Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 101: Chương 101: Anh còn giả ngốc sao_




“Còn cách nào nữa đâu? Cũng không thể để cho anh ấy đi ăn cơm một mình được.” Cố Duyên rất không vui, cho dù cô đụng phải cô ấy, có lỗi với cô ấy thì cô ấy cũng không thể cứ quấn mãi lấy cô không buông tha như vậy được. Tô Lý Lý hiểu cô nhất, nhưng nếu như Hà Bình không bị cô ấy đuổi đi mất thì cô cũng không muốn dây dưa với cô ấy.

Tô Lý Lý còn rủ cô sau khi ăn cơm xong thì phải theo cô ấy đi xem phim, ăn thử hương vị đồ ăn nước ngoài.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Cố Duyên đã mệt mỏi đến mức không muốn động đậy nữa, vậy mà Tô Lý Lý còn hẹn cô ngày mai tiếp tục tới làng du lịch đó để chơi thử hết tất cả những gì có thể chơi được.

Tô Lý Lý dùng giọng điệu cầu khẩn: “Cố Duyên, tớ xin cậu đó, cậu tranh thủ thời gian tìm Hà Bình về nhà đi.”

“Tớ hả? Không, tớ muốn làm kỳ đà cản mũi cậu đó, được không? Ai bảo cậu kết hôn mà không nói cho tớ biết chứ?”

“Cậu đổi bạn trai cũng đâu có nói cho tớ biết...”

“Là do cậu không liên lạc với tớ!”

“Được, tớ không tranh với cậu nữa, tớ về đi ngủ trước đây!” Cố Duyên biết mình không cãi được với Lý Lý, cho nên cô đành từ bỏ.

Sau khi hai người tách ra, Cố Duyên trực tiếp trở về phòng khách sạn, trong phòng trống không, điều đầu tiên cô nghĩ tới là không biết Ngự Tứ đã đi đâu rồi, đến tận khi cô nghe được tiếng nước chảy, biết Ngự Tứ đang ở trong phòng tắm cô mới yên lòng.

Cô vừa thay quần áo xong thì Ngự Tứ đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Cố Duyên, anh sững sờ một chút, sau đó tươi cười: “Chị ơi, chị về rồi à?”

“Ừ, em đang tắm sao?” Cố Duyên hỏi.

“Không, em chỉ rửa tay thôi.”

“Ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi, chị xem đi...” Ngự Tứ chỉ hộp cơm trong thùng rác, đó chính là hộp cơm mà Cố Duyên mua cho anh.

“Ngoan lắm!” Cố Duyên nói xong, lập tức mở vali ra, chuẩn bị đồ tắm rửa.

Ngự Tứ hỏi Lý Lý sao rồi.

Cố Duyên mỉm cười gật đầu, không ngờ Ngự Tứ còn quan tâm đến cả Tô Lý Lý, xem ra Ngự Tứ vẫn còn chút tình người.

Cố Duyên tắm rửa xong, đi ra ngoài, vặn sẵn nước nóng, giục Ngự Tứ đi tắm rửa, sau đó sửa sang lại quần áo.

Ngự Tứ quá lề mề, rất lâu sau vẫn chưa cởi được quần áo ra để tắm rửa, Cố Duyên hỏi anh: “Muốn chị giúp em tắm không”

“Muốn!” Ngự Tứ trả lời không chút nghĩ ngợi.

Cố Duyên không ngờ Ngự Tứ lại trả lời nhanh như vậy, cô lập tức đi vào, giúp anh cởi quần áo trên người ra. Chỉ là quần áo của anh vẫn chưa cởi xong hết thì cô đã bắt đầu rút lui.

“Em vẫn nên tự cởi thì hơn, dù sao cũng lớn rồi mà!” Cô cười cười, có chút mất tự nhiên.

“Không phải chị nói sẽ tắm cho em sao?”

“Chị nói đùa thôi.” Cố Duyên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ngự Tứ: “Em cởi hết quần áo ra, nằm vào trong bồn đi, chị giúp em kì cọ...”

Ngự Tứ ngoan ngoãn cởi quần áo trên người ra, nằm vào trong bồn tắm lớn: “Chị, em nằm vào bên trong rồi này!”

Cố Duyên không tin lắm, cô cẩn thận nhích người qua, đến tận khi phát hiện Ngự Tứ đã thực sự nằm vào trong bồn tắm thì mới đi qua đó, dùng bông tắm chà lưng cho anh.

“Chị, dùng sức một chút...”

“Em thích người khác chà lưng giúp em sao?”

