Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 23: Chương 23: Động thai




Trên đường về, tôi cứ cắn miệng và không dám khóc.

Anh trai tôi suốt quãng đường cũng không chịu nói, và ngay khi đưa Tống Vi về nhà, anh ấy đã đạp chân ga và lái xe cực nhanh.

“Đừng khóc, anh không biết nên an ủi em, hay là nói em may mắn.” Giọng nói của anh tôi rất nghiêm túc.

“Tiểu Kiều, em đang khóc vì cái gì?em bị buộc phải kết linh thai cho hắn, nếu linh thai không còn nữa, em không vui sao?”

Anh tôi đập tay lái, biểu lộ. Tâm tình anh tôi đang bực bội.

“Em không vui …” Giọng tôi đờ đẫn, và tôi không thể không khóc.

“Chúng ta không cùng cấp bậc với hắn, em có hiểu không? Hắn có thể đối xử với em rất tàn nhẫn, như một công cụ, hắn là Minh Phủ tôn sư! Em nghĩ rằng hắn sẽ quan tâm đến một tế phẩm nhỏ như em ư?” Anh tôi thở phì phò nói.

“Hơn nữa, nói không chừng hắn có rất nhiều nữ nhân bên cạnh. Em cũng chả có gì khác biệt. Chẳng qua em thể chất tốt. Có thể kết Linh thai cho hắn ta thôi. “

Tôi cắn môi và cúi đầu.

Đúng vậy, anh ta không bao giờ có bất kỳ hành động ôn nhu nào khi cùng nhau kết hợp, có lẽ vuốt ve cũng là sự từ bi thương xót của anh ta.

Anh ta đều có những người khác phục vụ? cho nên anh ta rất không hài lòng với tôi.

Anh ta cũng nói rằng khi bảy ngày kết thúc, anh ta cũng không muốn chạm vào tôi một cơ thể cứng ngắc làm anh ta thất vọng.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi rơi vào mu bàn tay.

Mười sáu tuổi, anh ta phá vỡ cơ thể tôi.

Năm mười tám tuổi, anh ta làm tan nát trái tim tôi.

Anh ta nói rằng tôi và anh ta là minh hôn thê tử. Chỉ có thể theo anh ta cho đến khi chết. Nhưng mà, cũng có thể làm cho tôi yênbình sống quãng đời còn lại. Nếu anh ta không xuất hiện trước mặt tôi.

“Anh ơi … anh ta tức giận … anh ta sẽ trả thù nhà chúng ta chứ?” Tôi hít hít mũi, nghĩ rằng cùng lắm thì tôi sẽ cô đơn tới chết, không có gì đáng ngại.

“Thôi nào, nhà của chúng ta nghiệp chướng còn ít sao?” Anh tôi không hề sợ hãi: “Có anh ở với em, em không cần sợ hãi. Khi cha khỏi bệnh, tất cả chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

Anh tôi xoa xoa mái tóc rối của tôi.



Chiếc xe đến một tòa nhà dân cư trong thành phố cổ. Đây là một tòa nhà ba tầng kiểu cũ. Tầng một là một mặt tiền đẹp và tất nhiên đèn vẫn sáng.

Dòng chữ “Diệu Thủ Hồi Xuân ” được dán trên cửa kính. Đây có phải là một phòng khám đen không?

Tôi lén nhìn anh tôi, tại sao anh lại đưa tôi đến đây?

“Đi thôi, bác sĩ già ở đây chỉ chữa những căn bệnh khó chữa.” Anh tôi lấy ra tiền ngũ đế, dùng tam sơn tuyết, và gõ hai lần vào cửa kính.

Một tiếng kêu meo meo vang lên trong phòng, âm thanh như một đứa bé khóc, khiến tôi rùng mình.

Nửa đêm, tôi lại trải nghiệm rất nhiều chuyện như vậy. Tại sao anh tôi lại đưa tôi đến đây?

“Tôi vào được chứ!” Anh tôi kéo tôi và đẩy cửa kính ra.

Khi vào bên trong, có mùi dược liệu. Bên trong là một phòng khám y học Trung Quốc đông đúc. Nơi gọn gàng nhất là tủ dược liệu.

Một bà già với mái tóc bạc đang nằm trên một chiếc ghế bập bênh, phủ đầy quần áo bằng vải bông và dường như đang ngủ.

“Lão bà, bà thăng thiên rồi à! Hãy trả lời ta một chút được không!” Anh tôi hét lên thô lỗ.

“Hahahaha …” bà lão cười lớn, cơ thể bà không nhúc nhích nhưng đầu bà từ từ quay về phía chúng tôi …

Tôi bị sốc và hét lên, anh tôi lập tức chửi rủa: “Nếu bà còn giả thần giả quỷ, tôi sẽ gọi cho Sở Công Thương đến để kiểm tra giấy phép kinh doanh của bà!”

Bà lão sững người một lúc, rồi khẽ ngân nga: “… Một chút hài hước cũng không có “.

Khuôn mặt bà lão đầy những nếp nhăn, trong miệng chỉ còn lại vài chiếc răng. Bà mỉm cười rất đáng sợ, thực sự giống như một phù thủy già!

