Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 393: Chương 393: Chương 199




Tổ Hàng ngồi ở mép giường, cúi người xuống, chạm trán vào trán tôi, nói nhỏ: “Em ngủ một chút đi. Sau này có chuyện gì anh sẽ không giấu em nữa.”

Nói xong anh ấy đứng dậy, muốn rời đi. Tôi không thể nói chuyện, chỉ có thể vội vàng giữ tay anh ấy lại, kéo anh ấy lẫn nữa ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Sau đó tôi viết vào lòng bàn tay anh ấy hai chữ “Quyết định”.

Quyết định của anh ấy là gì? Nếu anh ấy lựa chọn tôi thì tôi chắc chắn sẽ khiến anh ấy phải từ bỏ nhiệm vụ này. Nếu anh ấy lựa chọn nhiệm vụ Sầm gia giao cho anh ấy, anh ấy… có phải là sẽ phải bỏ tôi?

Anh ấy ngồi ở mép giường, nhìn tôi, rồi rút tay lại: “Em mới tỉnh lại, trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đã.”

Anh ấy vẫn rời đi. Sau đó là ba tôi vào. Ba tôi ngồi trên ghế ở cạnh giường, ông nói rất nhiều nhưng tôi không nghe được mấy, lòng tôi rất loạn, đều nghĩ tới quyết định của Tổ Hàng.

Hồi đó, khi anh ấy thấy Sầm Quốc Hưng thất bại, đối mặt với điều dị thường của lão tổ tông thì phản ứng đầu tiên của anh ấy là phong bế mộ lại. Tức là anh ấy đã từ chối nhiệm vụ này? Vậy thì sau này vì cái gì lại muốn tiếp tục làm nhiệm vụ này? Vì sao Ngụy Hoa lại muốn hợp tác với anh ấy? Nếu vậy thì lúc trước vào lần đầu tiên anh ấy đưa tôi đến Sầm Gia thôn cũng không phải là đi tìm nguyên nhân gì. Nguyên nhân anh ấy vẫn luôn biết. Mục đích thật sự của anh ấy là thả Ngụy Hoa ra để khôi phục trận pháp kia. Tôi ngẫm lại cũng vẫn không hiểu được rốt cuộc anh ấy đang làm cái gì.

Anh ấy vẫn luôn nói dối? Anh ấy luôn lừa gạt tôi? Tôi nở một nụ cười méo xệch, tôi biết trên thế gian này đầy sự giả dối nhưng lại không nghĩ sự giả dối ở gần tôi như vậy.

Còn có quá nhiều nghi vấn. Tôi nằm ngẫm nghĩ luẩn quẩn rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ở trong mơ, tôi thấy Tổ Hàng. Anh ấy cùng Sầm Mai, còn có cả Ngụy Hoa, cùng nhau đi xuống dưới mộ kia. Tôi gọi Tổ Hàng, gọi anh ấy rất nhiều lần nhưng anh ấy không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi xuống.

Tôi muốn đi theo anh ấy nhưng tôi đã bị dính trên mặt đất. Ở đó có một khối đá khắc “Sầm Quốc Hưng chi mộ” đè xuống, sau khi quả cân bị đòn bẩy cạy lên, tôi thấy được Linh Tử cùng Tiểu Mạc. Bọn họ đặt những bó thuốc nổ lớn vào trong mộ.

Chị Kim Tử cầm điều khiển từ xa trong tay, hỏi tôi có muốn đi theo bọn họ không.

Nhưng lòng tôi chỉ nghĩ về Tổ Hàng, chân tôi như bị dính chặt, tôi chỉ có thể lê từng bước đi về phía mộ, trên mặt đất đầy những vết máu của tôi. Ở trong mơ tôi không cảm thấy đau.

Bọn họ đều đi rồi, thuốc nổ được kích hoạt. Tôi cũng tỉnh lại.

Ở trong mơ, mọi chuyện đều rất gấp gáp khiến tôi không kịp thấy rõ cái gì thì bom đã nổ. Mà tôi tỉnh lại thì nhìn thấy đầu tiên chính là chị Kim Tử.

Tôi biết, chăm sóc cho tôi cần một phụ nữ, mà dì ở nhà tôi thì tôi không trông cậy được gì. Dù sao ba tôi cũng là đàn ông, cũng không thích hợp, bọn họ vẫn để Kim Tử ở lại.

Chị Kim Tử đỡ tôi dậy, đưa tới trước mặt tôi một cốc nước có cắm sẵn ống hút.

Người tôi đã đỡ đi rất nhiều, uống nước xong, cổ họng cũng cảm thấy khá hơn nhiều. Tôi hỏi: “Tổ Hàng đâu?” Giọng tôi khàn khàn giống như một bà lão sáu mươi vậy. Hơn nữa khi nói chuyện, cổ họng truyền đến cảm giác bỏng rát, vẫn rất khó chịu.

Chị Kim Tử ở bên cạnh vừa bón cháo trắng cho tôi vừa nói: “Để cậu ta về nhà suy nghĩ một chút. Lần này suýt chút nữa em mất mạng, chị cũng không biết phải nói thế nào. Tích cực thì thật may em đã không sao, rốt cuộc em cũng là bạn bè của chị, chị cũng rất lo lắng. Nói không tích cực thì chuyện lần này có thể khiến Tổ Hàng sớm quyết định, hi vọng là có lợi cho chúng ta. Khả Nhân, chị thật sự không muốn Sầm Gia thôn bị nổ tung thành cát bụi.”

“Hiện tại đã nổ chưa?”

“Chưa nổ, nhưng ở mộ đó có được một đoạn Điêu long đại lương, trên đó có bí mật. Chẳng trách Ngụy Hoa lại đem Điêu long đại lương đặt lên trên mộ. Đó không chỉ là thứ để cho hắn lột xác mà còn là chìa khóa để mở ra mộ thất ở dưới. Được khóa bằng khóa Lỗ Ban. Bọn chị không dám làm gì, bọn chị cũng không có chuyên môn trộm mộ.”

Chị Kim Tử bón cho tôi từng thìa cháo nhỏ. Đã bao nhiêu lâu tôi không ăn gì, cơ thể không tiếp nhận đồ ăn, liền cau mày, đẩy ra.

Tôi biết chị Kim Tử có thể tới chăm sóc tôi đã là rất không tồi, tôi còn như vậy là tôi không tốt, nhưng tôi thật sự không muốn ăn uống gì.

Chị Kim Tử cười, duỗi tay xoa tóc tôi: “Sao vậy? Em không muốn ăn thì uống một chút sữa bò nhé. À, trước kia nói tìm cách để em và Tổ Hàng có con thì chỉ là trêu đùa em thôi. Hiện tại xem ra nếu thật sự có thể khiến em có con thì nói không chừng chuyện này sẽ được giải quyết dứt khoát, kết thúc viên mãn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.