“Em thích chị chà lưng thôi...”

“Ngự Tứ, chị cảm thấy miệng lưỡi của em rất ngọt đó!” Cố Duyên đập tay vào lưng anh.

“Chị, em tắm xong rồi!” Ngự Tứ đột nhiên đứng dậy, đối diện với Cố Duyên.

Cố Duyên kinh hãi, hai mắt trừng lớn, sững sờ một lúc, mãi đến khi Ngự Tứ nhắc nhở cô: “Chị, chị không cho em ra ngoài sao? Em lạnh quá...”

“Ngự Tứ, em điên rồi!” Cố Duyên hô lớn lên, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng tắm, tránh né Ngự Tứ.

Trong phòng tắm, Ngự Tứ đứng đó nhìn theo hướng Cố Duyên chạy đi, nhìn dáng vẻ của cô, anh không biết nên tức giận hay buồn cười.

Cố Duyên, em có thể chạy nhanh hơn nữa không? Chúng ta là vợ chồng đó!

Ngự Tứ cười khổ trong lòng.

Khi Ngự Tứ mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng tắm thì Cố Duyên đã trốn vào trong chăn, cô chỉ để lộ nửa cái đầu, nhìn thấy Ngự Tứ đã mặc quần áo, cô mới yên lòng.

Ngự Tứ trực tiếp vén chăn lên chui vào, cánh tay choàng qua eo Cố Duyên, ôm cô vào trong ngực. Bàn tay của anh thăm dò vào trong quần áo cô, vuốt ve cơ thể cô từng chút, từng chút...

Trên người của Cố Duyên tỏa ra mùi hương thơm ngát vì vừa được tắm rửa sạch sẽ, mùi hương này... rất thoải mái, rất mê người...

Cơ thể Cố Duyên cứng ngắc, ngây người để Ngự Tứ tùy ý hôn lên, không kháng cự cũng không né tránh.

Cô không biết Ngự Tứ làm vậy là có ý gì, là anh chuẩn bị chứng tỏ thân phận với cô, hay đây vẫn là Ngự Tứ đơn thuần vừa nãy đang thể hiện sự yêu thích đối với cô, nói cho cô biết rằng Ngự Tứ cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu?

Người đàn ông này... luôn thay đổi nhanh chóng như vậy, không thể đoán trước được, khiến cô không có cơ hội chuẩn bị tâm lý.

Đến tận khi Ngự Tứ cởi hết áo ngủ của cô ra, cô mới run rẩy hỏi: “Ngự Tứ, em sao vậy?”

“Chị nói thử xem em làm sao?” Ngự Tứ hôn vào má cô, trượt xuống tai, giọng nói trầm xuống.

“Em không phải...” Cố Duyên há hốc miệng, không biết có nên nói tiếp hay không.

Ngự Tứ hỏi đến cùng: “Em không phải cái gì?”

Cố Duyên nhìn thoáng qua căn phòng đang sáng đèn, cắn răng nói: “Không phải em thích tắt đèn sao?”

“Thật sao? Em nói thế lúc nào?” Ngự Tứ ngửa mặt lên, nhìn cô chăm chú, ánh mắt mang theo sự mờ ám.

“Ngự Tứ, anh cứ tiếp tục giả bộ đi...” Cố Duyên lườm Ngự Tứ, tức giận nói.

“Em cũng giả bộ rất giống...”

“Anh...”

Lời tiếp theo của Cố Duyên không nói tiếp được nữa, hiện giờ hai người bọn họ không cần thiết nói thêm điều gì nữa, dù sao trong lòng cả hai cũng đã hiểu rõ ràng rồi.

Cả hai người bọn họ đều không muốn rời khỏi đối phương.

Từ khi Cố Duyên có hứng thú với miệng vết thương của anh thì Ngự Tứ đã phát hiện ra việc Cố Duyên hoài nghi thân phận của anh rồi, anh không thừa nhận trước mặt cô là vì anh muốn sau này sẽ giúp cô xóa tan nghi ngờ đó.

Nhưng Cố Duyên cũng không dễ lừa như vậy, cô sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa...

Sau khi ân ái, hai người đều mệt rã rời, nằm im không nhúc nhích.

Ngự Tứ rất hài lòng với biểu hiện đêm nay của Cố Duyên, ít nhất cô không chống cự lại, không đối xử với anh như một người đàn ông xa lạ, đây cũng có thể coi như là một dấu hiệu tốt.

“Cuối cùng anh cũng bằng lòng để lộ thân phận trước mặt em rồi...” Cố Duyên mở to hai mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, cười khổ.

