Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 121: Chương 121: Văn phòng ông già (3)




Tôi vốn dĩ đang lo lắng, lại bị anh ta gào rống lên như vậy, nhịn không được mà quát:” bụng, bụng……anh thật sự quan tâm tới đứa bé sao, hay chỉ quan tâm tới trận pháp kia! Ở trong lòng tôi, anh tôi so với trận pháp kia quan trọng hơn gấp vạn lần, anh tôi nếu sảy ra chuyện gì, tôi cũng mặc kệ anh cùng trận pháp kia sẽ như thế nào.”

Sau một hồi hét lên, xung quanh đều im lặng

Tiểu quỷ sai đang bò trên mặt đất, không dám nói câu nào, những người khác nhìn tôi giống như bệnh nhân tâm thần vậy, đối với khoảng trống vẫy tay, đối với không khí hét to.

Dù sao cũng mặc kệ, bệnh tâm thần, cứ cho là bệnh tâm thần đi, dù sao tôi cũng không được bình thường

Một cơn giận dữ chưa từng thấy xuất hiện trên khuôn mặt giang khởi vân, chúng tôi cãi nhau hết bậc thang này đến bậc thang khác, sự bao dung của anh ta với tôi sắp tới giới hạn

Nói về tranh cãi, thật ra là không phải tranh cãi, chỉ có tôi trút giận thôi, giữa chúng tôi không có sự bình đẳng, tôi cũng không có một chỗ mặc cả đường sống.

Giờ phút này, anh ta tức giận đến không khí quanh tâm đều ngưng tụ thành băng, tôi không muốn xin lỗi, anh tôi không thấy, tôi trong lòng không ngừng gọi tên anh ta, kết quả anh ta tới, chỉ quan tâm tới thứ trong bụng tôi

Loại quan tâm này xuất phát từ mục đích, không phải xuất phát từ tình cảm.

Mặc kệ đêm khuya thân mật như thế nào, chẳng sợ dây dưa gắn chặt cho đến bình minh chẳng muốn tách ra, tất cả đều không che dấu được tôi là một công cụ ngày từ đầu.

Tôi cắn môi cúi xuống, thấy mu bàn tay anh ta nắm chặt kìm nén cơn giận, gân xanh nổi lên.

…làm gì? Còn muốn đánh tôi sao?

” Em câm miệng cho ta, ngoan ngoãn đứng sang một bên, mộ tiểu kiều, ta còn thấy em di chuyển, ta sẽ nhốt em lại “. Anh ta nghiến răng, siết chặt vai tôi, đấy tôi lùi về sau anh ta.

Tôi lảo đảo hai bước, đứng xuống dưới mái hiên, tức giận đến nước mắt tuôn rơi.

Giang khở vân thả người nhảy xuống, áp ở trên vách tường, sau đó lăn vào.

Tôi cũng muốn vào xem, tôi đứng ở chỗ này không thể tận mắt nhìn thấy, trong lòng vô cùng lo lắng.

Tiểu quỷ sai quỳ dưới chân tôi, duỗi tay kéo kéo vạt áo tôi nói:” đừng khóc……tiểu nương nương…..chúng tôi hiện tại không có nhiệm vụ, chỉ đợi thời cơ chờ người triệu hoán, thành hoàng gia nói, là đế quân hạ lệnh như vậy……loại chuyện không quan trọng nhỏ nhặt này, đế quân đại nhân đêu phân phó cho người khác, nhưng nay là tự mình làm, chính tỏ đế quân đại nhân vẫn quan tâm tới người…..”

Vậy sao? Điều anh ta quan tâm nhất chính là thứ trong bụng tôi, tôi hết lần này đến lần khác tin tưởng anh ta, dù sao tồi tệ nhất kết quả vẫn là toi mạng, chỉ cần bố tôi và anh tôi không không việc gì thì tốt rồi

Hiện tại bố tôi vừa mới tỉnh dậy, vẫn nằm trong bệnh viện theo dõi thêm, anh tôi lại biến mất.

Mắt tôi nóng bừng, nước mắt không ngừng rơi, trong khoảng thời gian này, anh tôi vẫn luôn ở cùng tôi, nếu anh có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy tôi phải làm sao?

Tôi đang khóc dữ dội, đột nhiên nghe thấy tiểu tiết cảnh sát hô lên một tiếng:” ai ở đằng kia”?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng đen cách đó không xa, thăm dò nhìn chúng tôi, nghe thấy tiếng hô, lập tức rụt đầu chạy,

Tiểu tiết cùng đồng nghiệp lập tức chạy đuổi theo, bọn họ chen vào một đường mương, dẫm lên lan can sắt của con mương đuổi theo.

Tiểu tiết đột nhiên nói:” nơi này có một chiếc điện thoại”.

Tôi giật mình, chả nhẽ là điện thoại của trần lão đầu, tôi lúc đó nghe được tiếng điện thoại rít lên, sau đó không có ai trả lời.

