Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 37: Chương 37: Chương 19




“Còn nói không ở chung à? Lệ Lệ chiều nay tìm tớ hỏi chuyện, bức ảnh kia đã chứng minh rồi.”

Cái đó… cái đó không phải là như thế.” Tôi liều mạng nghĩ cách giải vây. Hiện tại tôi học xong thì thời gian còn lại đều dành để đọc sách phong thủy, hoặc tìm hiểu la bàn, nhưng khi tôi còn học phổ thông thì cả ngày chỉ xem ngôn tình, cho nên loại chuyện này kiếm cái cớ với tôi không khó. Tôi nói: “Hôm đó tớ làm rơi ví xuống đất, tớ xoay người nhặt, vừa lúc Khúc Thiên lái xe tới khiến tớ giật cả mình. Tớ tức quá liền đá cho xe anh ta một cái rồi chạy, nhưng anh ta lại bắt được, lúc ấy mới biết xe đó là của anh ta, tớ còn phải bồi thường anh ta 50 đồng để rửa xe. Tớ sao biết được chuyện này lại bị người ta chụp được rồi đồn đại.”

“Đừng gạt người, nào có chuyện trùng hợp như vậy.”

“Không tin cậu hỏi Khúc Thiên đi.” Khi nói như vậy tôi rất tràn đầy tự tin. Mấy ngày nay Khúc Thiên cũng không tới trường học, tôi không biết anh ta bận rộn chuyện gì nhưng dù sao ngay cả nhà cũng không về.

“Này, còn muốn Khúc Thiên bảo vệ cậu sao?” Một giọng chanh chua truyền tới. Mấy nữ sinh đã đi về phía bọn tôi. Xem đồng phục kia là biết ở khoa nhạc, mà Lệ Lệ cũng ở trong đó. Tuy rằng Lệ Lệ là học thanh nhạc, nhưng thanh nhạc cũng thuộc khoa nhạc a.

Nhìn bộ dáng của bọn họ, tôi liền thấy lo lắng trong lòng. Tôi muốn nói chuyện, tôi muốn giải thích nhưng rồi lại không dám nói. Giống như ba tôi nói, nếu tôi dám quát ai thì chứng tỏ tôi coi đó là người thân. Với người ngoài, sợ rằng kể cả Đàm Thiến là bạn học từ nhỏ với tôi, tôi cũng không quát bao giờ.

Ở đây căn bản không phải người thân mà là vài nữ sinh tổ chức thành một nhóm tới tìm tôi, lúc này tôi hoàn toàn sợ sệt như một con chuột. Lệ Lệ tiến đến trước mặt tôi, tôi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Cô ta hỏi: “Tôi hỏi một câu thôi. Cô cùng Khúc Thiên bắt đầu từ khi nào?”

Tôi biết nói như thế nào với cô ta đây. Nói Khúc Thiên đã chết, hiện tại là Sầm Tổ Hàng sao? Nói có ai tin không? Tôi còn do dự không dám nói lời nào thì Lệ Lệ đã đưa tay tát một cái.

Tôi đâu đến chảy nước mắt, Đàm Thiến lập tức kéo tôi ra phía sau cậu ấy: “Các ngươi đừng quá đáng.”

Lệ Lệ nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng chỉ tát một cái mà thôi. Khúc Thiên còn không đáng để tôi tranh giành.” Nói xong cô ta liền rời đi, chỉ còn tôi ôm mặt khóc.

Thời gian tự học tối nay cũng không còn tâm trạng để xem bài tốt nghiệp nữa, Đàm Thiến liền đưa tôi về. Về tới tòa nhà, tôi còn bảo cô ấy về trước, lúc này tuy rằng trong lòng mọi người đều đã chắc chắn tôi và Khúc Thiên thật có chuyện như vậy nhưng tạm thời cứ đặt nó qua một bên thì tốt hơn.

