Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 73: Chương 73




Mười ngày, nửa tháng không xuống giường được, anh chàng này, nói giỡn sao.

Liên tưởng tới hành vi ác liệt của anh ta lúc trước, tôi không thể không lúng túng—- anh ta không cần ngủ, lại không cần ăn ngũ cốc hoa màu, suốt đêm không ngừng nghỉ là có.

Bảy ngày kia, tôi đều đau đến không ra đường được, nghĩ tới đây, tôi lập tức cúi đầu nói:” trang phục này đều là hàng mã, tôi đi sửa lại một chút là ổn”.

Dứt lời, tôi chạy xuống tìm hộp kim chỉ, anh tôi đang ngồi ở ghế chơi game, nhìn thấy tôi, thiếu chút nữa là phun nước miếng lên màn hình.

” Tiểu kiều,……em làm gì vậy……bộ ngực đều muốn rớt ra ngoài rồi….khụ….hay là các em thích chơi đổi trang phục? Giang khởi vân cũng thích trải nghiệm một cảm giác khác sao?”

” Ít nói nhảm, hộp kim chỉ đâu? Em may lại cổ áo”.

” Khâu cái gì mà khâu? Khâu xong lại xé ra à? …….hoá ra em lại thích kiểu này, thô bạo ân ái không tồi, nhưng mà đừng để cô bé bị thương, ngày trước ai còn khóc sướt mướt nói em đau……..ai còn muốn dùng gel bôi trơn? Anh vẫn còn đó, e dùng không?”

” Anh giữ mà dùng”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, anh tôi nói giọng thấy gét, thật muốn lấy kim đâm cho vài cái.

Chẳng mấy chốc, chiếc cổ chữ U lớn bằng ren đã được tôi khâu lại, biến thành cổ chữ V. Chỉ hở một chút khe ngực. Giang khởi vân vẻ mặt trầm mặc, cuối cùng cũng không đe doạ tôi nữa.

Buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch, mỗi lần đều có hai ba nghìn học sinh tới xem, đừng hỏi tại sao, bởi vì ba trường hàng đầu đều nằm trong câu lạc bộ.

Tôi khẩn trương thay quần áo, trong lòng mặc niệm chỉ có một câu lời kịch, người lãnh đạo của câu lạc bộ kịch chính là giáo sư tạ đỉnh đỉnh. Hắn nhìn tôi thật lâu nhíu mày:” mộ tiểu kiều, ngươi dám sửa lại quần áo, không thể để cổ áo chữ V như vậy trong trang phục châu âu thời trung cổ. Khi chúng ta làm kịch trên sân khấu, chúng ta phải chú ý đến các chi tiết—–haizzz”

Hắn vừa dứt lời, bóng đèn trên đầu đột nhiên “bang” lên một tiếng, hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, vỗ nhanh vào địa trung hải, để ngăn các mảnh vỡ rơi trên đầu.

Tôi sợ tới mức giữ thật chặt cổ áo, đã che kín nhiều như vậy, lẽ nào giang khởi vân còn giận sao?

Tạ đỉnh đỉnh đi mắng người phụ trách ánh sáng, không còn quan tâm đến chuyện cổ áo của tôi nữa. Tôi ở phía cánh gà, chờ lên biểu diễn.

” Này, sao lệ lệ còn chưa tới,? Gần đến lượt cô ấy rồi!”. Một tiền bối trong câu lạc bộ kịch lo lắng hỏi.

Lệ lệ chính là sinh viên lớp tôi, tên đầy đủ là quách văn lệ, rất sinh đẹp, lần này nhân vật rất quan trọng, tôi vừa rồi còn ở phòng thay đồ cùng cô ấy chào hỏi nhau.

Tôi lắc đầu và nói, “Tôi không biết. Tôi vừa mới thấy cô ấy trong phòng thay đồ, sau đó tôi ra ngoài trước.”

“Ah? Phiền toái, cô lại đi nhìn xem cô ấy còn ở đó không.”

tôi giống như là người nhàn rỗi nhất, dường như không thể thoái thác được. Tôi phải ôm chiếc váy phức tạp, di chuyển đến phòng thay đồ một lần nữa.

Có một số phòng thay đồ, nhưng thực ra là phòng để trang phục đạo cụ, bên trong là liên thông, vừa rồi ở phòng nhỏ nhất tôi gặp lệ lệ, vậy vì tôi đi thẳng đến đó, đi gần tới nơi, rôi nghe thấy lệ lệ đang nói chuyện.

“….ah….ngươi thật là…đủ rồi…..ta còn phải lên sân khấu!.

“Chỉ một chút nữa thôi …” giọng một người đàn ông.

“Ngươi…” Giọng của lệ lệ mang theo một tia oán giận, lại mang theo một tia đắc ý:” ngươi như vậy dục cầu bất mãn, chờ một lát, chúng ta lại tiếp tục…..ưmmm….”

“… Được, chờ khi ngươi diễn xong, nhưng hiện tại làm trước cho ta đỡ thèm đã….”

