Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 217: Chương 217: Chương 110




“Được rồi được rồi, muốn ân ái thì về nhà ân ái. Hiện tại trước hết nghĩ cách nào vượt qua được khó khăn lần này đi. Cảnh sát giao thông chắc chắn đã báo cho cha mẹ Khúc Thiên. Thời gian để chúng ta hành động cũng chỉ có vài giờ mà thôi.” Linh Tử nói.

“Bác sĩ nói, xương sườn bị gãy, không có xuất huyết trong. Như vậy không chết người được, chỉ là Khúc Thiên sẽ phải chịu thiệt thòi nằm viện một tháng.”

“Là ai đặt người giấy này?” Tôi hỏi. Đối thủ chưa biết này thật sự quá mức cường đại rồi.

Vấn đề tôi đưa ra khiến mọi người đều im lặng. Chúng tôi tới đây rất đột ngột, hơn nữa nơi này cũng không có ai quen chúng tôi.

Chúng tôi tới liền xảy ra chuyện, đối phương chắc chắn biết chúng tôi sẽ đến, hơn nữa còn biết khi nào đến, sẽ xuất hiện ở đâu.

Tôi hỏi: “Có khả năng là chú Lý không? Chú Lý biết chúng ta muốn tới, cũng biết chúng ta sẽ xuất hiện ở đâu.”

“Không phải là chú Lý, chú Lý là người có thể tin tưởng. Hơn nữa chú Lý không gấp giấy.”

Sầm Tổ Hàng im lặng một lúc rồi nói: “Vậy chỉ còn một người, là Sầm Tổ Trạch.” Anh ấy đưa tay cầm lấy người giấy đặt trong ngăn tủ nhỏ. Vuốt vuốt xem, sau đó ánh mắt ngưng lại, nói: “Người giấy này giống như đúc người giấy Ngụy Hoa dùng. Chẳng lẽ là Ngụy Hoa? Ngụy Hoa ở gần đây?”

“Chúng ta hẳn nên để lại một người tiếp tục theo dõi Ngụy Hoa, lần này suýt chút nữa đã có chuyện.”

Chúng tôi thảo luận còn chưa xong, cửa phòng bệnh đã bị mở ra. Tiến vào đầu tiên là mẹ Khúc Thiên. Bà ta vừa tiến đến đã nhào vào người Khúc tHiên, kiểm tra miệng vết thương trên người anh ấy, nói: “Khúc Thiên, Khúc Thiên, mẹ tới rồi, mẹ tới rồi. Con tỉnh lại đi. Sao con lại đen đủi như vậy, lại bị xe đụng phải.”

Mẹ Khúc Thiên vừa khóc vừa nói nhưng Khúc tHiên vẫn không có chút phản ứng nào.

Ba Khúc Thiên đi tới, ông ta cũng rất vội, nhưng sau khi đi vào đã dừng bước ở trước mặt nhóm tôi. Cuối cùng ánh mắt đặt lên người tôi, sau đó hừ lạnh một cái rồi nhìn về phía giường Khúc Thiên.

Thật may quá, bọn họ không thấy được Tổ hàng bên cạnh tôi, không thì bọn họ một hai phải nhảy dựng lên không chừng.

Kim Tử tiến lên nói: “Dì à, đừng đè lên Khúc Thiên mạnh quá, ngực Khúc Thiên bị thương.”

Mẹ Khúc Thiên quay đầu lại hét lên: “Chúng mày thì biết cái gì? Còn không phải đi theo chúng mày mới xảy ra chuyện sao? Chúng mày là tai họa, tới để hại con trai tao.”

Khúc Thiên mở mắt, từ từ ngồi dậy: “Đừng nói linh tinh nữa. Con bị tai nạn, bọn họ có thể chăm sóc như này là con thấy hài lòng rồi.”

“Hừ, đó là điều chúng nó nên làm. Mẹ đã nghe được từ cảnh sát giao thông.” Bà ta nói rồi liếc mắt nhìn tôi một cái: “Con bé này có gì mà tốt?”

Khúc Thiên im lặng một lúc, ngồi ở trên giường, nói: “Con bị thế này, có lẽ phải nằm viện một tuần, nghỉ ngơi ba tháng, có lẽ con không thể đi du học được.”

Ba mẹ Khúc Thiên đều thở dài, nói là phải chuẩn bị đồ ăn tối cho Khúc Thiên. Nhiều việc lộn xộn, thời gian rất nhanh đã đến 6 giờ chiều. Đã đến giờ ăn cơm.

Mẹ Khúc Thiên ra lệnh tiễn khách, bảo Kim Tử và Linh Tử đi trước, còn tôi muốn ở lại chăm sóc cho Khúc Thiên. Lý do là khi tôi bị sốt, Khúc Thiên cũng ở bên cạnh chăm sóc cho tôi. Khi Kim Tử rời đi, âm thầm ra hiệu tôi cố lên, nhưng tôi một chút tự tin cũng không có.

Ba Khúc Thiên mang bốn hộp cơm tới. Khi ông ta cho con trai ăn, mẹ Khúc Thiên gọi tôi, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, đừng ăn ở đây lại bốc mùi khắp phòng.”

Tôi ngây dại gật đầu. Bà ta nói ra ngoài ăn cơm, kỳ thật là mang hộp cơm xuống hành lang dưới lầu ăn cơm.

Không chỉ chúng tôi, rất nhiều người nhà tới chăm sóc bệnh nhân đều ra đây ăn cơm. Ở chỗ này quả thật có nhiều người ăn cơm, có người vui vẻ có người ưu sầu.

Tìm một chiếc ghế vừa có người rời đi, nói: “Ngồi đi.”

Đó là một chiếc ghế đá dài hơn một mét, mẹ Khúc Thiên đặt hộp cơm xuống, không có cảm giác muốn bỏ ra ăn. Bà ấy như vậy, tôi cũng không nên chỉ lo ăn, cũng chỉ có thể đặt hộp cơm xuống một bên.

Mẹ Khúc Thiên nói trước: “Hiện tại hẳn cô vui lắm nhỉ, Khúc Thiên không thể đi du học. Nó bị thương nặng như vậy còn không phải vì cô sao?”

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu theo lời bà ấy.

Vẻ mặt của bà ta đột nhiên thay đổi, tay nắm lấy tay tôi, nói: “Khả Nhân, dì biết Khúc Thiên yêu cháu, cháu cũng yêu nó. Nhưng hai đứa thật không xứng đôi. Cháu đi theo Khúc Thiên cũng nửa năm, cháu có cảm thấy nó… nó...”

“Dì, rốt cuộc dì muốn nói cái gì?”

Tay mẹ Khúc Thiên nắm chặt cổ tay tôi, nói: “Cháu hãy thành thật nói cho dì. Khúc Thiên nó… có phải là thật hay không?”

“Là thật, anh ấy là thật. Ách, chẳng lẽ lại có giả?”

Nhưng bà ta ngồi sát lại, nói: “Thật sự, Khả Nhân. Cháu nói có phải… có phải là… nó bị thay đổi rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.