Lần này thì không chỉ những người ngồi cũng bàn với cô ngơ ngác mà những người khách ở xung quanh cũng ngây dại, nếu như nói Phong Tùy là cảnh đẹp thì nụ hôn này chính là thứ tô điểm cho cảnh đẹp đó.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra một cách đột ngọt, Cố Duyên mở to hai mắt nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai kia, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Phong Tùy đã buông cô ra, nhưng cánh tay của anh vẫn ôm chặt lấy eo của cô, xem ra anh cũng không có ý muốn buông tay.
“Mẹ, con là bạn trai của Duyên Duyên, lần đầu gặp gỡ mong sẽ được mẹ chỉ dạy.” Phong Tùy nhìn Diêu Tố, sau đó vươn tay ra trước mặt bà.
Bạn trai? Anh ta lại dám chạy đến trước mặt người nhà của cô giả mạo là bạn trai của cô? Rốt cuộc là người đàn ông này muốn làm cái gì?
Diêu Tố giơ tay ra bắt tay với anh trong vô thức, khó khăn lắm bà mới nói được một câu: “Cậu... nói cái gì? Cậu là... bạn trai của Duyên Duyên sao?”
Bà chưa từng gặp hay nghe ai nói đến người đàn ông này, vậy mà anh ta không chỉ hôn Cố Duyên, còn tự nhận là bạn trai của Duyên Duyên, lại còn gọi bà là ‘mẹ’? Tình cảnh lúc này không biết đã làm cho bao nhiêu người sợ hãi, và nghi ngờ!
Diêu Tố nhìn về phía Cố Duyên, ánh mắt như muốn hỏi xem điều này có đúng không.
Cố Duyên cũng vì sự xuất hiện của Phong Tùy mà trở tay không kịp, khi cô đang hốt hoảng lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Diêu Tố thì nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải, phải nói thế nào để cho mọi người không quá khiếp sợ.
Cô nhìn Phong Tùy, lại nhìn Tô Điền, sau đó nhớ đến Tô Uyên, nhớ đến việc anh ấy muốn đẩy Phong Tùy vào chỗ chết. Tuy lúc này cô rất muốn thoát khỏi Hà Phi, cho dù nằm mơ thì cô cũng mong có một vị hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến mang cô đi. Nhưng nếu đó là Phong Tùy thì cô tình nguyện không cần!
Người đàn ông không biết sống chết này, chẳng lẽ anh ta không biết bản thân đã trở thành đối tượng truy nã từ lâu rồi sao? Giờ lại còn dám đi đến những nơi đông người như thế này nữa, đúng là ngốc muốn chết mà!
Cô mở miệng, vừa giãy giụa vừa lắc đầu: “Không phải, mẹ, con không biết anh ta, mẹ đừng có tin lời của anh ta...”
“Em yêu, không phải chúng ta đã bàn là đợi đến cuối tuần thì anh sẽ đến nhà em để cầu hôn sao? Tại sao đến giờ em vẫn còn giấu cha mẹ chuyện chúng ta yêu nhau? Như vậy đúng là không nên.” Phong Tùy cắt đứt lời nói của cô, cánh tay trên eo cô lại càng thêm chặt hơn, thế nhưng khuôn mặt của anh vẫn luôn hiện lên nụ cười lịch lãm, giống như một vị hoàng tử vậy.
Phong Tùy! Rốt cuộc là anh muốn làm lớn chuyện này đến mức nào đây! Cố Duyên tức đến mức khuôn mặt cũng tái đi rồi, sau đó hung hăng nhìn về phía anh.
Phong Tùy giống như là không nhìn thấy ngọn lửa giận dữ ở trong mắt cô vậy, anh quay sang mỉm cười với Diêu Tố: “Mẹ, mẹ cũng đừng lấy làm lạ, Duyên Duyên vốn là người da mặt mỏng, lại cứng đầu, tính tình cũng không quá tốt.”
Anh nói xong cũng không cho Cố Duyên có cơ hội cãi lại mà tiếp tục lướt mắt nhìn về phía hai ngươi còn lại: “Mẹ, mọi người cứ chơi đi, bọn con đã hẹn với một cửa hàng vàng bạc đá quý là hôm nay sẽ đến để đặt nhẫn đính hôn, cũng đã sắp đến giờ rồi, tạm biệt mọi người.”
