Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 507: Chương 507: Chương 256




Tổ Hàng nghiêng đầu nhìn anh ta, không nói gì. Xe đi xa rồi tôi mới nói: “Tổ Hàng, có lẽ Sầm Hằng thật sự có thể giúp.”

“Anh không muốn, cậu ta đi là đi chịu chết. Dù chính tay anh hủy hoại toàn bộ Sầm Gia thôn thì anh cũng muốn ít nhất Sầm Gia thôn sẽ lưu lại một dòng dõi.”

“Vì sao lại chắc chắn là anh ta đi chịu chết?” Tôi cảm thấy khó hiệu bèn hỏi. Tiểu Mạc cũng không biết gì, vậy mà vẫn đi theo Linh Tử tham gia không ít việc. Hơn nữa nói thật, tuy rằng số lần tôi gặp Tiểu Mạc không nhiều lắm, nhưng lần đó ở Sầm Gia thôn anh ta dùng súng vẫn khiến tôi thật sự khiếp sợ. Từ ánh mắt của anh ta là tôi có thể nhìn ra, anh ta thật sự là một người dám ra tay. Lần này hành động, rất rõ ràng là Tiểu Mạc cũng đi, Tiểu Mạc có thể thì vì cái gì mà Sầm Hằng lại không thể?

Tổ Hàng không nói gì, tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa. Xe đã đi hết con phố, Tổ Hàng mới nói: “Kỳ môn độn giáp, đoán sinh hay tử.Nếu Sầm Hằng đi, cậu ta… có khả năng sẽ chết ở trong đó.”

Lúc đầu tôi không chú ý, hơn nữa Tổ Hàng vẫn đang lái xe. Một lúc sau tôi mới hiểu được anh ấy nói gì.

Tổ Hàng thấy bộ dáng khiếp sợ của tôi, duỗi tay tới xoa xoa đầu tôi, nói: “Đừng lo. Đến lúc đó, em cũng có nhiệm vụ. Nhiệm vụ của em là trông coi Sầm Hằng, không cho anh ta đi theo. Để cho Sầm gia chúng ta một huyết mạch.”

Tôi gật đầu, thở dài một cái không nói gì, lấy tay ôm lấy bụng. Kỳ thật tôi cũng rất muốn đi theo cùng bọn họ, dù tôi không thể làm gì nhưng tôi vẫn muốn đi, tôi muốn ở bên cạnh bọn họ, biết bọn họ bình an.

Cái cảm giác gì cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi là một cảm giác rất thống khổ.

Nhưng theo dự tính, lúc ấy hẳn tôi đang ở cữ. Hoặc là lúc tôi sắp sinh, không nên vào nơi mạo hiểm.

***

Thời gian trôi đi, bọn họ mỗi ngày đều rất bận, dường như đang vội vàng chuẩn bị gì đó nhưng lại giấu tôi, không cho tôi biết.

Bọn họ ở đây là Tổ Hàng, Linh Tử, Tiểu Mạc, Sầm Hằng, ngay cả chị Kim Tử trước đây hay đi dạo phố với tôi cũng đã từ chối tôi hai lần, lý do nói là để chuẩn bị đèn Khổng Minh* đặc biệt. Chị ấy phải đặc biệt chú ý, thật sự không rảnh. Bọn họ bận rộn không ngừng, thậm chí ngay cả chồng chị Kim Tử cũng bận rộn. (*Đèn Khổng Minh: Đèn trời)

Nhiệm vụ chăm sóc tôi cuối cùng lại đặt lên vai vợ tương lai của Sầm Hằng. Hiện tại Sầm Hằng rất bận, vợ tương lai của anh ta lại không biết gì, còn tưởng Sầm Hằng thật sự đang cố tăng ca để được thăng chức. Cuối tuần không có việc gì làm nên cô ấy tới chơi với tôi, cô ấy cũng sẽ vui vẻ hơn.

Cô ấy muốn gả cho Sầm Hằng, đương nhiên là muốn gần gũi với người thân của Sầm Hằng. Chúng tôi nhiều ít cũng xem như là thân thích của Sầm Hằng vậy.

Cuối tuần, cô giáo tiểu học này cùng tôi tới siêu thị. Mua đồ cho em bé là vĩnh viễn mua không đủ. Càng tới gần ngày dự sinh lại càng thấy thiếu đồ.

Giữa trưa, chúng tôi mang theo một túi đầy đồ trẻ em, cô ấy kêu lên: “Đi ăn gì đi, em đói bụng lắm rồi. Sáng nay còn chưa ăn.”

“Đi thôi, chị mời khách, chị biết gần đây có quán ăn khá ngon.” Nói rồi tôi đưa cô ấy đi về phía quán ăn kia.

Quán ăn kia cách không xa chỗ chúng tôi ở, đi chỉ chừng mười phút, cũng coi như đi dạo phố.

Lần nữa quay lại nơi này, ngồi ở bàn nhỏ kia tôi mới nhớ, quán ăn này là Lương Dật đưa tôi tới. Trong đầu chợt xuất hiện cái đầu lòe loẹt của Lương Dật, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao bọn họ lại để ý tới chuyện này như vậy. Nhìn những người thân của mình phải chết quả thật là một chuyện rất thống khổ.

“Khả Nhân, chị sao thế? Đang nghĩ gì thế?” Cô ấy hỏi.

Tôi tỉnh táo lại, lập tức cười nói: “Không sao, không sao, chỉ là nhớ tới chuyện lần trước tơi đây ăn cơm thôi.” Nói rồi để che giấu sự xấu hổ của mình nên tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn rực rỡ, một chiếc xe tải đang được chất đồ lên. Hình như bên hàng xóm có cửa hàng chuyển đi. Nhìn đồ đạc đang được chuyển đi có lẽ là của một quán trà.

Tôi thấy một người đàn ông mang ra một đoạn gỗ cuối cùng tùy tiện ném lên xe, sau đó đi vào khoang lái, khởi động xe.

Trong nháy mắt tôi ngây ngẩn cả người, thứ hình trụ kia có màu đen rất đặc biệt, tuy rằng ở cách hơi xa, tôi không thấy rõ lắm hình điêu khắc trên mặt nhưng tôi có thể khẳng định trên đó có hình điêu khắc chứ không phải trơn nhẵn. Hơn nữa chiều dài lại giống như những đoạn Điêu Long Đại Lương chúng tôi có được.

Chiếc xe tải đứng ở trước cửa sổ chỗ tôi ngồi, tôi thấy rõ biển số xe là 717. Giây tiếp theo, tôi ôm bụng chạy ra khỏi quán, kêu to: “Này, 717, dừng xe! Dừng xe!”

Tôi không để ý tới cô giáo tiểu học kia nữa mà chạy chầm chậm qua bên kia đường, cản một chiếc taxi, nói với tài xế mau đuổi theo chiếc xe tải phía trước, biển số là 717.

Tài xế nhìn vào bụng to của tôi, nhíu mi một chút mới khởi động xe, nói: “Tôi chỉ cô gắng, đuổi được hay không tôi không dám chắc. Cô bụng to như vậy còn muốn đuổi theo xe người ta làm gì? Cẩn thận chút đi, thế này là sắp sinh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.