Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 318: Chương 318: Chương 161




Phòng không đến mười lăm mét vuông, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo kiểu cũ, còn có một chiếc bàn rất nhỏ, bên cạnh có hai chết ghế băng nhỏ. Trên bàn nhỏ có một chiếc đĩa còn ít đồ ăn, trên sàn nhà rất nhiều chai bia lăn lóc. Khi Linh Tử đi lại kéo theo tiếng chai bia va chạm, trong không gian yên tĩnh này thật khiến người ta sợ hãi.

Linh Tử đánh giá căn phòng, nói: “Đôi khi thật sự cảm thấy, nếu cảnh sát chịu giúp chúng ta thì rất nhiều thời điểm chuyện cũng không có gì khó khăn.”

“Đúng vậy.” Tiểu Mạc nói, “Ví như lúc này, nếu cảnh sát tới giúp chúng ta giữ lại vân tây, lấy vân tay, tìm xem người uống rượu với ông ta là ai. Hoặc kiểm tra DNA thì rất dễ dàng xác định được người. Nơi này một cái camera cũng không có.”

Tôi nắm chặt góc áo của Tổ Hàng, anh ấy đi đâu thì tôi đi đấy. Anh ấy đi tới mép giường, tôi cũng đi theo. Trên giường bừa bộn một ít quần áo, đều có mùi thuốc lá và rượu khiến người ta thật không thoải mái.

Tổ Hàng quỳ một gối lên giường, lấy một vật hình tròn bằng gỗ treo trên tường xuống, lật xem rồi nói: “Kính gỗ đào. Sầm Chu đã bắt đầu phòng bị Bạch Hổ sát. Kính gỗ đào này là do Sầm gia làm, không đến mức một chút tác dụng với Bạch Hổ sát cũng không có, vậy mà vẫn có mạng người.”

Tôi nhìn về phía kính gỗ đào, nghe anh ấy nói vậy mới cảm thấy đó là một mặt gương. Chỉ là nó là gương bằng gỗ. Hóa ra cái này dùng để hóa giải Bạch Hổ sát.

Bạch Hổ sát, mấy ngày trước tôi ghi nhớ những loại hình sát thường thấy nhưng không có loại này. Có điều nghe tên cũng có thể dễ dàng lý giải. Bạch Hổ sát chính là sát từ phương vị Bạch Hổ. Vừa rồi ở trước tòa nhà, Linh Tử đã chỉ vào đống gạch đổ nát bên phải tòa nhà, nói là Bạch Hổ sát.

Đó vừa lúc là phương vị Bạch Hổ của nhà. Phương vị Bạch Hổ có vấn đề thì tương đối hung, hiện tại là phương vị Bạch Hổ có đống gạch vụn, cái sát khí này nhẹ thì là miệng lưỡi thị phi, nặng chính là sẽ có thương vong.

Sầm Chu đã treo kính gỗ đào để hóa sát từ đám gạch vụn kia, theo lý thì không nên xảy ra chuyện lớn như vậy mới đúng. Nói cách khác, hắn chết hẳn không phải do phong thủy thúc đẩy mà là do bị người tính kế. Người uống rượu cùng ông ta rốt cuộc là ai? Chuyện này mới là quan trọng.

Linh Tử lấy từ trong túi anh ta chiếc đèn dẫn hồn, nhìn bốn phía xung quanh phòng, đẩy Tiểu Mạc một cái, nói: “Tắt đèn đi, tới lúc đốt đèn hỏi quỷ.”

Anh ta vừa nói xong thì đèn chợt tắt. Tôi kêu lên: “A, ai tắt đèn thế?” Tôi sợ hãi suýt chút nữa đã đu lên người Tổ Hàng. Cảm giác được anh ấy khẽ cười, mang tôi lui vào một góc phòng.

Tiếng Tiểu Mạc từ trong bóng tối truyền đến: “Tôi tắt, không phải đã nhắc sao?”

