Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 295: Chương 295: Chương 149




Tổ Hàng nắm lấy tay của tôi, đưa tôi đi vào trong nhà: “Đi thôi, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Không sao đâu.” Nói là không có việc gì, nhưng tôi biết tuy ba mẹ Khúc Thiên không trực tiếp giúp đỡ chúng tôi nhưng bọn họ chính là chỗ dựa ngầm cho Khúc Thiên. Mất đi chỗ dựa này, chúng tôi sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề khác.

Phòng khách biệt thự đèn đuốc sáng trưng ít thấy. Trước đây chúng tôi chỉ có vài người, thời gian ở phòng khách tương đối ít, cơ bản đều không bật đèn, vì vậy cảnh hôm nay khiến người thấy bất an. Trên sô pha trong phòng khách, ba mẹ Khúc Thiên ngồi, còn sô pha bên kia là Tiểu Mạc cùng Linh Tử ngồi. Chỉ có Sầm Hằng là đứng ở một bên chân tay lóng cóng.

Thấy chúng tôi về, Sầm Hằng lập tức nói: “Khả Nhân, hai người về rồi. Ba mẹ Khúc Thiên chờ ở đây đã lâu. Vốn dĩ định gọi điện thoại cho hai người nhưng ba mẹ Khúc Thiên bảo từ từ cũng được.”

Tổ Hàng nói nhỏ: “Mọi người đi ngủ trước đi.”

Sầm Hằng lên lầu trước. Linh Tử đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tổ Hàng rồi cũng lên lầu. Tiểu Mạc nói nhỏ: “Nghe chửi một chút cũng không chết được.”

Sau khi bọn họ đi, phòng khách chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Mẹ Khúc Thiên lên tiếng trước: “Lần trước ta đã hỏi, rốt cuộc ngươi có phải là Khúc Thiên của ta? Hiện tại ta hỏi ngươi lại một lần.”

Tổ Hàng im lặng, tôi cũng im lặng, khi chưa biết át chủ bài của người khác thì nên giữ im lặng, thiếu kiên nhẫn là sẽ thua.

Mẹ Khúc Thiên nói: “Ngươi không phải Khúc Thiên của ta. Con trai ta đâu? Ngươi nói đi.”

Vẫn là im lặng như cũ. Ba Khúc Thiên kéo vợ lại, rồi nói: “Có vài lời ta muốn nói với Khúc Thiên. Nó là con trai ta, mặc kệ nó có chuyện gì thì chúng ta vẫn yêu nó như cũ. Chúng ta muốn đem những gì tốt nhất tới cho nó, đáng tiếc nó không còn nữa. Đừng rời đi, như vậy sẽ khiến cho Khúc Thiên vẫn còn sống. Ít nhất khiến chúng ta vẫn còn thấy được Khúc Thiên, thấy nó ở bên cạnh chúng ta. Nếu có việc gì thì cứ về nhà tìm chúng ta. Ài…”

Ông ấy thở dài. Mẹ Khúc Thiên còn muốn nói gì đó nhưng ba Khúc Thiên đã kéo bà ấy rời đi. Bà ấy vẫn còn la hét: “Không, tôi còn chưa hỏi xem nó đã làm gì Khúc Thiên nhà ta? Khúc Thiên đâu? Ít nhất tôi muốn biết rốt cuộc Khúc Thiên bị làm sao vậy?”

“Đi thôi, Khúc Thiên của chúng ta không quay lại được thì cứ như vậy đi. Đến gặp có thể nhìn thấy Khúc Thiên là tốt rồi.”

Tưởng gặp sóng gió nhưng giờ đã có thể yên tâm. Tôi cầm lấy tay Tổ Hàng, nói: “Tốt rồi, sau này anh ở trong lòng mọi người là Sầm Tổ Hàng, ở bên ngoài là Khúc Thiên. Được ba mẹ Khúc Thiên tán thành thì sau này chúng ta không cần lo nữa.”

Tổ Hàng hơi mỉm cười: “Ừ, anh cũng không ngờ được ông ấy lại có lựa chọn như vậy.”

Tuy rằng không thể tưởng được nhưng cũng là trong tình và lý. Bọn họ biết con trai đã xảy ra chuyện, biết con trai hiện tại không phải con trai bọn họ nhưng bọn họ lựa chọn tiếp nhận. Không tiếp nhận tức có nghĩa sẽ mất đi con trai, mất đi hoàn toàn. Như bây giờ ít nhất còn có thể nhìn thấy Khúc Thiên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tổ Hàng phải đi làm việc. Làm việc nuôi gia đình. Dù sao tôi cũng không có việc gì làm nên đi theo.

Nhà chú Chung ở bên cạnh chợ bán sỉ nông sản trong thành phố. Lầu một là mặt tiền làm cửa hàng, lầu hai ba bốn bên trên là gia đình ở.

Kiểu nhà này thường thấy ở thành phố chúng tôi. Trên cơ bản khuyết cung đều rất nghiêm trọng. Khi chúng tôi qua đã quá thời gian bán sỉ rau dưa vào sáng sớm, dù có thể nói là còn sớm nhưng lúc này lượng người đã ít đi rất nhiều.

Một chiếc xe tải cỡ lớn đang dỡ hàng ở cửa tiệm, chú Chung vòng qua xe tới đón chúng tôi. Thấy chúng tôi liền cười ha hả, đưa bao thuốc lá ra mời Tổ Hàng.

Tổ Hàng không nhận, nói thẳng: “Đo sơn hướng đi.”

Kỳ thật trong phong thủy, phân tích khí lưu thông rất quan trọng, quan trọng như đo lường vậy. Đo lường không chuẩn thì sau đó phân tích tốt thế nào cũng vô dụng. Đạo lý này tôi biết, cho nên tôi đo lường thật sự rất nghiêm túc. Người phụ nữ đang bốc xếp hàng nói gì đó tôi cũng không để ý tới.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.