Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 153: Chương 153: Chương 78




“Á!” Tôi kêu nhỏ một tiếc, vội vã lùi về phía sau. Bời vì đang là ngồi xổm, lùi về phía sau khiến trọng tâm lệch nên tôi ngồi bệt xuống đất.

Khúc Thiên đặt đệm xuống, đỡ tôi lên. Tôi sợ hãi tới mức nói không còn lưu loát: “Anh… có thấy không? Đôi mắt kia…”

“Ừ. Âm khí nó nặng như vậy, lúc này âm khí trên người em cũng nặng, có thể nhìn thấy nó cũng thật bình thường. Không có gì đâu, oán khí đó không nhắm vào em.”

Nói như vậy, đôi mắt kia thật sự là… quỷ? Lại còn ở dưới giường Y Y.

Khúc Thiên đưa tôi về lại phòng khách, Y Y cũng đã vệ sinh cho em trai xong. Nghe tiếng cười ngây ngốc từ phòng em trai cô ấy, tôi thật sự không biết cậu em này sống mỗi ngày như thế nào. Ở trong nhà này, mỗi thời mỗi khắc đều ở cùng quỷ.

Đôi mắt đỏ au màu máu kia, nhất định cậu ta cũng nhìn thấy, chỉ là cậu ta không thể nào biểu đạt suy nghĩ của mình, chỉ có thể cười ngây ngô như vậy.

Y Y đi ra, ngượng ngùng cười cười, nói: “Tình hình nhà mình là như vậy. Hai người xem, có phải nhà mình… có gì đó?”

Khúc Thiên nhìn lên trần nhà, đã có vết mốc loang lổ, nhà mới mấy năm không có vết như vậy phải phải. Nói: “Người đầu tiên xảy ra chuyện là ai?”

“Là ba mình, ông bị tai nạn xe phải cắt chân.”

“Người thứ hai thì sao?”

“Bà nội mình. Qua đời.”

“Qua đời năm bao nhiêu tuổi?”

“Năm mươi mốt.”

Tôi nhíu mi, năm mươi mốt tuổi đã có cháu nội lớn như vậy sao? Mấy năm trước thì Y Y cũng phải tầm mười bảy mười tám, vậy người bà này sinh con từ năm mấy tuổi?

Nhận ra sự nghi hoặc của tôi, Y Y nói: “Bà không phải bà nội ruột của mình. Là bà trẻ, vợ sau của ông nội mình.”

Khúc Thiên ngồi xuống chiếc sô pha hơi bừa bộn, nói: “Nói cụ thể về người bà này một chút đi.”

“Bà ấy? Có vấn đề sao?” Tôi hỏi. Theo cảm giác của tôi, chuyện xảy ra vào tháng 8, cũng chính là chuyện xảy ra vào quỷ tiết, hẳn là cô hồn dã quỷ gì đó gây ra. Nếu không thì sao lại mỗi lần đều vào tháng 8? Hay là cách cục nhà họ có gì đó hấp dẫn quỷ?

Khúc Thiên vẫn nhìn về phía Y Y đang rõ ràng rất lo lắng, chờ cô ấy trả lời.

Hoàng Y Y nói: “Một năm trước khi nhà mình dọn đến nhà này thì bà trẻ mới cưới ông nội mình. Bà trẻ vốn có một đứa con hơn mười tuổi, sau bởi vì nhà này quá nhỏ, không cách nào bà trẻ mang con theo được, cả nhà đành khuyên bà đưa con cho ba cậu ấy chăm sóc. Con của bà trẻ cũng đã lớn, khi đó lớn bằng em của mình, trẻ hơn mười tuổi tính tình ương bướng, nghe nhà mình nói vậy nửa đêm liền chạy ra khỏi nhà. Sau đó bị xe đụng phải, ở bệnh viện vài ngày thì chết. Ông nội bị hàng xóm xì xào không chịu nuôi con vợ hai, cuối cùng bị bệnh rồi qua đời. Sau đó nhà mình dọn dẹp vào ở căn hộ này, để bà trẻ ở phòng của mình bây giờ cho tiện sinh hoạt. Em trai cùng ba mẹ mình ở một phòng, mình ở phòng khách dùng vách ngăn thành một phòng nhỏ. Nhà mình cũng không để bà trẻ thiếu ăn, hơn nữa cũng nói sẽ phụng dưỡng bà. Tháng 8 năm đầu tiên ba mình xảy ra chuyện, tháng 8 năm thứ hai thì bà trẻ qua đời. Cũng không có vấn đề gì đặc biệt, buổi tối đi rổ rác rồi bị chết ở ngoài.”

Khúc Thiên nhíu mi, một hồi lâu mới nói: “Mới năm mươi mốt tuổi, nhà cậu có siêu độ cho bà không?”

“Cái này mình không biết.”

“Bất mãn mà qua đời trước 60 tuổi, phần nhiều là dương thọ chưa hết, đều sẽ phải siêu độ. Hơn nữa bà ấy chết rất kỳ quái, là buổi tối đi đổ rác vào tháng quỷ. Nhà này nhập trạch khí nào?”

Y Y nghĩ một chút mới nói: “Cũng là tháng 8, cũng vào khoảng thời gian các chuyện xảy ra sau này.”

Tháng 8? Cũng chính là tháng cô hồn theo lịch âm! Tháng cô hồn mà cũng có người vào nhà mới sao? Tôi lập tức hỏi: “Là ai xem ngày nhập trạch cho nhà cậu?”

“Không xem ngày, khi đó nhà bên kia bị phá nên vội vàng tới đây ở.”

Chẳng trách sẽ xảy ra chuyện. Khúc Thiên bảo Hoàng Y Y cho em trai ăn uống trước đi, sau đó cùng tôi đi ra khỏi căn hộ.

Mùi vị trong nhà thật sự tôi không quen, không khí đều ẩm thấp, phảng phất mùi ẩm mốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.