" Ai thế? " Mai Châu nói.
" Chị Mai cứu em với hức hức..... hư.... " Di Giai Kỳ sau khi nghe được tiếng nói của Mai Châu, cô như một đứa trẻ lạc mất mẹ vừa gặp lại liền bật khóc nức nở.
" Kỳ Kỳ.... là em sao Kỳ Kỳ? Mấy hôm nay em đã ở đâu thế? Sao lại không.... " Mai Châu đang trong cơn buồn ngủ, nghe âm thanh giọng nói quen thuộc của Di Giai Kỳ phát qua chiếc điện thoại cô liền tỉnh táo bật ngồi dậy mở miệng gấp gáp hỏi.
" Chị Mai bây giờ em cũng không biết nói như thế nào với chị nữa. Nhưng.... nhưng.... nhưng mà, em sợ lắm hức hức thực sự rất sợ hư hức.... chị ơi cứu em với hức hức.... " Di Giai Kỳ khóc đến nỗi hô hấp đầy khó khăn.
" Kỳ Kỳ, có chuyện gì thế, em bình tĩnh nào đừng sợ chị sẽ cứu em. Nhưng mà, chồng của em, Tần Bạch Dương đâu, sao anh tao lại khôn.... "
" Chị đừng nhắc đến anh ta, em sợ lắm! Anh ta là một con quái vật, anh ta không phải là người... "
" Kỳ Kỳ, em nói gì thế, cái gì mà quái vật, cái gì mà không phải là người chứ? Chị không hiểu em đang nói gì hết! " Châu Mai sau khi nghe những lời nói mơ hồ không đầu không đuôi của Di Giai Kỳ trong đầu cô lúc này không có gì khác ngoài một dấu chấm hỏi to đùng.
" Em sẽ kể cho chị nghe sau, nhưng mà chị phải cứu em rời khỏi nơi này, em thật sự không thể ở nơi này thêm một giây một phút nào nữa hết, em điên mất thôi! "
" Kỳ Kỳ, em bình tĩnh, bây giờ chị sẽ đến đó ngay! "
" Vâng, chị đừng bấm chuông vào nhà nhé, em sẽ tìm cách thoát ra. "
" Được, chị biết biết rồi! " Mai Châu ngắt điện rồi nhanh chóng rời khỏi giường ngủ chạy vào phòng tắm thay một bộ quần áo khác, lát sau khi đã thay quần áo xong, cô vội vàng cầm chìa khóa xe nhanh chân rời khỏi nhà, lái xe đến Tần gia. Mai Châu đỗ xe cách cổng Tần một đoạn, cô đợi mãi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Di Giai Kỳ đâu liền cầm điện thoại lên định nhắc máy gọi cho Giai Kỳ, nhưng mới chỉ vừa cầm điện thoại lên chỉ kịp ấn phím gọi thì đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai, mái tóc đen dài xõa tung trên lưng, trên người chỉ mặc một chiếc váy voan trắng mỏng, nhẹ, khuôn mặt sợ sệt cùng với dáng vẻ vội vàng chạy khỏi căn biệt thự, vừa chạy vừa ngoái đầu ra phía sau nhìn như đang sợ một ai đó đuổi bắt kịp. Mai Châu liền nhanh chóng mở cửa xuống xe.
" Kỳ Kỳ.... "
" Chị hức hức.... Em sợ lắm! Chúng ta mau rời khỏi đây đi chị, mau rời khỏi đây đi mà! " Di Giai Kỳ chạy như bay đến chỗ Mai Châu, cô chạy đến ôm chầm lấy Mai Châu khóc thúc thít.
" Được, được, lên xe chúng ta sẽ rời khỏi đây. Có chị ở đây rồi em đừng sợ! " để trấn an tinh thần sợ hãi của cô, Mai Châu vuốt vuốt lưng trấn an tinh thần cô. Mai Châu ngồi vào ghế lái rồi nhấn ga chạy.
" Kỳ Kỳ, bây giờ đã an toàn rồi em mau kể cho chị nghe có chuyện gì mà khiến em hoảng sợ đến như vậy chứ? Rồi còn chuyện Tần Bạch Dương chồng của em, em nói anh ta là quái vật, không phải là người là như thế nào? "
" Anh ta là quái vật, anh ta là quái vật đấy chị, không phải chỉ một mình anh ta mà tất cả những người trong căn biệt thự đấy đều là quái vật, và... và em đã kết hôn, ăn nằm với một con quái vật trong suốt thời gian qua mà không hề hay biết gì? Em sợ lắm! Lỡ như... lỡ như anh ta tìm được em thì em biết phải làm sao đây chị? " Di Giai Kỳ nói bằng giọng điệu vô cùng sợ hãi.
" Em nói chồng e.... " lời còn chưa kịp dứt thì đã bị Giai Kỳ lên tiếng bác bỏ.
" Không, anh ta không phải chồng em."
" Được, không phải chồng em, là Tần Bạch Dương.... Sao em lại nói Tần Bạch Dương là quái vật chứ? "
" Hôm nay, trong lúc em ra vườn chơi thì chị có biết em đã nhìn thấy những gì không? Là hai đứa em sinh đôi của Tần Bạch Dương, nhưng mà lúc đó, chúng bên trong hình dạng nửa người nửa trăn, thật sự rất là kinh khủng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
còn tiếp