Ngay sau đó Cố Duyên bị anh kéo đi về phía cửa nhà hàng.
Diêu Tố trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, thật lâu sau mới nói ra hai chữ: “Tạm biệt...”
“Đây là chuyện gì vậy?” Hà Phi có vẻ bất mãn, ánh mắt của anh ta nhìn về phía hai người.
Tô Điền chỉ biết cười ha ha, sau đó nó: “Ôi chao... xin lỗi, họ không nói cho mình biết là Duyên Duyên đã... có bạn trai. Mẹ, sao mẹ cũng không nói gì, hại con còn tưởng là Duyên Duyên vẫn đang độc thân chứ.” Cô ta quay sáng trách cứ Diêu Tố.
Diêu Tố cũng không biết gì: “Mẹ cũng không biết, Duyên Duyên chưa từng nói gì với mẹ cả, mẹ cũng giống các con, lần đầu tiên mới gặp anh chàng đẹp trai đó, đều do Duyên Duyên không chịu nói rõ mọi chuyện cho chúng ta biết. Ôi chao, cậu Hà, thực sự xin lỗi.”
“Đồ điên!” Hà Phi ném lại một câu rồi tức giận bỏ đi, để lại Diêu Tố vào Tô Điền ngồi nhìn nhau.
Cố Duyên bị Phong Tùy kéo ra khỏi nhà hàng, lực trên cánh tay anh càng lúc càng lớn, không còn sự dịu dàng và lịch lãm như lúc ở trong nhà hàng, mà giống như là anh muốn bóp nát cổ tay của cô vậy.
Cố Duyên vừa đi theo vừa đánh vào cánh tay đang nắm tay cô của anh, hạ giọng nói: “Anh muốn làm cái gì? Đồ tâm thần, mau buông em ra!”
Phong Tùy xoay người lại, đối mắt lạnh lùng của anh như muốn phun ra lửa vậy, anh nhìn chằm chằm về phía cô: “Buông em ra để em làm gì? Hay em định trở về tiếp tục xem mắt?”
“Em đi xem mắt thì có vấn đề gì? Mắc mớ gì đến anh? Anh dựa cái gì mà kéo em ra ngoài, anh...”
Bởi vì Cố Duyên đi rất nhanh nên suýt chút nữa đã đập đầu vào lưng anh, cô nhìn về phía Phong Tùy, không biết tại sao anh lại dừng lại, nhưng khi nhìn qua thì cô cũng đã biết được lý do, thì ra là bị một cô gái chặn đường, hơn nữa cô gái đó chính là cô Dao Trụ.
“Phong Tùy, anh…” Dao Trụ nhìn về phía Cố Duyên, muốn nói lại thôi.
Lửa giận trong đôi mắt của Phong Tùy biến mất, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh hơn: “Không phải là anh đã bảo A Kim đến đón em sao?”
“Được rồi, em đi về trước đây.” Tuy Dao Trụ nói như vậy nhưng chân của cô ta giống như là đã mọc rễ ở chỗ này rồi vậy.
Phong Tùy dùng cánh tay còn lại để ôm lấy eo của cô ta rồi cúi xuống hôn: “Ngoan.”
Dao Trụ mỉm cười dịu dàng, sau đó đi lên chiếc Bentley ở bên cạnh.
Cố Duyên nhìn nụ hôn tạm biệt quyến luyến không rời của hai người thì tức đến mức suýt chút nữa là phun một búng máu lên mặt của Phong Tùy rồi, cái tên đàn ông chết tiệt không biết xấu hổ này! Đúng là loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ điển hình mà, tay thì ôm người này nhưng miệng lại hôn một người khác, anh ta thực sự coi mình là thần sao?
Phong Tùy! Tốt nhất là bây giờ anh bị cảnh sát bắt đi xử bắn cho rồi!
Cố Duyên nguyền rủa thầm trong lòng mà không biết rằng bản thân đã bị anh kéo lên một chiếc xe khác, và chiếc xe cũng đang lăn bánh.
