Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 100: Chương 100: Chương 51




Không biết vì sao, khi nói những lời kia với Sầm Tổ Hàng tôi nói rất thuận miệng, vậy mà lúc này đã tắm xong, nằm trên giường, thật sự đối mặt với anh ấy thì tim tôi lại đập thình thịch, lòng vô cùng nôn nao.

Ách… nôn nao cái gì nhỉ, cùng lắm không phải là… còn không phải là… chuyện kia sao.

Hiện tại rất nhiều nữ sinh đều không phải lần đầu tiên hay lần thứ hai. Ngay cả Đàm Thiến, bình thường cũng không có bạn trai nhưng cô ấy đều đã từng có kinh nghiệm. Sầm Tổ Hàng không phải đã nói sao? Chuyện này, có người hàng đêm triền miên cũng không có vấn đề gì. Cùng lắm… cùng lắm thì ngày mai bị sốt thôi.

Tôi nằm xuống giường, kéo chăn qua, khẩn trương đến mức động tác hơi lóng ngóng.

Sầm Tổ Hàng nằm ở trên giường, đang xem cuốn gia phả. Tôi không biết còn có cái gì để xem. Cuốn gia phả kia được ghi chép sớm nhất từ thời nhà Thanh, mà lúc này anh ấy đang xem chính là phần từ thời nhà Thanh. Thậm chí anh ấy còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi tức giận nói: “Xem những cái đó làm gì? Thời gian đã lâu như vậy rồi, cái gì cũng đã thành tro bụi.”

“Nhất định có nguyên nhân, bằng không vì sao kẻ đứng sau kia lại chọn ra tay với Sầm gia?”

Tôi xoay người đi ngủ, trong lòng có chút mất mát nói không nên lời.

Có lẽ hôm nay đi xa, tôi có chút mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như tôi đang nằm mơ, mơ thấy đôi tay kia lạnh ngắt vuốt ve toàn thân tôi. Tôi không còn sợ hãi như trước, bởi vì biết đó là Sầm Tổ Hàng.

Một đêm mộng đẹp, khi mở mắt ra thì thấy gương mặt đẹp trai của Sầm Tổ Hàng đang ở rất gần tôi. Bởi vì lần phát sốt hôm trước, sau đó dù chúng tôi ngủ cùng một giường thì khoảng cách vẫn rất xa, vậy mà hiện tại tay anh ấy đang đặt trên eo tôi, đầu đang ở sát tai tôi.

Không cảm nhận được hơi thở của anh ấy, bởi vì anh ấy không hề thở. Nhưng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể của anh ấy, trong thời tiết mùa hè này cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Tôi quay đầu, nhìn anh ấy, môi cách môi anh ấy rất gần. Nghĩ đến cảm giác lần trước anh ấy hôn tôi, tôi không nhịn được mỉm cười. Tuy rằng tôi không bài xích chuyện anh ấy hôn tôi nhưng tôi vẫn chưa dám mặt dày đi thân mật với anh ấy.

Khi tôi cười anh ấy mở mắt ra, tôi liền biết anh ấy không ngủ, cho dù ngủ rồi thì khi tôi có động tĩnh gì anh ấy cũng sẽ tỉnh lại.

Mắt anh ấy vừa mở ra, nụ cười của tôi cứng đờ. Anh ấy buông lỏng tay ra, ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tới trường học đi, tác phẩm tốt nghiệp cũng gấp rồi.”

Tôi ừ một tiếng. Anh ấy không nói tới chuyện tối hôm qua, vậy thì tôi cũng không nhắc lại. Kỳ thật tôi cũng không phân biệt được rõ ràng là tôi hôm qua tôi nằm mơ hay anh ấy thật sự vuốt ve tôi. Dù sao tôi cũng không có mặt mũi để hỏi rõ.

Có điều, cảm giác được hôm nay tâm tình của Tổ Hàng không tồi, tâm tình tôi cũng theo đó mà tốt lên không ít. Ít nhất những gì lão Chung nói hôm qua không ảnh hưởng quá lớn với anh ấy.

Gọi điện thoại cho Đàm Thiến, ngày hôm qua cô ấy hẹn tôi nhưng tôi không đi được, như vậy hôm nay tôi hẹn gặp lại với cô ấy là được. Nhưng cô ấy lại nói, cô ấy không thể ra khỏi cửa. Mấy hôm nay cô ấy không được khỏe, ngày hôm qua kỳ thật cô ấy muốn gọi tôi cùng cô ấy tới bệnh viện. Tôi không rảnh, cô ấy cũng chỉ có thể đi cùng mẹ mình. Vốn muốn tới bệnh viện nhân dân, nhưng mẹ cô ấy rất tin tưởng vào Trung y nên đến viện Trung y. Đi mới phát hiện ra vấn đề lớn, bác sĩ chẩn bệnh là tỳ hư hay là gì gì đó, bảo uống thuốc Trung y điều trị một thời gian.

Đàm Thiến oán giận nói với tôi qua điện thoại: “Thuốc Trung y đâu phải đồ cho người uống. Khổ vô cùng. Tớ uống xong liền nôn ra, sau đó mẹ tớ lại mang tới bắt tớ uống. Khả Nhân, tớ đã sớm không còn giống người nữa rồi. Cậu nói tớ có thể khỏe được hay không!”

Tôi khoa trương nói: “Bạn Đàm Thiến à, hôm qua bạn mới đi khám, như vậy hẳn bạn mới uống được một ngày, hoặc có lẽ mới chỉ nửa ngày thuốc Trung y mà đã ý kiến ý cò như vậy?”

“Nếu không cậu tới đây thử xem, nếu cậu có thể uống được hai ngụm thì tớ lập tức tặng cậu một bột cọ.”

“Được rồi, hôm nay tớ đến. Cậu mau chuẩn bị bộ cọ đi.”

Đi tới nhà của Đàm Thiến, bởi vì đã không phải là lần đầu tiên tới, quen cửa quen nẻo nên tôi lên thẳng lầu. Biết rõ Đàm Thiết không thoải mái, tôi mua chút hoa quả tới. Vừa mới vào cửa, mẹ cô ấy liền nói: “Mua hoa quả làm gì, bệnh này của Đàm Thiến không được ăn mấy thứ này. Sau này một ngày ba bữa cũng phải chú ý cẩn thận. Cũng may là sớm tốt nghiệp để về nhà, nếu không sau này phải tới trường học thì thật không biết phải làm sao bây giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.