“Ghét, có người tới thì sao …”

“Không sao đâu, ta sẽ trốn dưới váy của ngươi …”

Tôi lặng lẽ lùi lại, đây có phải Lệ lệ và bạn trai của cô ấy thân mật không? Ở nơi công cộng này, họ không sợ bị ai đó phát hiện à, đúng là gấp gáp.

Bên trong Lệ lệ thì thầm nhẹ nhàng, tôi thoáng thấy cô ấy cầm chiếc váy lớn bằng một tay, tay kia đặt lên cái tủ sắt, hai chân dạng ra, một người đàn ông ngồi xổm trước mặt, như thể đang hôn cô ấy …

Tôi thoáng nhìn chiếc gương trang điểm ở một bên, gương trang điểm phản chiếu động tác của bọn họ, lệ lệ khó nhịn cắn môi. Còn người đàn ông kia, càng ngày càng quá đáng, hắn một bên đùa bỡn, một bên ngẩng lên xem biểu tình của lệ lệ.

Gương trang điểm phản chiếu hình ảnh hắn, tôi nhìn thoáng qua liền sững sờ.

Đó là người tôi quen.

Tôi từ nhỏ đến lớn đều thấy hắn, hơn nữa một thời gian trước, tôi còn thấy thi thể hắn, quỷ hồn của hắn.

Mộ vân lượng.

Phía sau đột nhiên có một cỗ hơi thở lạnh băng vây quanh tôi, một tay che môi, một tay đặt ở trước mặt vẽ một cái khẩu quyết

Giang khởi vân ở bên tai tôi, nhẹ giọng nói ” hư”

Một cái kết giới bao vây chúng tôi, mộ vân lượng ánh mắt hướng ra ngoài cửa ngó nghiêng một cái, xác định không có người, động tác hắn càng thêm thô bạo.

Hắn ta tay càng ngày càng nhanh, tôi nghe được tiếng nước, lệ lệ trên mặt biểu tìmh thống khổ cùng sung sướng, lúc sau, tay của hắn trượt ra khỏi váy, dính đầy nhờn nhớp, hắn còn dùng đầu lưỡi liếm liên tục.

Lệ lệ tức giận, đánh hắn một cái, hờn dỗi nói:” lại thô bạo! Chân đều bị ngươi lộng hành đến mềm ra, làm thế nào để lên sân khấu, chán gét…….ngươi còn ăn, cũng không chê ghê tởm.”

Mộ vân lượng trên mặt không có huyết sắc, hắn tươi cười còn mang theo một tia kì quái, khuân mặt tuấn tú, nhưng trong mắt tôi, thế nào tôi lại thấy một cổ quỷ khí.

“Này ngươi không hiểu, nhà ta chính là một gia đình lâu đời của y học cổ truyền trung quốc, chuyên cung cấp những cái đó cho những đại quan, quý nhân dưỡng sinh, giống như ngưoi vậy, chính là có tam đại bảo…….” Hắn chậm chạp đứng lên, giúp lệ lệ sửa sang quần áo.

Lệ lệ được hắn dọn dẹp. Mặc dù hắn có cư xử thô lỗ, làm cho đôi chân của Lệ lệ trở nên mềm nhũn,nhưng hắn khen Lệ lệ là một mỹ nhân xinh đẹp, khiến cơn giận của Lệ lệ như là ve vãn đánh yêu. Giờ phút này, dựa vào ngực hắn hỏi: “tam đại bảo là gì?”

Mộ vân lượng vươn tay ra và vỗ nhẹ vào môi, ngực và phía dưới một chút, nói với một nụ cười nhếch mép: “Nước trong ba nơi miệng ngực và âm này, được gọi tắt là tam tinh nga, thật bổ, hehe …”

Lệ lệ đỏ mặt đấm hắn vài cái, nói hắn là sắc lang. Vừa trang điểm lại, vừa nói:” đợi ta ở chỗ cũ, ngươi thật là, ở xa vậy tới chỗ ta cũng không nói một tiếng”

“Muốn làm ngươi bất ngờ, đúng rồi, gần đây ngươi có thấy mộ tiểu kiều không”

Lệ lệ dừng việc trang điểm lại, khó chịu hỏi: ” làm gì, ngươi còn muốn đi hút tam tinh của tiểu kiều à, bộ ngực to của cô ấy thật sự rất bắt mắt”

Mộ vân lượng cười nói: “Cô ấy là người nhà ta. Ta hỏi ngươi một chút, ngươi tức giận làm gì?”

Lệ lệ bĩu môi, nhanh tay sửa sang lại nói:” cũng gần giống nhau…..tiểu kiều hiếm khi đến trường…à…hôm nay cô ấy là khách mời, vào vai một nhân vật. Vừa rồi ta thấy cô ấy, ngươi muốn tìm sao?”

Mộ vân lượng mỉm cười và nói thẳng: “Tất nhiên, ta muốn tìm cô ấy …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.