Phong Tùy tức giận nhìn cô, cô tức giận thì anh lại cảm thấy thoải mái hơn, nhưng khi nghĩ đến chuyện cô giấu anh đi xem mắt thì ngọn lửa giận khó khăn lắm mới yếu bớt đi kia lại bùng cháy, tốc độ của chiếc xe cũng tăng lên.
Mãi cho đến khi Phong Tùy đỗ xe ở trước khu chung cư Vang Nguyện, nơi mà lần trước cô từng ở qua đêm, sau đó mở cửa xe rồi kéo cô ra thì Cố Duyên mới hoàn hồn. Cô liếc mắt nhìn bốn phía, tức giận nói: “Sao anh lại kéo em đến đây?”
“Từ trước đến nay mỗi khi anh làm việc đều không bao giờ hỏi câu làm gì?” Phong Tùy kéo cô vào đại sảnh tầng một, rồi bấm thang máy lên tầng 33.
Cổ tay của cô bị anh nắm đau, nên Cố Duyên vừa cố gắng rút tay của mình ra vừa tức giận nói: “Anh dẫn em đến nhà của anh làm gì? Em lại không thể cung cấp bất kỳ loại hình phục vụ nào cho anh, anh đi tìm cô Dao Trụ của anh đi, cô ta sẽ chịu làm mọi thứ vì anh, và có thể làm mọi thứ cho anh!”
“Buổi tối anh sẽ đi tìm cô ấy, điểm này không cần em quan tâm.”
“…” Cố Duyên lại có cảm giác muốn hộc máu.
Phong Tùy mở cửa phòng rồi hất tay Cố Duyên ra, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía cô: “Cô Cố, rốt cuộc là em muốn làm gì?”
Cố Duyên cảm thấy nghi ngờ, lời này đáng lẽ phải do cô hỏi anh mới phải? Rốt cuộc là anh muốn cái gì?
“Những lời này không phải là do em hỏi anh sao? Anh dựa vào cái gì mà phá buổi xem mắt của em? Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy là không lễ phép sao?”
“Chết tiệt! Em còn dám nói chuyện đi xem mắt với anh!” Phong Tùy từng bước lại gần, sau đó nâng cằm của cô lên rồi cúi đầu xuống hôn, hoàn toàn không cho cô có cơ hội hô hấp.
Anh phải làm gì với người phụ nữ này đề cô có thể nghe lời một chút? Chẳng lẽ cô không thể ngoan ngoãn như Dao Trụ, giống như một chú cừu con ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chờ anh về sao?
Cố Duyên nghiêng đầu sang một bên, bắt đầu phản kháng, ngón tay cô cấu chặt vào tay anh, trong miệng cung không ngừng phát ra những tiếng ô ô, cô vội đến phát khóc. Cái tên đàn ông xấu xa nay, lúc nãy mới hôn một người phụ nữ khác, có khi son của cô ta còn dính ở trên môi anh, như vậy thì sao cô có thể không tức, có thể không giận chứ?
Nhưng mà cô càng phản kháng thì Phong Tùy lại càng tức giận, càng không cho cô có cơ hội thoát ra. Anh càng thêm ôm chặt lấy cô, nụ hôn cũng càng sâu thêm, giống như là anh muốn xả hết lửa giận ở trong lòng.
Sự mạnh mẽ của người đàn ông luôn được thể hiện trong bất kỳ lúc nào và hoàn cảnh nào. Cố Duyên đã sớm hiểu ra điều này, nhưng một người quật cường như cô thì sao có thể nghe theo lời của anh, để cho anh bắt nạt và nhất là ở mặt tình cảm!
Cuối cùng thì cô mệt đến mức không còn sức mà giãy dụa nữa, chỉ có đôi mắt mang theo lửa giận là vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.
Anh buông cô ra nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, sau đó thuận thế đưa cô vào gần tường, nhốt cô trong vòng tay anh: “Cô Cố, nếu em không mang thai thì anh sẽ dậy em một trận, em phải cảm ơn đứa bé trong bụng, bởi vì nó đã bảo vệ em.”
