Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 67: Chương 67: Chương 34




Những vết ố trên tường tiếp tục vặn vẹo, nếu không phải có Khúc Thiên ở bên cạnh thì tôi nhất định sẽ co giò chạy đi. Đây… thật sự là gặp quỷ.

Tiếng nói kia nói ra một địa chỉ, sau đó nó nói: “Để cô ấy lại, nếu không anh sẽ không quay lại.”

Cô ấy? Ở chỗ này cũng chỉ có… một mình tôi, còn hai bọn họ là quỷ, như vậy nó nói ‘cô ấy’ chính là chỉ… tôi! Tay nắm áo Khúc Thiên của tôi càng nắm chặt, khi anh ấy quay qua nhìn tôi, tôi nhanh chóng lắc lắc đầu. Tôi không muốn ở lại, để tôi một mình ở chỗ này tôi sẽ sợ mà chết. Khúc Thiên à, anh ngàn vạn lần đừng để em lại ở chỗ này.

Khúc Thiên nhìn về góc tường kia: “Cô ấy sẽ không ở lại. Nếu cô một hai cần phải có con tin, vậy thì thân thể này để lại cho cô.”

Nghe anh ấy nói tôi lại kinh sợ. Để lại thân thể Khúc Thiên? Tôi nói nhỏ: “Lúc này là ban ngày ban mặt, anh không có thân thể này che chắn thì anh cũng không ra tòa nhà này được.” Có điều, để tôi lại là không thể, để thân thể Khúc Thiên lại cũng không ổn.

“Không sao đâu.”

“Không được, để thân thể lại ở đây, vạn nhất bị người ta phát hiện, nghĩ rằng Khúc Thiên đã chết mà đem đi hỏa táng thì phải làm sao? Tìm một người, lại là địa chỉ từ mười mấy năm trước sao có thể chỉ vài giờ là thấy được ngay. Lỡ như vài ngày mới tìm được thì sao?” Tôi nóng nảy, nói càng lúc càng nhanh. Tay đang bám vào áo anh ấy cũng không tự chủ được mà túm thật mạnh.

Nhưng Khúc Thiên vẫn mỉm cười nói: “Không sao đâu.”

Tôi lo lắng nhìn anh ấy, anh ấy lại chỉ nhìn tôi mỉm cười giống như an ủi tôi vậy, sau đó đưa tay gỡ bàn tay tôi đang kéo áo của anh ấy, đi tới góc tường có quỷ kia.

“Này!” Tôi kêu lên, muốn tới gần nhưng lại cũng không dám.

Khúc Thiên dựa vào góc tường kia rồi ngồi xuống, từ trên người móc ra viên ngọc châu của ba tôi, nhét vào trong miệng, sau đó nhắm hai mắt lại. Hạt châu kia chính là thứ có tác dụng định thi, không cho thi thể bị hỏng.

Giọng nữ quỷ kia lại rót vào trong đầu tôi: “Anh thật giống anh ấy.”

Trong lòng tôi trầm xuống, rũ xuống ánh mắt liền thấy được bên cạnh xuất hiện một đôi giày.

Đôi giày này là giày tôi mua, tôt nhớ rất rõ ràng, đó là mua cho Sầm Tổ Hàng. Theo đôi giày kia nhìn lên trên, Sầm Tổ Hàng đứng ở trước mặt tôi, đang nhìn tôi hơi mỉm cười, nói: “Đi thôi.”

Tôi nhìn về phía Khúc Thiên bên kia, lại nhìn Sầm Tổ Hàng trước mặt, lúc này nhìn thấy cả hai một lúc đã không còn cảm giác sợ hãi như trước. Chỉ thấy lo lắng. Lỡ như có sai lầm gì thì nỗ lực của Sầm Tổ Hàng liền uổng phí.

Chúng tôi xuống lầu một, đứng ở trước cửa tòa nhà. Phía trong cửa tòa nhà thật mát mẻ, bởi vì nơi này đã thành âm địa, còn bên ngoài lại là ánh mặt trời nóng rát. Cho dù Sầm Tổ Hàng là một quỷ lợi hại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là quỷ, lợi hại thì lợi hại, có thể phơi dưới nửa mặt trời đã là rất không tồi, loại nắng cháy rát này anh ấy sẽ không dễ dàng chịu được.

Sầm Tổ Hàng nói với tôi: “Anh ở trong thân thể em là sẽ không có việc gì. Hơn nữa chúng ta có Minh hôn, cho dù bị anh nhập vào người thì thương tổn đối với em cũng không có bao nhiêu.”

Tôi gật gật đầu, nhìn anh ấy. Anh ấy vươn tay phải, đặt lên ngực tôi. Nơi mềm mại kia truyền đến sự lạnh lẽo, khiến tôi nghĩ đến những đêm anh ấy đã sờ khắp toàn thân tôi. Hồi hộp cùng lo lắng, khiến trái tim tôi đập mạnh lên. Cúi đầu liền thấy tay anh ấy vẫn đặt trên ngực tôi, chuyện này… khiến nhiệt độ thân thể tôi có thể lên cao.

Anh ấy nhíu nhíu mi nói: “Thả lỏng một ít, nhắm mắt lại là được.”

Tôi nghe lời anh ấy nhắm mặt lại nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới hình ảnh kia. Đã lớn như vậy tôi vẫn chưa từng bị người đàn ông nào chạm vào ngực, tôi không thể khẩn trương sao? Thật ra cũng là từng có, có điều đó chỉ là trong giấc mơ.

“Tốt rồi.” Trong đầu xuất hiện tiếng của Sầm Tổ Hàng, tôi mở mắt, trong tòa nhà này đã không có Sầm Tổ Hàng, chỉ còn một mình tôi.

“Này, Sầm Tổ Hàng!” Tôi kêu lên, nhưng lại không nghe được câu trả lời. Tôi luống cuống, đưa tay đè ở ngực mình, không xác định được có phải anh ấy ở trong thân thể tôi không, tôi không thấy chút khác lạ nào.

Sau khi thở dài một hơi, tôi quyết định rời khỏi nơi này. Tôi không bung ô mà chạy thật nhanh. Thời gian cấp bách, tôi muốn nhanh chóng tìm được người đàn ông ở mười mấy năm trước kia. Vừa rồi nữ quỷ kia nói ra địa chỉ tôi cũng nghe được, nhớ rất rõ ràng. Hơn nữa tôi cũng biết, khu phố kia mấy năm trước đã bị san bằng để làm cầu vượt.

Bây giờ ở đó không có nhà, sao có thể tìm được người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.