băng ở hành lang chờ.

Phòng họp, phòng bí thư, phòng tổng tài, tất cả đều ở một tầng, đều lạnh như nhau, màu trắng xám, không có trang trí đồ vật gì.

Anh chàng này, khẳng định là cấm dục hệ băng nam sơn ( bất hạnh), phong cách văn phòng lạnh nhạt này nhìn đều thấy lo lắng.

Tôi ngồi không đến mười phút, thang máy mở ra, thấy lâm ngôn hoan.

Hắn nhìn thấy tôi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là giơ tay nhìn đồnh hồ

” Cô tại sao lại đến sớm vậy? Tôi còn tưởng rằng tôi đến muộn”. Hắn vẻ mặt nghiêm túc, giống như đến muộn là một vấn đề nghiêm trọng

Tôi có việc yêu cầu anh, tất nhiên là nên đến sớm chút chờ.

Hắn duỗi tay kéo tôi về phía văn phòng, tôi có chút lúng túng, đằng sau có quá nhiều ánh mắt tò mò, tôi cũng không giỏi làm mặt mày trước mặt hắn.

Đi đến văn phòng, tôi mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, hắn đang duỗi tay ấn dấy vân tay, tôi nhéo nhéo tay hắn

” làm sao vậy?” Hắn kỳ quái liếc nhìn tôi.

” ….. Trong văn phòng của anh có cái gì?” Tôi duỗi tay sờ sờ cánh cửa dày.

Xúc tua lạnh lẽo, phía sau giống như có hơi thở lạnh lẽo tràn ngập

“… Không có gì, chỉ là một vật trang trí thêm.” Hắn ấn mạnh mở cửa

Vừa vào cửa, hắn nhíu mày nói:” điều hoà sao lại mở nhiệt độ thấp vậy?”

Sao có thể là điều hoà? Tôi ánh mắt quét một vòng quanh văn phòng hắn, trên kệ có một thấy được một một bình sứ thanh hoa.

Hình dạng cổ quái, bên dưới nhỏ, bên trên lớn, còn có hai lỗ tai, trông như……

Hình dạng rất kỳ lạ, bên dưới mỏng, bên trên lớn và cả hai tai, trông …

Giống cái đầu cá nhân.

” À, cái này là mẹ tôi lấy của tư đồ lâm”. Lâm ngôn hoan giải thích.

Tôi vừa nghe tới tư đồ lâm, lập tức cầm Lôi Cục Triệu Âm Lôi Quyết, kệ kia rung lắc một chút, cái bình sứ thanh hoa rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Lâm ngôn hoan sững người, bất lực nói:” tiểu kiều, nếu cô không thích tư đồ gia, tôi sẽ mang thứ này vứt đi là được, không phải đánh vỡ như thế…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.