Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 431: Chương 431: Chương 218




Tổ Hàng cũng xuống xe, nhìn ngôi nhà kia, nói: “Bảy vận, hẳn là nhà đã hai mươi mấy năm rồi. Nhìn có vẻ bên trong không tốt lắm.”

Tôi gật đầu. Chuyện bị rỉ nước này là chuyện rất đau đầu, đã không được xử lý tốt, như vậy tình hình bên trong quả thật không tốt.

Tổ Hàng vừa khóa xe vừa nói: “Những tòa nhà lâu năm như này thường không có bản vẽ cũng không được xây bởi thở mà chỉ là vài người thân thích cùng xây. Có rất nhiều chỗ xây không hợp lý. Anh đã xem qua rất nhiều nhà như vậy, xà ngang làm rất loạn, gần như mỗi phòng đều có xà ngang.”

Cổng tòa nhà không có cách, chúng tôi cứ vậy đi vào. Không cần nói, bên trong giống y như suy đoán. Vách tường đã không còn mảng nào màu trắng, đều là dấu vết ám đen của ẩm mốc. Tay vịn cầu thang được hàn bằng ống nước, tất cả đều đã rỉ sét. Hơn nữa cầu thang kia rất dốc, mỗi bậc đều rất cao. Khi ở trên lầu tôi luôn phải chú ý dưới chân. Dù tính là dốc thì nó vẫn một bậc cao một bậc thấp, một đầu rộng một đầu hẹp.

Tôi nói nhỏ oán trách: “Trước kia người ta không có thước đo à?” Tôi vốn định bám một tay vào tay vịn, nhưng thấy rỉ sét trên tay vịn khiến tôi rét lạnh. Tính ra mình đi cẩn thận vẫn hơn.

Tổ Hàng đi ở phía trước, duỗi tay về phía tôi: “Anh dám khẳng định nhà bọn họ không thuê người thiết kế nhà.”

“Đúng thế, nếu không thì sao có kiểu cầu thang một đầu hẹp một đầu rộng thế này.”

“Quan trọng nhất chính là số bậc của cầu thang này.”

Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại đếm số bậc của cầu thang. Tám, con số này là con số cát lợi mà. Tổ Hàng nhìn bộ dáng không hiểu của tôi, bèn nói: “Thang tổn thọ! Loại này gọi là thang tổn thọ. Cầu thang này tương đối cao, tương đối dốc. Mà số bậc cầu thang không tới mười đều gọi là Thang tổn thọ. Nếu mời người thiết kế thì kiểu gì cũng sẽ làm cầu thang đạt tới mười bậc mới có biến chuyển. Loại cầu thang này, chưa nói đến phong thủy, người đi bình thường đều rất dễ ngã.

Tổ Hàng vừa nói xong, trên lầu có một bà lão nhô đầu ra hỏi: “Ai thế?”

Tôi nhìn bà lão kia, đúng là mẹ của Chu Gia Vĩ.

Hiện tại nói cho bà ấy, con trai bà bị tai nạn xe nhưng giờ đã tỉnh, sẽ không sao cả, nói vậy hẳn cũng sẽ ổn.

Tôi mỉm cười với dì, nói: “Dì à, còn nhớ cháu không?”

Dì lập lức đón tôi, nói: “Nhớ chứ nhớ chứ, sao có thể quên được. Nha đầu lợi hại như cháu, dì còn nhớ rất rõ. Sao cháu lại tới đây? Vào đi, trước tiên ngồi xuống đã, dì đi mua đồ ăn.”

“Dì à, không cần đâu, bọn cháu đón dì vào thành phố.” Tôi nói.

Dì đứng ở cầu thang, hơi sửng sốt, nói: “Vào thành phố làm gì? Dì vừa mới về đây, đang tính dưỡng lão ở nơi này. À, Gia Vĩ đâu?”

“Anh ấy xảy ra chuyện, vị xe va vào một chút, hiện đang nằm viện. Có điều người đã không sao rồi. Dì…”

“A! Vậy, dì đi ngay. Gia Vĩ không sao chứ? Sao lại bị va chạm? Bây giờ nó ở đâu…” Dì vội vàng đi về phía tôi. Dì đi từ trên cầu thang xuống, mà tôi đang đứng ở chỗ ngoặt của cầu thang. Dì quýnh lên, khi đi xuống liền bị trượt chân.

Tôi hoảng hốt kêu lên, chưa kịp làm gì thì Tổ Hàng đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh đỡ lấy dì, ngăn được dì ngã xuống.

Vừa rồi mới nói dễ bị ngã thì bây giờ đã suýt chút nữa xảy ra chuyện.

Nhìn dì được đỡ, tôi thở dài nhẹ nhõm một cái. Dì nhìn Tổ Hàng đang đỡ mình, nói: “Cháu là bạn Gia Vĩ à? Mau đưa dì tới thăm nó. Nó ở bệnh viện có ai chăm sóc không?”

“Có điều dưỡng rồi ạ.”

“Điều dưỡng sao chăm sóc tốt được. Dì sẽ nhanh tới đó, dì muốn trông nom cho Gia Vĩ. Mau đưa dì đi.”

Khi đi xuống lầu, tôi còn đặc biệt cẩn thận đếm lại, thật sự là tám bậc cầu thang. Khi tới cầu thang cuối cùng, tim đập nhanh quay đầu nhìn lại.

Lần nữa lên xe, xe chạy về hướng nội thành. Nói là tới xem nhà nhưng thực tế còn chưa thấy gì đã quay về.

Tôi nghĩ tình hình như hiện tại, tôi nói muốn xem cho ngôi nhà thì dì cũng không có tâm tình để xem. Hiện lại lo lắng nhất của dì chính là con trai mình.

Ở trên xe, thấy dì nôn nóng, tôi liền nói: “Dì à, đừng lo lắng quá. Đã qua cơn nguy hiểm. Sau này an dưỡng là có thể khỏe lại.”

“Con trai của dì, dì có thể không lo lắng sao?”

Để khiến dì bình tĩnh lại một chút, tôi cố gắng nói chuyện để dì chú ý tới chuyện khác. “Dì à, nhà của dì khi xây có phải là không mời thợ hoặc mời thầy xem không? Cầu thang kia rất khó đi, vừa rồi suýt chút nữa dì đã ngã.”

Cũng may hiện tại trong lòng dì chỉ có chuyện của con mình, không chú ý tới tốc độ vừa rồi của Tổ Hàng. Khi dì bị trượt chân thì Tổ Hàng còn đứng ở cạnh tôi, chỉ hai giây ngắn ngủi anh ấy đã nhảy qua tám bậc cầu thang, còn đỡ dì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.