Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 145: Chương 145: Chương 74




“Sao cậu lại muốn học cái này?”

Cậu ta chỉ cười, không nói lời nào. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cũng không tiếp tục truy hỏi, vội vàng ăn xong rồi đi về trước. Lương Dật cũng không yêu cầu tôi gì, chỉ cười nói hẹn gặp lại.

Loại lập trường không rõ, mục đích không rõ mới là khó thu phục nhất.

Buổi tối, sau giấc ngủ trưa dài tinh thần tôi rất tốt. Sau khi Khúc Thiên tắm xong, Sầm Tổ Hàng mặc áo ngủ vào phòng, mở cuốn gia phả ra tiếp tục nghiên cứu.

Tôi dùng máy tính của Khúc Thiên, tâm tư lại đặt trên người Sầm Tổ Hàng. Trước kia mỗi tối anh ấy đều sẽ cùng tôi thân mật một chút. Cho dù không thân mật, chờ đến khi tôi mơ hồ ngủ cũng sẽ làm những hành động khiến người khác đỏ mặt. Nhưng trong khoảng thời gian này anh ấy lại không thân mật như vậy nữa.

Hiện tại anh ấy ngồi dựa vào đầu giường, chân thon dài đang vắt chéo, mắt vẫn chăm chú vào cuốn gia phả cổ xưa.

“Này, Tổ Hàng. Cuốn gia phả này anh đã nghiên cứu được một thời gian rồi, đều đã thuộc làu rồi đi. Sao vẫn còn xem nữa? Có thể nhìn ra được gì nữa?”

Anh ấy không ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn như cũ dính vào cuốn gia phả, nói: “Quả thật có điểm đáng ngờ. Xem ở đây so với xem trong trí nhớ không giống nhau.”

“Em… hôm nay em với Lương Dật ra ngoài ăn cơm.” Tôi do dự một chút, vẫn nói ra. “Cậu ta gọi em là chị họ, nói muốn học phong thủy với em. Cậu ta nói cậu ta biết em họ Sầm.”

Lúc này Sầm Tổ Hàng mới nhìn về phía tôi, im lặng một chút rồi nói: “Sau này đừng tiếp cận cậu ta. Cậu ta biết ít biết nhiều gì chúng ta cũng chưa rõ ràng.”

“Dạ.”

Sau đó anh ấy lại tiếp tục xem gia phả, tôi quay lại màn hình máy tính, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy khó chịu. Biết tôi cùng Lương Dật ra ngoài ăn cơm, anh ấy vẫn bình tĩnh như vậy sao? Tôi thở mạnh một cái, đóng máy tính, lên giường đắp chăn rồi nhắm hai mắt lại. Không ngủ được, chỉ nhắm mắt lại như vậy thôi.

Chỉ chốc lát sau chăn bị kéo ra, có tiếng của Sầm Tổ Hàng nói: “Em không nóng à?”

Tháng năm, đã vào hè, buổi tối sẽ hơi nóng, nhưng trong lòng khó chịu khiến tôi không để ý, mồ hôi đã chảy ra nhưng vẫn đắp chăn như vậy.

Khi thân thể mát lạnh của anh ấy dựa lại gần, tôi theo bản năng ôm lấy anh ấy. Động tác rất tự nhiên lại khiến thân thể anh ấy cứng đơ một chút.

Anh ấy kéo tay tôi đưa lên miệng ngửi ngửi. Khi bờ môi mát lạnh chạm vào ngón tay tôi, tim tôi đập thình thịch.

Anh ấy nói nhỏ: “Có mùi của Lương Dật, cậu ta nắm tay em?”

“À, do em không đi nên cậu ta kéo tay một chút. Em đã rửa tay rồi, vừa rồi cũng tắm rồi.”

“Vẫn còn mùi.” Dứt lời, lưỡi anh ấy vươn tới, ẩm ướt lành lạnh liếm lấy ngón trỏ của tôi.

“Ư…” Tôi nhẹ nhàng kêu lên, muốn rút tay về nhưng anh ấy lại càng nắm chặt hơn, lại liếm liếm ngón giữa của tôi. “Đừng như vậy…”

Tôi nói còn chưa xong anh ấy đã xoay người đè tôi xuống dưới. Đêm nay… xem ra… Tôi có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Không phải một lần hai lần, tôi cũng không làm ra vẻ, chỉ nói: “Không cần phải chờ em ngủ…”

Anh ấy hơi mỉm cười, sau đó nói nhỏ: “Làm hết luôn? Sau đó mai em bị sốt, ba em lại mắng anh một trận?”

Tôi có thể cảm nhận được toàn thân tôi bắt đầu nóng lên, mặt hơi đỏ: “Nhiều lần như vậy rồi, có lẽ làm hết em cũng không bị sốt đâu.”

Anh ấy cười lớn hơn nữa, cắn nhẹ vào vành tai tôi: “Muốn làm?”

Có đàn ông như vậy sao? Không, có quỷ hỏi như vậy sao? Hơn nữa anh ấy cười cái gì? Anh ấy đang đùa giỡn tôi sao? Là tôi đùa giỡn anh ấy mới đúng. Phía dưới của anh ấy có biến hoa, tôi có thể cảm giác được rõ ràng. Anh ấy không biết xấu hổ mà còn cười.

Buổi tối đó, chúng tôi làm, làm không hết, vào lúc tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi vẫn còn minh mẫn cảm giác được anh ấy là quỷ. Nhưng tôi không hề sợ hãi, bởi vì đó là Sầm Tổ Hàng.

Ngày hôm sau, tôi phát sốt. Dù sao tác phẩm đã nộp, công việc chuẩn bị phòng triển lãm cũng không phải mình tôi làm, tôi gọi cho giáo viên xin nghỉ, cũng không có ai trách móc gì.

Lần này bị sốt không nghiêm trọng như lần trước, tôi vẫn có thể tự mình tới bệnh viện để truyền nước. Khúc Thiên bị giảng viên gọi tới trường, dù sao anh ấy cũng sắp tốt nghiệp. Sầm Tổ Hàng rốt cuộc cũng không thể không nhập vào thân thể Khúc Thiên, không thể không để ý tới cuộc sống của Khúc Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.