Dùng chìa khóa mở cửa, phòng Khúc Thiên sáng đèn, tôi tới cửa liền thấy anh ta đang dùng bút lông vẽ, tức giận nói: “Anh nhàn nhã thật!”

Anh ta ngẩng đầu lên, nhíu mày một cái rồi đứng dậy đi về phía tôi: “Bị đánh? Mặt sưng rồi. Luộc trứng gà để cho em lăn nhé?”

Tôi trừng anh ta một cái: “Không cần anh quản, còn không phải do anh sao! Tự nhiên lại đi dùng thân thể Khúc Thiên, Khúc Thiên với Lệ Lệ vốn rất đẹp đôi, người ta còn sắp kết hôn. Anh làm thế này thì tôi phải làm người như thế nào? Hiện tại ai ai cũng chỉ trích tôi, nhưng chuyện này tôi có làm cái gì sai!” Tôi nói giọng trách móc, cũng là hét to lên, hét to đến mức mặt tôi càng đau. Chỉ là hét xong rồi tôi thấy đơ người. Là tôi đang hét với Khúc Thiên đấy, trước kia mỗi lời tôi nói với anh ta đều phải rất cẩn thận, vậy mà gần đây tôi đã hai lần hét to anh ta. Ba tôi nói, khi tôi có thể hét to tức giận ai thì tức là tôi đã xác định coi người ấy như người nhà. Tôi lớn tới từng này, bị tôi hét to trước giờ chỉ có ba mẹ tôi và… Khúc Thiên.

Khúc Thiên xoay người cầm một thước xịt Vân nam, nói: “Chỗ Khúc Thiên chỉ có thuốc này, nhắm mắt vào, tôi giúp em phun.”

Chỗ Khúc Thiên? Tôi cười đau khổ, anh ta là Sầm Tổ Hàng không phải Khúc Thiên. Tôi không cướp bạn trai của ai, tôi không cần phải khó chịu vì hét lên với anh ta, coi anh ta là người một nhà. Hơn nữa, Sầm Tổ Hàng vốn dĩ là người chồng đã kết minh hôn với tôi. Cho dù tôi rất khó chịu với quan hệ này nhưng điều đó là không thay đổi được.

Nhắm mắt lại, tôi nói: “Anh là quỷ, anh có phương pháp nào nhanh hơn không? Ví như thổi một cái liền hết sưng gì đó.”

“Xịt”, thuốc được phun tới khiến tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Nào có chuyện thần kỳ như vậy.” Anh ấy nói, đồng thời vươn tay xoa xoa gương mặt còn sưng đỏ của tôi. Tay anh ấy hơi mát, hoặc có thể nói nhiệt độ toàn thân của anh ấy so với người bình thường cũng thấp hơn một ít, lạnh lạnh áp vào mặt tôi nhưng lại rất thoải mái.

Tôi mở mắt ra liền thấy được gương mặt kia ở rất gần tôi, tôi liền thở dài.

“Thở dài cái gì?”

“Vì sao anh lại là Khúc Thiên? Nếu anh chỉ là Sầm Tổ Hàng thì tốt rồi.”

Anh ấy không nói gì, yên lặng xoa mặt cho tôi. Một hồi lâu lại lần nữa phun thuốc cho tôi, mới nói: “Mai đi với anh xem nhà trọ, dùng danh nghĩa của em xem. Trong thời gian này chúng ta sẽ phải vào thành phố làm nhiều chuyện. Gần nhất là tìm Ngụy Hoa, thứ hai là đánh ra chiêu bài của Sâm gia khiến những kẻ sau lưng kia chủ động tìm đến chúng ta.

Tôi nhìn anh ấy, ngơ ngác nhìn anh ấy. Tôi đang nói gì với anh ấy? Vậy mà anh ấy lại nói cái gì? Trong lòng anh ấy chỉ có việc kia, tôi tĩnh viễn chỉ là một quân cờ.

“Hừ!” Tôi hừ lạnh một cái, thực khó chịu đi về phòng, đóng cửa rầm một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.