Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 88: Chương 88




Ông chủ háo hức quảng bá sản phẩm dành cho người lớn, ở cửa hàng trăm năm của mình. Tôi đỏ mặt giận dữ, từ chối. Giang khởi vân đứng bên cạnh, không chút biểu tình, làm như chuyện không liên quan đến anh ta vậy.

Anh ta luôn như vậy, quá lười biếng để giải thích, rằng đối xử với tôi rất hùng hồn, còn đối xử với người khác như không có gì.

Anh tôi cười điên cuồng, ôm bụng ngồi xổm xuống đất, cười đến chảy nước mắt.

Tôi đầy người uất nghẹn, không chỗ nào chút giận, đành phải quát anh tôi:” mộ vân phàm, anh còn cười, em không cho anh ăn cơm nữa”.

Đây là điều duy nhất tôi có thể đe dọa anh ấy. Anh tôi cười, lau nước mắt, đứng dậy đi về phía tôi.

” Ông chủ, nếu ông bán khăn trải giường, em tôi nhất định sẽ đến thường xuyên”. Anh tôi ôm lấy bả vai tôi, quay sang nói với ông chủ

” Khăn trải giường”. Ông chủ nghe không hiểu.

” Em tôi cùng chồng nó, mỗi lần làm việc đó, lúc sau phải ôm khăn trải giường đi giặt, hiểu chưa? Cho nên mấy thứ này họ không cần dùng. Lần sau ông hãy nhập thêm ít khăn trải giường về bán.” Anh tôi cười nói

Tôi giơ tay chuẩn bị đánh, anh tôi lập tức quay sang hỏi ông chủ:” ông có thuốc trì hoãn cương dương cho người sống không, bán cho tôi một ít “

” Cái gì”. Tôi hoảng sợ: ” anh, anh dùng à”?

Ông chủ mở to hai mắt nhìn:” ta nhìn ngươi trên người không có quỷ khí, hẳn là không kết minh hôn, muốn mua làm gì?”.

Anh tôi bình tĩnh vung tay lên nói:” đừng quan tâm, đây là quyền riêng tư của khách hàng, ông có không, bán cho tôi.”

Tôi nhìn anh tôi cùng ông chủ đi nhặt đồ, tôi im lặng thở dài, lùi qua một bên.

Tôi khả năng vĩnh viễn không bao giờ là một thương nhân, da mặt mỏng muốn chết, hơn nữa miệng còn không muốn mở.

ăn nói thì vụng về, tôi ở bên giang khởi vân mới táo bạo một chút.

“….anh không giận à?” Tôi lặng lẽ hỏi.

Bất cứ ai bị nghi ngờ là mắc bệnh yếu sinh lý, hoặc yêu cầu dùng thuốc cường dương, đều không nhịn được mà khó chịu. Dù sao đây cũng là vấn đề riêng tư của cá nhân.

Giang khởi vân lạnh lùng hỏi:” vì sao phải tức giận.”?

……không hổ danh là đế quân, tu vi tốt như vậy.

Anh ta liếc tôi một cái:” em biết là được rồi, không cần ai phải biết.”

TÔI…

Khi trả tiền, anh tôi đưa tay ra, bóp nhẹ vào tai tôi: ” tiểu kiều, em còn thẹn thùng à? Có cái gì mà phải thẹn thùng …”

Tôi liếc nhìn giang khởi vân, anh chàng này có phải là thủ phạm khiến tai tôi nóng không?

Chuẩn bị rời khỏi chợ phía tây, có một người đàn ông mặc áo khoác nỉ màu đen, đầu đội mũ, đeo kính râm, đột nhiên đi về phía tôi.

Tôi có ý định lui về phía giang khởi vân để tránh, nhưng người đàn ông kia lại gần hơn.

Trên đường phố, nếu mở miệng nói chuyện sẽ tổn thương dương khí, chúng tôi không mở miệng hỏi nhau, anh tôi nhanh tay đẩy hắn, ra hiệu bảo hắn tránh ra

Người đàn ông cười cười, tháo kính râm ra nháy mắt với tôi. Hoá ra đó là tư đồ thiếu gia, tư đồ lâm.

Khó trách tôi nhìn chiếc xe off-road có chút quen thuộc, thì ra là của hắn

Hắn ra hiệu cho chúng tôi bước vào cửa hàng bên lề đường, sau đó đóng cửa lại, mỉm cười nói:” hai người, đã lâu không gặp”.

” Nào có lâu, mới vài ngày thôi.” Anh tôi nói.

” Tư đồ thiếu gia, sao lại ở chỗ này. Tư đồ lâm hoạt động chủ yếu ở đế đô bên kia, tại sao hắn lại chạy đến quỷ thị này.

