Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 222: Chương 222: Chương 113




Tôi gật đầu, lòng trầm xuống, hóa ra thật sự có chuyện này.

Linh Tử vừa cắn cánh gà vừa nói: “Loại quỷ này thích chỉnh người. Quấn lấy ai là muốn chỉnh tới chết. Còn không cho người ta chết sớm, chết thoải mái. Hôm nay bị xe đụng phải, ngày mai làm ăn lỗ vốn, sau đó lại gặp phải bệnh nan y. Không thì dứt khoát khiến người thân xung quanh hắn chết hết, để hắn chỉ còn một mình, khiến hắn khóc cũng không cách nào khóc được. Còn quỷ kia thì sao, cứ mỗi ngày đi theo bên cạnh hắn, nhìn hắn thống khổ. Này, cô làm sao thế?”

“Tôi? Tôi không sao, không sao cả. Vậy, tôi cùng Sầm Tổ Hàng là Minh hôn phải không?”

“Đúng vậy. Hay là để tôi làm chủ hôn cho hai người? Kỳ thật cũng rất đơn giản. Bảo Sầm Tổ Hàng chi ba ngàn phí bà mối, chủ hôn phí ba ngàn là được.”

Tôi cười: “Được. Tôi nói với anh ấy.” Đột nhiên tôi có cảm giác muốn kết hôn với anh ấy, tổ chức hôn lễ để mọi người chúc mừng chúng tôi. Mặc kệ chúng tôi là Minh hôn hay là anh ấy quấn lấy mệnh tôi, hiện tại tôi đều muốn gả cho anh ấy.

Đều nói khi yêu phụ nữ sẽ rất ngốc, tôi cũng cảm thấy tôi rất ngốc.

Buổi sáng hôm sau, tôi đưa Linh Tử tới nhà ông thầy phong thủy kia ở. Ngôi nhà kia vẫn cũ nát như vậy, bà già bên cạnh vẫn còn ở đó thêu khăn.

Linh Tử bảo tôi rời đi, chuyện này để một mình anh ta làm là được. Sau khi gọi điện thoại cho Tổ Hàng, xác nhận thông tin hai bên, Linh Tử đưa điện thoại cho tôi, nói: “Anh ấy tìm cô.”

Tôi nhận điện thoại: “A lô.”

“Khả Nhân, em về trước đi, đi xe về, đừng ở lại đây nữa.”

“Vậy còn anh?”

“Anh muốn giữ lại thân thể Khúc Thiên, phải ứng phó với ba mẹ cậu ta thêm mấy ngày. Chờ mấy ngày nữa quay lại thành phố anh sẽ liên lạc với em.”

Tôi do dự một hồi mới đồng ý. Tôi biết lúc này tôi không nên tùy hứng, ở nơi này có kẻ muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết, tôi ở lại cũng chỉ khiến bọn họ phân tâm mà thôi.

Bên kia điện thoại do dự một chút mới nói: “Khả Nhân, sau khi trở về ban đêm anh có thể đến gặp em.”

Tôi nở nụ cười. Với tính cách của Sầm Tổ Hàng thì nói như vậy đã giống như nói lời âu yếm.

“Được, đến lúc đó em có chuyện rất muốn nói với anh.”

“Ừ, gặp lại.”

Ngắt cuộc gọi, Linh Tử cười nói: “Nói gì mà đỏ mặt thế?”

Tôi đưa điện thoại trả lại anh ta, cười nói: “Anh nói rồi nhé, phải làm chủ hôn cho chúng tôi.”

Linh Tử cũng nở nụ cười: “Hiếm khi có Minh hôn như hai người.”

Tôi đi về nhà. Từ thị trấn này ngồi ô tô đường dài về thành phố cũng mất hơn hai giờ. Quay lại thành phố, tôi không về nhà tôi mà tới căn hộ Khúc Thiên thuê. Tuy rằng lúc trước nói đi bố cục Vượng Tài, tôi sẽ học trộm để bố cục lại cho cửa hàng nhà tôi. Nhưng hiện tại tôi thật sự không có tâm tình làm cái này.

Quay về căn hộ của chúng tôi, nhìn mọi thứ quen thuộc ở nơi này, cảm giác trong không khí cũng vẫn còn hương vị của Tô Hàng, tôi quyết định bắt đầu dọn dẹp nhà, đến khi Tổ Hàng về có thể sẽ khiến anh ấy thoải mái một chút.

Vừa lúc mặt trời mùa hè chói chang, dọn dẹp nhà giặt giặt phơi phơi cũng rất tiện. Sau khi dọn dẹp nhà xong, thu dọn chăn nệm đã khô, trải lại giường, tôi mới phát hiện trời đã tối. Mà tôi lại chưa ăn cơm, chuyện mấy ngày hôm nay khiến tôi có chút thất thần, cũng chưa có tâm tình để ăn cơm.

Dù không có tâm tình để ăn cũng phải đi ăn, cho nên tôi một mình ra khỏi cửa. Tôi ở đây đã hơn nửa năm, nơi này đã quá quen thuộc, hơn nữa thi thoảng cũng có người đi ngang qua, tôi không cảm thấy chút sợ hãi nào.

Chỉ là quán ăn khuya phải tới gần trường học mới có. Đi qua trường học thì không gần lắm, đường trong khuôn viên trường thì quanh co. Tôi lựa chọn còn đường nhỏ đi vòng qua trường học. Con đường nhỏ kia cũng thường xuyên có người đi, chỉ là đèn đường rất tối.

Hơn nữa một bên là tường bao của trường học, còn bên kia là một ao cá rất lớn.

Khi suy nghĩ chọn đường đi tôi không chút nào cảm thấy sợ hãi, đến khi đi tới con đường nhỏ kia tôi mới cảm thấy sợ hãi.

Con đường này không biết đèn hỏng từ khi nào, chỗ rẽ vào rất tối, tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ mờ phía trước để cảm giác được đường đi.

Khi đến chỗ rẽ, tôi có chút kinh ngạc. Ở góc kia có một người đứng, run run rẩy rẩy nhìn tôi. Trong bóng đêm, đôi mắt của hắn đặc biệt sáng, tròng trắng của mắt giống như phát sáng vậy.

Tôi hơi sợ, chạy nhanh bước qua. Tôi từng nghe nữ sinh trong trường nói trên con đường này có kẻ biến thái, cả ngày mặc một chiếc áo mưa đứng ở một góc, nếu có phụ nữ đi qua hắn sẽ mở áo mưa để lộ bộ phận phía dưới, còn sẽ lắc mông làm ra động tác đáng khinh.

Sau khi tới quán ăn khuya, tôi gọi một bát cháo, đáng thương là quán ăn đêm chỉ có cháo. Nhưng tôi vừa ăn chưa được mấy miếng thì có người bạn ở bàn bên cạnh hỏi: “Này, bạn ơi, bạn cũng đi đường nhỏ ven trường tới đây phải không?”

“Phải, sao bạn lại biết?”

“Vậy bạn có thấy quỷ ở chỗ rẽ không? Thật đáng sợ, đôi mắt phát sáng lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.