Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 358: Chương 358: Chương 181




Tôi đẩy Đàm Thiến ra, cười nói: “Nói linh tinh gì thế, hiểu lầm rồi. Không có gì đâu, chắc chắn sau này cũng không có gì đâu!”

“Này, đừng có chắc chắn như vậy. Nói không chừng mấy tháng nữa hai người sẽ thật là một đôi. Nhìn qua thấy điều kiện cũng không tồi, anh ấy làm gì thế?”

Nghe tiếng bên ngoài, Gia Vĩ đã rời đi. Tôi nghĩ duyên phận giữa chúng tôi cũng chỉ là như vậy. Tôi không định sẽ còn yêu ai nữa. Chưa nói tới việc tôi đang yêu Tổ Hàng thì sẽ không yêu người khác, chỉ chuyện Minh hôn cũng đã khiến tôi không cách nào cùng người khác ở bên nhau.

Tan tầm, Đàm Thiến hỏi tôi có muốn đi dạo phố với cô ấy không. Tôi cũng muốn đi mua đồ cho Tổ Hàng, nhưng quả thật lúc này tôi không rảnh. Tôi nói: “Xin lỗi cậu, mỗi lần mình rủ cậu thì cậu đều đi cùng. Nhưng hôm nay mình thật sự có việc, mình muốn tới nhà một người bạn ăn cơm, đã hẹn trước rồi.” Vừa nói chuyện chúng tôi vừa đi ra khỏi công ty.

Đàm Thiến chỉ sang chiếc xe dừng ở bên kia đường: “Là ăn cùng anh ta chứ gì. Dài dòng,mình sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai người.”

Tôi nghi hoặc nhìn qua, Gia Vĩ đang ở trong xe vẫy vẫy tay với tôi, ý bảo tôi qua đó.

Tôi nói: “Không phải có hẹn với anh ta, mình…” Nhưng Đàm Thiến đã xoay người đi tới bến xe bus, không nghe tôi giải thích.

Đàm Thiến đi rồi, tôi do dự một nhìn, nhìn Gia Vĩ ở bên kia vẫn vẫy tay với tôi, đành đi qua. Tới gần anh ta, tôi nói: “Anh còn việc gì sao? Tôi tan làm rồi.”

“Tôi chờ cô tan làm mà. Thật sự có chuyện mới tìm cô. Lên xe đi, tôi mời cô ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Nói ở đây đi, tôi nghe, ăn cơm với anh hay không không quan trọng. Hơn nữa hôm nay tôi không rảnh, tôi muốn tới nhà bạn ăn cơm.”

Anh ta do dự một chút, mới nói: “Thật là không rảnh? Tôi muốn tìm cô để xem phong thủy, không phải cô nói cô cũng xem phong thủy sao? Xem phong thủy cho nhà tôi đi.”

Tôi tức giận nói: “Nhà của anh đang ở kia, dù lúc anh trang trí không chú ý thì chắc chắn công ty trang trí cũng để ý rồi. Rất nhiều thứ đã chú ý tới phong thủy. Không cần thay đổi gì.”

“Không phải đâu, gần đây tôi câu cá không được. Trước kia tôi câu cá rất giỏi.”

“Dù sao tôi không theo nghiệp này nên tôi không nhận việc.” Tôi từ chối anh ta rất rõ ràng. Thật ra rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của anh ta. Đây là anh ta cố ý làm quen với tôi. Tôi cũng không phải là thiếu nữ tuổi teen, được người ta nói vài ba câu đã động lòng. Tôi đã bắt đầu học được phân tích lợi hại.

Anh ta cũng không tỏ vẻ quá thất vọng, mà chuyển đề tài, nói: “Lên xe đi, cô tới đâu ăn cơm, tôi đưa cô đi.”

Khi tôi đang do dự, anh ta nói: “Đừng đề phòng tôi thái quá như vậy, tôi cũng không có ác ý gì. Nói thẳng ra vậy, tôi muốn theo đuổi em. Cử ở bên nhau một thời gian đi, nếu em thấy tôi ổn thì cứ thử xem?”

Anh ta cười nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đủ xinh đẹp để có người đàn ông nào theo đuổi như vậy. Nhà tôi cũng không có tiền, tôi không xứng đáng với anh ta. Đừng nói với tôi cái gì mà nhất kiến chung tình, nếu anh ta nói anh ta không có mục đích, không có tâm tư thì là giả.

Cho nên tôi cũng chỉ cười nói: “Không cần, tôi đi xe bus cũng được.”

“Em nhìn xem, bây giờ là giờ tan tầm, em có muốn đi xe bus cũng chưa chắc đã đi được. Xe nào cũng chật kín rồi. Lên xe đi.”

Tôi nhìn trạm xe bus, Đàm Thiến vẫn đứng ở trạm dừng, bị vài người đàn ông chen lấn, vẻ rất mệt mỏi. Do dự một chút, tôi đành lên xe của Gia Vĩ. Nếu anh ta có ác ý, như vậy lần trước anh ta có cơ hội rất tốt, cho nên có lẽ anh ta không có ác ý gì.

Bao báo địa chỉ của chị Kim Tử, xe chạy về hướng đó. Tuy rằng xe vẫn phải dừng vì đang là giờ tan tầm, nhưng so với đi xe bus thì vẫn nhanh hơn rất nhiều.

Dọc đường, anh ta nói rất nhiều, tôi chỉ luôn mỉm cười, không trả lời anh ta.

Anh ta nói: “Em là Vương Khả Nhân phải không? Anh nghe Hoàng Băng Tuyết nói.”

Anh ta nói: “Bọn em làm có hôm nào được nghỉ không? Hôm nào nghỉ chúng ta có thể cùng đi câu cá.”

Anh ta nói: “Anh kinh doanh vật liệu xây dựng. Siêu thị vật liệu xây dựng XX là của anh.”

Tôi biết anh ta thích câu cá, nhưng tôi lại thích phóng sinh. Tổ Hàng và tôi cùng đi phóng sinh. Cá chép chúng tôi thả ra không biết có còn trong sông không? Liệu có bị người khác câu mất không?

Siêu thị vật liệu xây dựng anh ta nói kia thì tôi cũng biết. Đó là siêu thị vật liệu lớn nhất ở thành phố chúng tôi, chẳng trách anh ta có tiền như vậy. Có thể mua biệt thự ở đó.

Người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, mỹ nữ vây quanh rất nhiều. Tôi nghĩ tới việc anh ta nói sẽ theo đuổi tôi, lại càng thấy anh ta có mục đích khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.