Ngự Tứ vuốt ve thân thể cô, bàn tay chuyển động lên xuống nhiều lần.

“Thật xin lỗi, anh có nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh nghĩ em nhất định sẽ hiểu cho anh, nếu không thì em đã vạch trần anh rồi.” Anh cúi đầu xuống, nhìn gương mặt ửng hồng của cô.

Mặt của cô đỏ lên vì xấu hổ.

“Nếu em không hiểu thì sao?” Cố Duyên nhìn anh.

Ngự Tứ mỉm cười, trong ánh mắt có chút áy náy.

“Chuyện còn lại thì anh định giấu em đến bao giờ?” Cô do dự một chút, hỏi Ngự Tứ.

Ngự Tứ giả ngốc: “Chuyện gì?”

“Anh nói xem?”

“Ừm, đợi anh suy nghĩ thật kĩ đã.” Nói xong, Ngự Tứ cúi đầu hôn cô, dùng cách thức như vậy để ngăn chặn việc cô sẽ đặt ra nhiều câu hỏi hơn. Nhưng Cố Duyên lại không bị hành động này đánh lạc hướng, cô giãy giụa: “Ngự Tứ, anh không được bắt nạt em...”

“Không phải anh muốn giấu giếm, chỉ là anh không biết nên nói thế nào cho em hiểu mà thôi. Cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh tất cả... Còn bây giờ thì làm chuyện chính trước đi.” Ngự Tứ nói xong lại cúi đầu xuống hôn Cố Duyên.

“Ngự Tứ, em mệt rồi!”

“Không sao, anh sẽ làm nhanh một chút.” Ngự Tứ không định thu tay lại, tiếp tục hành động.

Cố Duyên không nói gì, nhắm chặt mắt lại, mặc cho Ngự Tứ làm mưa làm gió trên cơ thể cô, một lúc sau, cô cũng có phản ứng, đáp trả lại Ngự Tứ.

Ngự Tứ quả nhiên làm rất nhanh, không bao lâu sau đã buông tha cho cô rồi, nhưng dù vậy, Cố Duyên vẫn mệt mỏi tới mức díp hết cả mắt lại, nằm ngủ ngon lành trong lòng của Ngự Tứ.

Ngự Tứ thấy Cố Duyên đúng là rất mệt mỏi, cho nên không tiếp tục quấy rầy cô nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô, nói nhỏ vào tai cô: “Yên tâm ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn có việc nữa...”

Đúng vậy, cô đã đồng ý đi theo Tô Lý Lý chơi đùa rồi, đúng là có rất nhiều việc phải làm, hiện giờ phải nghỉ ngơi cho tốt.

“Ưm...” Cô mơ màng đáp lại một tiếng.

Cố Duyên và Ngự Tứ ngủ rất say, đến tận mười giờ sáng hôm sau, Cố Duyên mới bị một tràng tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn Ngự Tứ không mặc quần áo nằm bên cạnh, trong lòng hơi run sợ.

Đây là lần đầu tiên cô và Ngự Tứ ôm ấp nhau như vậy, thậm chí cô còn không biết nếu Ngự Tứ tỉnh lại thì cô nên nói gì với anh nữa.

Tiếng đập cửa vang lên lần nữa, cô tưởng Tô Lý Lý tới nên nhặt áo ngủ mà Ngự Tứ tiện tay ném dưới đất lên, mặc vào người, sau đó mới xuống giường. Lúc này cô vẫn cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, hai chân mềm nhũn.

Ngự Tứ suýt nữa thì hút cạn sức lực của cô rồi.

Cô đi về phía cửa, khi mở cửa cô mới phát hiện ra người tới chính là Linh Lung.

“Linh Lung?” Cố Duyên kinh ngạc, cô nhìn ra phía sau Linh Lung, phát hiện ngoài Linh Lung thì không còn ai khác.

Nơi này là làng du lịch, Linh Lung chạy tới nơi này làm gì? Cô rất muốn hỏi Linh Lung, nhưng Linh Lung lại chạy đến trước mặt cô nói: “Mợ hai, bà hai gọi cô về nhà đó!”

“Vì sao?” Cố Duyên sững sờ, hôm qua cô vừa mới tới đây, dự định ở lại đây một tuần, hiện giờ mới được hai ngày đã muốn gọi cô trở về sao?

“Mợ cả và cậu cả đã về từ sáng sớm hôm nay rồi, mợ hai không biết sao?”

