Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 64: Chương 64: Chương 32




Ăn cơm xong, tôi tự mình đi nói chuyện với ba tôi, muốn nói với ba về hạt châu kia. Ba tôi không hỏi nguyên nhân, tôi vừa nói liền bảo đi lấy cho tôi. Tôi vội hỏi: “Ba, ba không hỏi con muốn hạt châu kia làm gì sao?”

Ba tôi nhìn tôi, chậm rãi thở ra nói: “Ổn định thi thể. Ba chỉ có một vài đồ thật, chẳng lẽ còn không biết tác dụng của nó. Lúc trước nếu ba nghe lời mẹ con, đi theo bà ấy trồng cây trong thôn thì hiện tại cũng phát tài, cũng sẽ không hại con… Ài, là ba đã hại đời này của con.”

Ba tôi lên lầu lấy hạt châu, dì ở phòng bếp rửa bát đũa, Khúc Thiên an vị ở cửa hàng phí trước ngắm nhìn sách cổ trong truyền thuyết mà ba tôi đã mua. Chỉ là truyền thuyết thôi, tôi biết đó không phải là sách cổ gì, chỉ là làm cũ thôi.

Tôi vừa mới trở lại cửa hàng, Khúc Thiên vẫn xem sách, lại nói: “Em có thích anh chàng nào không?”

Vấn đề này thật rất khó trả lời. Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể trả lời sai. Tôi nói: “Lần trước khi về em nói tới tên anh nên dì nghi ngờ thôi. Người em nói chính là anh, dì lại tưởng là người khác.”

Khúc Thiên cười, cũng không nói lời nào, chỉ như vậy cười.

Tôi liếc mắt một cái: “Cười cái gì mà cười?”

Nhận được hạt châu kia, chúng tôi liền đi về. Ở trên đường, Khúc Thiên giao cho tôi một nhiệm vụ, bảo tôi ngày mai đi hỏi tòa nhà bên hồ kia là như thế nào, đã có chuyện gì xảy ra. Còn anh ấy ngày mai sẽ đi theo ba Đàm Thiến một chút, xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Vừa về đến nhà, khi tôi nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ liền nghĩ tới, không biết Sầm Tổ Hàng có lại sang đây ngủ không? Mấy ngày hôm trước anh ấy đều sang đây, có điều hôm nay không có gì đặc biệt, có lẽ anh ấy vẫn sẽ sang. Khi anh ấy sang đây, là đi xuyên tường, hay là mở cửa sang? Liệu có muốn tôi đốt thêm mấy bộ quần áo ngủ cho anh ấy không, nếu không mỗi ngày anh ấy ngủ đều mặc quần jean, thật không thoải mái.

Nghĩ này nghĩ kia, mơ mơ màng màng tôi liền chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc, khi dậy dường như đã đoán được trước, tôi nghiêng người sang liền thấy được nửa mặt của Sầm Tổ Hàng. Anh ấy ngủ ở mép giường, đôi tay ôm ngực, trông rất gò bó. Ngủ mà cũng không được thoải mái như vậy sao. Chỉ là, quỷ thật sự có ngủ à?

Tôi cứ như vậy nằm ngắm anh ấy một hồi, đến khi anh ấy cũng mở mắt, tôi mới nói: “Sầm Tổ Hàng, em đốt cho anh mấy bộ quần áo ngủ nhé, mặc như này ngủ không thoải mái.”

Anh ấy không nói gì, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài. Được rồi, hôm nay còn có nhiệm vụ, không cần nói tới chuyện này vội.

Đi vào trường học, tôi liền tiến tới nữ sinh hay tám chuyện nhất trường để hỏi thăm về tòa nhà kia. Bà tám chính là bà tám, cô ấy liếc mắt nhìn tôi, giọng chanh chua vô cùng: “A ha, cậu cũng tới hỏi tôi à? Sao không đi hỏi Đàm Thiến đi?”

Đây không phải là khiến tôi khó xử sao? Đàm Thiến đâu có ở trường học.

Tôi liếc cô ta một cái xem thường, rồi về trước máy tính của tôi. Loại con gái như này chỉ ước có ai hỏi chuyện mình, không có ai hỏi mới khiến cô ta khó chịu.

Thấy tôi quay đi như vậy, cô ta nhanh nhảu nói: “Tòa nhà kia mười mấy năm trước là phòng khiêu vũ. Sau không biết vì sao mà xảy ra hỏa hoạn, đã thiêu chết một nữ sinh bên trong, từ đó tòa nhà đó không được dùng nữa.

Bà tám quả thật là bà tám, chuyện mười mấy năm trước mà cũng biết. Tôi quay lại cười với cô ấy một cái: “Cảm ơn bạn.”

Chỉ là sau khi cười, trái tim tôi lạnh toát. Chẳng lẽ ngày hôm qua cô gái tôi thấy bên cạnh Khúc Thiên chính là nữ sinh kia? Nếu nữ sinh kia bị nhốt ở trong tòa nhà bao lâu nay như vậy, chứng tỏ đó là nơi có thể trói linh hồn, vậy cô ấy ra thế nào được?

Nhiệm vụ này rất nhanh đã hoàn thành, tôi liền đi dạo phố. Rốt cuộc vẫn rủ Đàm Thiến đi cùng. Nghe cô ấy tâm sự cả ngày, quở trách cha mẹ mình, lại nhắc tới tác phẩm, lại nói xấu sau lưng nữ sinh nào đó… Rất nhiều cô gái đi dạo phố nói chuyện phiếm đều là như thế.

Cuối cùng là mua quần áo ngủ cho Sầm Tổ Hàng. Đàm Thiến nói Khúc Thiên thích mặc đồ sặc sỡ tươi trẻ một chút, nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn một bộ đồ màu tương đối trầm. Nếu Khúc Thiên mặc bộ đồ ngủ in hình vua hải tặc thì còn được, cho Sầm Tổ Hàng mặc, cảm giác thấy chả ra gì.

Ăn cơm tối với Đàm Thiến xong, gần 7 giờ tôi đã về tới ngã tư đường gần nơi chúng tôi ở nhất, dựng mấy viên gạch lên để tạo thành như cái kiềng, đem quần áo ngủ thiêu cho Sầm Tổ Hàng. Trong lòng tôi còn thầm nghĩ, đêm nay liệu anh ấy có mặc quần áo mới hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.