Tôi vội bước lên hai bước nhìn, tiểu tiết ngồi xổm ở trên lan can sắt của con mương, cố gắng kéo lan can sắt về phía mình, đồng nghiệp của hắn đuổi theo bóng đen, đã chạy về phía trước

” Ngươi đuổi theo người, ta sẽ tới lấy”. Tôi thúc giục tiểu tiết

Tôi đang chuẩn bị tìm cây gậy làm đòn bẩy, quay lại thì thấy giang khởi vân đuổi theo đến đây, anh ta giận giữ nói:” mộ tiểu kiều, em nghĩ ta nói đùa sao? Ta nói em di chuyển một bước, ta sẽ bắt em nhốt lại, em nghe không lọt sao?”

” Nhốt cứ nhốt, chờ tới khi tôi tìm được anh tôi…..”

Tôi chưa dứt lời, yết hầu bị bóp chặt không phát ra tiếng kêu, toàn thân bị buộc chặt, một đầu ngón tay cũng không cử động được

Giang khởi vân tức giận đến nỗi ngực đều phập phồng, tôi…..tôi chỉ lo lắng cho anh tôi thôi, có tội lớn như vậy sao? Anh ta thật sự đưa tôi đi giam giữ.

Lần trước cũng vậy, làm cho tôi, thân không thể động, miệng không thể nói.

Ngoài nước mắt, tôi chỉ hy vọng anh ta có thể đối với tôi dịu dàng một chút.

” Đừng khiếu khích sự kiên nhẫn của ta lần nữa, lời ta nói ra, đừng coi như gió bên tai.” Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn

” Mộ tiểu kiều, em phải tự hiểu, có một số việc không phải em cố gắng phấn đấu quên mình là có thể làm được, huống hồ em không thể phấn đấu quên mình.”

Đúng, đúng, tôi không thể quên mình, tôi có thể bị làm sao, nhưng thứ trong bụng phải còn nguyên vẹn.

Tôi nghe được tiếng bước chân, trong đó có tiếng giày cao gót đập vào phiến đá.

” Đế quân đại nhân, chúng tôi đến chậm sao?” Thẩm thanh nhụy nhìn tôi, lập tức nhìn về phía không khí bên cạnh cung kính.

” ……ngôi nhà bịt kín này là của ai, vì sao lại phong kín, lập tức điều tra rõ, trong sân có một cái mương, bên trên có một lan can lỏng lẻo, một người gầy gò đã chạy qua, phái người từ con đường phía sau truy lùng xem có tà khí nào không, nghĩ mọi cách, dùng tốc độ nhanh nhất tìm mộ vân phàm”. Giang khởi vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng phân phó cho thẩm thanh nhụy

” Vâng, ngài còn gì phân phó không?” Thẩm thanh nhụy hỏi

” ….đưa mộ tiểu kiều đi, trông coi cô ấy thật tốt”

Anh ta ngữ khí lạnh băng, làm tôi choáng váng

Tôi có một chút cảm xúc, anh ta sẽ đối xử nghiêm khắc với tôi.

Những ánh mắt tinh nghịch, cùng khoé môi gơi lên tà mị ý cười, chỉ tồn tại khi anh ta trên giường, trong tâm trạng vui vẻ

” Vâng”. Thẩm thanh nhụy cúi đầu kính cẩn.

Giang khởi biến mất trước mắt tôi, không biết anh ta đã đi nơi nào

Thẩm thanh nhụy từng bước đến gần tôi, kinh thường bĩu môi nói:” ta chưa từng thấy ai như ngươi, hầu hạ đế quân mấy tháng, cư nhiên còn làm ngài phát hoả giận lớn như vậy, thật là ngu ngốc”.

Cô ta búng ngón tay, từ sau đi lên hai thẩm gia khôn trẻ.

” Đem vị mộ tiểu thư này lên trực thăng, ta tự mình đưa trở về trông coi…..cô ấy là khách quý, các ngươi cẩn thận một chút, một sợi tóc cũng không thể rụng, hiểu chưa?” Cô ta lạnh lùng nói.

“Vâng.” Hai đệ tử nam tiến tới.

Tôi không thể cửa động, giống như người bị bó chặt trong một bộ đồ, ngoài thở cùng nhịp đập, chớp mắt cùng rơi lệ, cái gì tôi cũng không thể làm được.

Hai thẩm gia khôn cẩn thận nâng tôi lên như một thi thể, nhấc tôi ra khỏi con hẻm tối tăm đó, đến một mảnh đất trống, hai chiếc trực thăng của thẩm gia đang đậu ở đây

Bọn họ đem tôi đặt ở ghế sau, cánh cửa trực thăng lạnh như băng, tôi nhìn vào đồng hồ đo ở khoang điều khiển, nước mắt chảy dài xuống đệm

Giang khởi vân nói, anh ta thật sự muốn đối xử với tôi tàn nhẫn, sẽ có hàng trăm loại phương pháp giam cầm tôi, những lời này, quả nhiên là thật, anh ta nói được làm được.

Anh ta chỉ cần dơ tay, là có thể làm tôi ngoan ngoãn nhận mệnh

Mà giờ phút này, anh tôi không có ở nhà, không ai giúp tôi la mắng anh ấy, không có người an ủi tôi, không có người chọc tôi cười, không có người làm tôi ngây ngô đối diện với nước mắt.

Xào, xào…..

Cửa cabin lần nữa được mở ra, người điều khiển cùng thẩm thanh nhụy bước vào.

“Trở về biệt thự thẩm gia.” Thẩm thanh nhụy liếc nhìn tôi, nở một nụ cười khinh bỉ …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.