Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 177: Chương 177: Chương 90




Nói rồi anh ấy bước vào bên trong, tôi vội vã kêu: “Này! Này! Sầm Tổ Hàng! Sao anh lại có thể làm như vậy?” Tôi muốn đi theo nhưng Linh Tử đã nắm lấy tay của tôi, nói: “Tôi trông cô, yên tâm, có việc gì chúng ta sẽ đi trước. Nơi này không thích hợp cho chúng ta nhưng thích hợp với Sầm Tổ Hàng. Cô muốn đi cùng sao? Cô nghĩ cô như chị của tôi à? Nhà như này, thời gian vào ban đêm này, âm khí như này thì ngay cả chị tôi cũng không dám vào. Chờ xem, Sầm Tổ hàng so với sự tưởng tượng của cô thì lợi hại hơn nhiều.”

“Nhưng… nếu trong đó không phải Sầm Mai mà là Ngụy Hoa thì sao? Không phải là anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Ngụy Hoa không khiến Sầm Tổ Hàng tổn thương được. Hắn ta đã cùng Sầm Tổ Hàng ký huyết minh. Tiểu quỷ cùng chủ nhân làm khế ước, một khi bị phá hỏng thì tiểu quỷ sẽ phát cuồng. Ngụy Hoa còn không đến mức tự mình tìm chết.”

Tôi cau mày, quan hệ lợi ích này tôi không có cách nào lý giải. Tôi chỉ biết Sầm Tổ Hàng cứ đi vào như vậy có nguy hiểm. Thấy người mình để ý đi vào nơi nguy hiểm còn mình lại bất lực, biết cảm giác như thế nào không? Biết cảm giác chờ đợi này nó thống khổ như thế nào không?

Trước kia tôi đều không hiểu rõ ràng đã có lính cứu hỏa, người thoát ra rồi vì cái gì vẫn chạy ngược vào đám cháy tìm người thân của mình. Thấy cảnh đó tôi đều cảm thấy họ thật ngốc. Như vậy đi vào chỉ tăng thêm gánh nặng cho lính cứu hỏa. Nhưng hiện tại tôi đã hiểu vì sao họ như vậy.

Nếu không phải Linh Tử giữ lại, chắc chắn tôi cũng sẽ chạy theo. Tôi biết, tôi quan tâm Sầm Tổ Hàng, tôi đã quen có anh ấy ở bên cạnh, tôi yêu nam quỷ này. Chẳng sợ anh ấy không có thân thể ấm áp, không có tiền hay không có nhà, cùng anh ấy ở bên nhau chúng tôi sẽ không có tương lai. Tôi thật sự yêu anh ấy.

Tôi bắt đầu khóc, ngồi xổm xuống đầu ngõ kia, ốm chính bả vai mình rồi khóc. Tôi không hy vọng anh ấy xảy ra chuyện. Hơn nữa bên trong rất có khả năng là Sầm Mai. Tình cảm của Tổ Hàng đối với Sầm Mai, tôi không rõ lắm, mà tình cảm của Sầm Mai với Tổ Hàng tôi cũng không xác định. Có lẽ cô ấy yêu Tổ Hàng, cô ấy sẽ không làm thương tổn anh ấy. Có lẽ cô ấy thấy Tổ Hàng móc trái tim của mình, ăn từng miếng từng miếng, cô ấy đã không còn yêu mà là hận. Như vậy Tổ Hàng đuổi theo cô ấy sẽ có nguy hiểm rất lớn. Nếu cô ấy một lòng báo thù, có thể cũng sẽ đào trái tim Tổ Hàng ra ăn luôn không?

Tôi biết mình đang nghĩ nhiều, nhưng hiện tại tôi thật sự không khống chế được suy nghĩ của mình. Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh Sầm Tổ Hàng bị móc ngực, cả người đầm đìa máu.

Hình ảnh này khiến tôi sợ hãi đến run người, cảm giác bất an khiến toàn thân tôi lạnh ngắt, tôi thật giống như đang bị dầm trong cơn mưa tuyết.

Đồng hồ sinh học của tôi có lẽ đã bị sai, tôi không biết rốt cuộc chúng tôi đã ở đây chờ bao lâu, cũng không biết rốt cuộc tôi đã khóc bao lâu. Khi dưới chân Linh Tử xuất hiện đầu thuốc lá thứ tư thì có người đi từ bên trong ra.

Đèn đường rất tối, khi người kia đi ra khỏi cổng tôi đã muốn chạy đến nhưng Linh Tử lại kéo tay tôi lại, nói nhỏ: “Chờ một chút, xem tình hình thế nào đã.”

Tôi không thể không nói, khi gặp chuyện như này quả thật tôi làm không tốt. Tôi còn rất xa mới có khả năng bình tĩnh như bọn họ. Bóng người kia càng ngày càng gần, càng gần tôi càng ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.

“Có vấn đề!” Linh Tử kéo tôi lui về phía sau. Có điều đã không còn kịp nữa rồi, bóng người kia dùng tốc độ cực nhanh vọt tới ôm lấy tôi, mùi máu tươi xộc vào mũi tôi. Tôi thấy được người kia ôm mình.

Đó là thân thể Khúc Thiên, trên đầu trên mặt anh ấy đều là máu, thậm chí tay đang ôm tôi cũng có máu. Máu thấm vào quần áo của tôi hằn lên dấu bàn tay.

Linh Tử thở dài một hơi, mới nói: “Anh không điên chứ? Không điên thì buông tay ra, về nhà rồi nói.”

Nhưng Khúc Thiên đang ôm tôi không có chút phản ứng, ngược lại ôm tôi còn chặt hơn. Tôi nhỏ giọng nói: “Tổ Hàng, anh sao thế?”

Anh ấy vẫn không có phản ứng gì.

Linh Tử đưa một ngón tay lên như điểm chỉ, nói: “Nói lần cuối, buông tay ra, nếu không tôi sẽ phải xử lý anh.”

Sau tối hậu thư này, Khúc Thiên chậm rãi buông lỏng tay, sau khi kéo thoáng khoảng cách tôi mới thấy rõ được anh ấy. Trên đầu anh ấy hẳn có vết thương, máu vẫn chảy từ trên đầu xuống. Thậm chí trong đôi mắt anh ấy đều lộ ra màu máu.

Anh ấy không nhìn tôi mà cúi đầu, cau mày, một câu cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.