” À, gần đây tôi có một số việc phải làm bên này “. Hắn cười nhìn về phía tôi,:” tiểu kiều cô nương, nhìn khí sắc của cô rất tốt, tôi còn lo cô bị áp lực tâm lý, mà trầm cảm”

Tôi lắc lắc đầu:” tôi không sao, cảm ơn tư đồ thiếu gia quan tâm.”

Tư đồ lâm cười, quay sang anh tôi nói:” lần trước mời ta ăn cơm, giờ còn được tính không”

Anh tôi cười:” tính chứ, nhưng ta phải hỏi tiểu kiều, xem cô ấy có nấu không, nếu không ta chỉ có thể mời ngươi đi ăn ở nhà hàng “

Tư đồ lâm nhìn về phía tôi, dường như đang muốn hỏi ý kiến, tôi hơi xấu hổ, cũng muốn giữ mặt mũi cho a tôi, dù sao cũng là anh tôi mời hắn đến nhà.

” Hoan nghênh tư đồ thiếu gia tới nhà làm khách.” Tôi mỉm cười, lịch sự nói.

” Được, hai ngày sau tôi sẽ đến làm phiền.”

Thấy hắn mang theo vài người vội vã đi, anh tôi bĩu môi nói:” em xem, tiểu đệ của hắn rất phong độ, tất cả trong bộ vest đen với dáng vẻ đc đào tạo kĩ lưỡng, nhìn lại nhà mình, đại bảo gầy như mo cau, trần lão đầu thì cẩu thả.”



Trên đường về nhà, tôi nhận ra rằng anh tôi hứa sẽ trần lão đầu 8.000 nhân dân tệ mỗi tháng. Công việc hàng ngày của hắn là dọn dẹp vệ sinh, dọn sân, rửa xe, v.v. Anh tôi không muốn tôi làm những công việc này.

Nhưng phụ nữ làm sẽ tốt hơn ông già nhiều lần! Anh trai tôi lắc đầu nói rằng, gia đình chúng tôi thật đặc biệt. Mặc dù trần lão đầu là thần côn, nhưng dù sao hắn cũng hiểu chuyện.

Về đến nhà cũng là đã rạng sáng, giang khởi vân nặng nề nói một câu:” mau ngủ đi, hôm khác lại thu thập em “

Tôi nghe điều này kinh hồn bạt vía, anh ta còn muốn thu thập tôi sao?

Tôi mới mơ mơ màng màng ngủ không bao lâu, cảm giác được anh ta lại đè trên người tôi, không phải nói vời tôi là mau ngủ đi sao?

Tôi còn chưa ngủ hẳn, mà anh ta đã đổi ý không muốn tôi ngủ nữa sao?.

” Đừng nhúc nhích”. Giọng anh ta trầm xuống, hơi thở lạnh băng phả vào sau tai tôi.

“……không phải bảo tôi đi ngủ sao?” Tôi nhịn không được oán giận hắn một câu, nếu anh ta lăn lộn, chắc có lẽ tôi sẽ phải ngủ đến bữa cơm chiều ms có thể dậy.

Anh ta im lặng một lúc, gục đầu vào vai tôi. Đây có phải là “sự thỏa hiệp” không? Chỉ cần không lăn lộn, anh ta muốn cắn thế nào cũng được.

Buồn ngủ cùng tê dại đan xen, khiến tôi không thể ngủ cũng không thể mở mắt. Tôi có thể cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh ta nán lại trên da, nới lỏng chưa đến một giây, sau đó lại cắn mút tiếp.

Còn những ngón tay lạnh lẽo của anh ta, ở trước ngực tôi vẽ bừa, tôi nhắm mắt, co rúm người lại, hỏi một cách mơ hồ:” anh đang làm cái gì vậy”

“Không có gì.” Anh cúi xuống, hôn tôi.

Không bao lâu sau, điện thoại của tôi vang lên, tôi không mở mắt được, duỗi tay sờ loạn, kết quả, tôi nghe thấy giang khởi vân trả lời ” nói”.

Tôi giật mình, cố gắng mở mắt, nhìn thấy giang khởi vân ngồi dậy, đang nghe điện thạoi của tôi.

Người này, tại sao lại tùy tiện nghe điện thoại của tôi…à, tùy tiện cũng được, tôi ngủ một lát.

Tôi từ bỏ giãy gịua,quay sang ôm chăn, tiếp tục ngủ.

Giang khởi vân lắng nghe điện thoại bên kia, cuối cùng nặng nề trả lời một cái:” được”.

Khi tôi thức dậy, anh ta đã biến mất, tôi lúc này mới nhớ, hôm nay anh ta nghe điện thoại, sau đó trả lời một câu:” được”.

Anh ta đã hứa với ai?

Tôi cầm vội điện thoại, mở nhật kí, cuộc gọi sáng chỉ có tống vi gọi đến, anh ta đã hứa gì với tống vi?. Tôi vội vàng gọi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.