Linh Lung lo lắng: “Lúc trở về, cả gương mặt mợ cả đều sưng húp, khóc sướt mướt, nói là cô tìm người đánh mợ cả, ông chủ và bà hai đều rất tức giận, bảo tôi và ông Vương nhanh chóng chạy tới đây đón cô và cậu hai về nhà đó.”

“Lại là chiêu này?” Cố Duyên nhíu mày lại, không phải Dung Kim đã từng dùng chiêu này một lần sao? Sao đến lượt Liên Liên vẫn dùng chiêu đó vậy?”

Cô nhớ hôm qua Tô Lý Lý vừa dùng tay kéo quần áo của Liên Liên, vừa đánh cô ta, nhất định mặt Liên Liên đã sưng vù lên rồi. Cô hỏi Linh Lung: “Mợ cả bị thương có nặng không? Đứa trẻ có sao không?”

“Đứa trẻ không sao, mợ cả cũng không bị thương nặng, chỉ là mặt sưng vù lên thôi, nhưng mà mợ cả khóc lóc rất đau lòng. Mợ cả vừa khóc thì bà hai đã rất tức giận, cho nên... mợ hai vẫn nên nhanh về nhà thì hơn.”

Cố Duyên cười lạnh. Trở về làm gì? Trở về để chịu phạt sao? Định phạt cô thế nào đây?

Cô thực sự không hiểu, vì sao sống ở nhà giàu đều phải tị nạnh lẫn nhau, tối ngày ủ mưu tính kế, không tranh giành với người khác thì bọn họ không sống nổi sao? Không ép cô rời khỏi nhà họ Ngự thì không cam lòng sao?

Liên Liên vừa vào cửa đã chống đối cô như vậy, nhất định là có liên quan đến bà hai.

Chẳng qua cô cũng không phải đèn cạn dầu, không phải quả hồng mềm mà ai muốn nắn bóp trong tay cũng được.

“Về nói cho bà hai biết chuyện này không liên quan tới tôi, tôi muốn ở làng du lịch nghỉ ngơi đủ rồi mới về.” Cô thản nhiên nói.

Linh Lung ngẩn người vì sự bình tĩnh của cô, lập tức mở miệng trấn an: “Mợ hai vẫn nên trở về một chuyến đi, hiện giờ ông chủ cũng không dám làm gì cô đâu, cùng lắm chỉ vì an ủi mợ cả mà trách cô vài câu mà thôi.”

“Cứ làm theo lời tôi nói, cô mau trở về đi.” Cố Duyên kiên quyết.

Cho dù trách mắng vài câu thì cô cũng không chịu được. Chạy cả một đoạn đường dài như vậy để về nghe bà hai ác độc kia chửi mắng sao? Cô chưa hèn mọn tới mức đó.

Cô trở lại, nhìn thấy Ngự Tứ nằm trên giường, đột nhiên bừng tỉnh...

Cô làm như vậy đúng là đã bảo vệ được tôn nghiêm của bản thân, nhưng Ngự Tứ thì sao? Liệu có ảnh hưởng tới cuộc sống của Ngự Tứ trong nhà họ Ngự không?

Cô đi qua, lay Ngự Tứ: “Ngự Tứ, mau tỉnh lại, chúng ta trở về.”

Ngự Tứ duỗi tay ra, ôm cô kéo vào trong chăn, ôm ôm ấp ấp, sau đó cọ cằm vào mặt cô: “Về đâu cơ?”

Cố Duyên nghiêng đầu, tránh né Ngự Tứ: “Em biết anh tỉnh rồi, anh nghe được những lời Linh Lung nói rồi đúng không?”

“Nghe được.”

“Vậy sao anh còn giả ngốc?”

“Anh vốn là người ngốc mà...”

“Ngự Tứ, anh có thể đứng đắn một chút không hả?”

“Anh ủng hộ quyết định của em.” Ngự Tứ nghiêm túc nói.

“Gì cơ?” Cố Duyên không biết Ngự Tứ muốn nói đến quyết định nào của cô.

“Chơi xong rồi mới trở về...”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, ngủ tiếp đi.” Ngự Tứ ôm cô vào ngực, nhắm mắt lại.

Cố Duyên nhìn gương mặt góc cạnh của Ngự Tứ, nghĩ rằng Ngự Tứ cũng không lo lắng nữa thì cô cần gì phải lo. Vì vậy cô nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ tiếp.

Tuy Ngự Tứ không đồng ý, nhưng buổi tối hôm đó Cố Duyên vẫn chạy về nhà họ Ngự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.