“Cơ thể của em gái tôi không tốt, bà giúp tôi nhìn xem.” Anh tôi đưa tôi ngồi trên chiếc giường nhỏ gần tường.

Bà già nhìn tôi với đôi mắt đục ngầu

Bà khụt khịt mũi: “hảo trọng quỷ khí … Ngươi đã bị một con quỷ khủng khiếp bắt đi? Chậc,chậc,chậc……. hãy nhìn vào làn da trắng như tuyết của ngươi, nó trắng hơn ba phần so với người chết … Phải cố dương mới được. Nếu không, Linh hồn nhỏ bé của ngươi cũng sẽ bị quỷ câu đi. hehehe … “

Bà lão đưa tay chạm vào má tôi khiến tôi nổi da gà.

Sau đó, những ngón tay gầy gò của bả lão như chân gà nắm lấy cổ tay tôi và bắt mạch cho tôi.

“Này, mạnh tượng cũng thật hiếm đấy … con quỷ kia đã để lại không ít tinh hoa âm tà trong cơ thể cô? Khà, khà…….có thể kết ra Linh thai, phải nỗ lực không kém?”

Mặt tôi hơi nóng, bà lão này có vẻ là một người lợi hại

Anh tôi mắng: “Bà già, bà đã gần chín mươi, bà vẫn quan tâm tới chuyện phòng the của giới trẻ làm gì?”

Người phụ nữ lớn tuổi nhìn anh tôi và nhắm mắt kiểm tra mạch của tôi: ” động thai …”

Tôi nhìn không được hỏi: ” động thai? Không phải nó đã biến mất, biến mất rồi sao?”

Bà lão cười toe toét: “? Cô gái, cô lo lắng rằng đứa trẻ đã biến mất?”

“Hôm nay tôi đã gặp không ít chuyện. Vừa kinh hãi vừa bị thương. Mới nãy, có một thứ gì đó chảy ra.. Tôi sợ đó là … máu.” Tôi thành thật nói.

Bà lão mỉm cười và nói: “Hãy cởi ra và xem đi.”

Anh trai tôi quay người sang chỗ khác, tôi căng da đầu kéo quần lót xuống kiểm tra.

Bà lão đưa tay ra véo vào đùi tôi, nói với một nụ xấu xa: “Đôi chân này thật đẹp, con quỷ nam thật sự là có phúc hưởng.”

Tôi có chút sợ bà lão, lặng lẽ co rúm lại.

Bà lão nhìn vào quần lót của tôi, tặc lưỡi nói:, “Cô gái, cô muốn nghe tin tốt hay tin xấu?”

“Có khác nhau sao?” Tôi lo lắng hỏi.

“Đương nhiên, chọn một cái đi ” bà lão cười xấu xa

Tôi nhún vai nói: “Vậy thì … hãy nghe tin tốt trước đã.”

Bà lão nhìn tôi chăm chú, đôi môi co quắp lại một đường cong mềm mại, lộ ra một nụ cười bình thường hơn.

“Tin tốt là đông thai … Có một lượng máu nhỏ chảy ra, nhưng mọi thứ vẫn còn …”

Tôi nhẹ nhõm: “Còn tin xấu thì sao?”

Bà lão mỉm cười: “Không có tin xấu nào nữa. Nhìn hình dáng của cô. Những điều trong bụng cô là tin tốt, không phải tin xấu.”

Này … bà lão này, đang chơi tôi à?

Anh tôi ngáp: “thôi, sợ bóng sợ gió, còn khơc đến thảm như vậy …”

Tôi đỏ mặt và thì thầm cảm ơn bà lão

Bà lão nói: “Trong hai tuần, cô phải nghỉ ngơi trên giường, cấm quan hệ tình dục và cấm hút thuốc, uống cà phê, ăn hải sản, đồ cay … tốt nhất hãy uống thêm hai loại thuốc tốt cho thận và thai nhi.”

Dặn dò tôi xong, bà lão run rẩy đi về phía tủ thuốc, bốc thuốc cho tôi và nói, ” tiểu tử, lần này tiền khám bệnh với tiền thuốc là một nghìn tỷ đồng.”

“Hiểu rồi! Tôi quay về sẽ đốt nó cho bà!”

Cái gì, cái gì?! Một nghìn tỷ? Đốt cháy?

Chi trả minh tệ à! Bà lão đó là quỷ!!

Da đầu tôi như bị nổ tung, khó trách vừa rồi anh tôi dùng tiền ngũ đế niệm thần chú để gõ cửa.

“Đừng sợ cô gái, ta chỉ tiết kiệm một số tiền cho bản thân mình thôi … Nhân tiện, ta nghe nói rằng bố cô bị tai nạn?”

“Bà không rời khỏi nhà một bước. Làm sao có thể nghe tin tức từ bên ngoài?” Anh tôi méo miệng nói.

Bà lão mỉm cười ngập ngừng và nói: “Đây là chuyện sớm muộn … Bố mẹ của ngươi lá gan không nhỏ…..hehehe … Tên Mộ Một Kha bất tử kia chưa nói gì sao? –“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.