“Có nhắc thì anh cũng đừng nhanh như vậy chứ, cho tôi vài giây phản ứng.” Biết là người tắt đàn chứ không phải quỷ, tôi bình tĩnh đi rất nhiều, nhưng tim vẫn đập mạnh. Tôi nghĩ lần đi theo này sẽ khiến nhiều tế bào sợ chết khiếp.

“Tôi đứng cạnh cửa, duỗi tay là có thể tắt đèn, cô phản ứng quá chậm rồi. Nếu bị quỷ trảo thật thì cô sẽ không chạy thoát được đâu.”

“Tôi…”

Tổ Hàng nói nhỏ: “Em không cần chạy, quỷ quái đều sẽ không động đến em.”

Vẫn là Tổ Hàng tốt, so với Tiểu Mạc bọn họ thì tốt hơn nhiều. Phòng đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy, cho đến khi có ánh lửa xuất hiện. Linh Tử bật bật lửa để đốt đèn dẫn hồn rồi chụp bóng đèn xuống, anh lửa biến thành màu đỏ. Trong ánh sáng như vậy, mọi thứ trông đều rất quỷ dị.

Linh Tử đặt đèn ở trung tâm phòng, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cô cũng đừng lên tiếng, đứng im thì càng tốt.”

Tôi gật đầu, rụt về phía sau Tổ Hàng. Linh Tử ngồi xổm xuống bên cạnh đèn, ngẩng đầu nhìn tôi, dưới ánh sáng màu đỏ này nhìn anh ta thât… đáng sợ.

Sợi chỉ đỏ được buộc vào đèn, đầu kia sợi chỉ được kéo bởi Linh Tử. Anh ta dùng chính mình để liên lạc với Sầm Chu.

Tôi đứng ở phía sau Tổ Hàng nhìn anh ta, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng bịt lấy miệng mình.

Một phút đồng hồ trôi qua… rồi hai phút đồng hồ trôi qua…

Linh tử hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Tiểu Mạc nhìn đồng hồ, nói: “Mười một giờ hai mươi ba phút.”

“Thời gian không thành vấn đề. Lại là đêm đầu tiên vừa mới chết. Mở cửa phòng ra, có lẽ ông ta ở cầu thang.”

Tiểu Mạc mở cửa phòng rồi tránh đường. Linh Tử dứt đứt một đoạn chỉ đỏ, buộc vào đồng tiền rồi ném ra cầu thang.

Sau này tôi mới nghe chị Kim Tử nói đồng tiền này là âm tiền. Linh Tử có một đôi âm dương tiền. Dương tiền là gõ cửa dương gian, âm tiền, tuy rằng là tiền đồng nhưng không trừ tà mà dùng để gõ cửa âm phủ.

Năm phút đồng hồ qua đi, Linh Tử kéo sợi chỉ đỏ ngồi xổm trên mặt đất, anh ta nói nhỏ: “Sầm Chu à, không thì Sầm Tổ Hàng, Sầm bán tiên cũng được, xuất hiện đi, chúng ta nói chuyện, chúng ta tới đây giúp ông tìm hung thủ. Ông không phải không có con cái sao? Xuất hiện đi, chúng ta sẽ đốt tiền xuống cho ông.”

Lại thêm năm phút đồng hồ qua đi, Linh Tử đặt sợi chỉ đỏ xuống, nói: “Sao thế nhỉ, ngọn đèn dầu không nháy dù chỉ một chút? Hay là… Khả Nhân, cô tới đây. Không phải Sầm khùng điên đã nhiều lần nói chuyện với cô sao? Ông ta tương đối quen thân với cô, cô tới kéo sợi chỉ đỏ đi, có lẽ ông ta biết là cô thì sẽ ra.”

“Tôi?!” Tôi kinh ngạc kêu lên. Nhìn cảnh này tôi đương nhiên biết kéo tơ hồng là có ý gì.

“Cô là phụ nữ, quỷ khí còn nặng như vậy, vừa lúc là thích hợp.” Anh ta nói, đã đưa ra đầu sợi dây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.