Khuôn mặt của anh chỉ cách cô có vài phân, hơi thở của anh như đang vuốt ve khuôn mặt của cô, bởi vì tức giận nên lồng ngực của anh không ngừng phập phồng, có thể thấy được là anh đang rất giận. Cố Duyên cũng tin là nếu như không có đứa bé thì người đàn ông này sẽ làm cả những chuyện khác nữa với cô như anh ta vừa nói.
Nhưng mà từ trước đến nay cô chưa từng sợ bất kỳ lời đe doạ nào, cho dù đối phương là một người tàn nhẫn như là Phong Tùy.
“Anh có thể tha thứ cho việc em không quên được Phong Thanh, bởi vì anh ta đẹp trai, anh cũng có thể tha thứ cho việc em gả cho Ngự Tứ, bởi vì nhà họ Ngự có tiền, nhưng mà em lại trao đổi số điện thoại và nói chuyện vui vẻ với gã họ Hà kia. Một người đàn ông đã từng li hôn, có con riêng và còn thấp hơn em thì có gì đáng để em thích? Hay là chỉ cần đó là đàn ông thì em đều có thể trao đổi số điện thoại? Hả?”
Một cánh tay của anh thì chống lên trên tường, còn cánh tay kia thì bóp lấy vai cô, anh càng nói thì càng bóp chặt, khiến cho cô cảm thấy đau đớn. Nhưng cố vẫn đứng im cắn răng chịu đựng.
“Nói!” Anh gầm lên, vì tức giận hai con mắt của anh chuyển sang màu đỏ.
“Anh Phong, anh có biết bản thân mình lúc này ghê tởm như thế nào không?” Một lúc sau cô mới lên tiếng, cô nhìn anh mà không hề thấy sợ hãi, sau đó cười nhạt: “Hôm nay anh đã hôn hai người phụ nữ trong vòng ba mươi phút, chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ sao? Anh phá hỏng buổi ăn cơm của em, sau đó kéo tôi đến nơi này, em còn chưa mắng anh mà anh đã bắt đầu quản xem em gặp gỡ ai rồi, anh cảm thấy mình có tư cách đó sao?
“Anh không có tư cách?” Vẻ mặt của anh càng trở nên âm u.
“Có sao? Có phải là anh lại muốn nói anh là cha ruột của đứa bé nên có quyền nhúng tay vào chuyện của em. Nhưng mà cả anh và em đều biết rõ đứa bé này xuất hiện bằng cách nào, cho dù chuyện trước đây là lỗi của em, nhưng em cũng không phải là vợ của anh, sẽ không bị anh quản lý. Em muốn gả cho ai, muốn đi xem mắt với ai đều là chuyện riêng của em, giống như em chưa bao giờ quản việc anh ở chơi bời với bao nhiêu người phụ nữ một lúc vậy.”
Anh nói: “Cho dù em muốn tìm cha cho đứa trẻ trong bụng thì cũng nên tìm một người tốt hơn anh chứ.”
Cô cười: “Trên thế giới này có người đàn ông nào mà không tốt hơn anh sao? Hà Phi thì sao, ít nhất thì anh ta cũng biết tôn trọng em, đối xử với em cũng rất lịch sự. Nhưng anh thì sao, ngoài việc ép em làm những chuyện mà em không muốn, ngoài việc tức giận với em thì anh còn biết làm gì nữa.”
“Anh nói là anh yêu em, anh muốn có thể bên em suốt đời hơn nhiều so với bọn họ, anh không cần em phải giúp chồng dạy con, không cần em phải xuống bếp nấu cơm, Anh chỉ cần em ở bên anh thôi, em có tin không?” Anh bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
Cố Duyên cười nhạt rồi gật đầu: “Em tin, anh không chỉ yêu em mà còn yêu Dao Trụ hoặc là những người phụ nữ khác, anh có nhiều tiền như vậy, có thể mời rất nhiều đầu bếp nổi tiếng, thì còn cần gì một người phụ nữ biết nấu cơm chứ? Anh…”
Phong Tùy cúi đầu xuống, lại một lần nữa ngăn lời nói của cô lại.
Người phụ nữ cố chấp đến ngoan cố lại không chịu thay đổi này…
Rốt cuộc anh phải làm như thế nào thì cô mới tin là bản thân cô cũng rất có sức hút, hơn nữa linh hồn anh đã bị cô mang đi rồi!
Lần này cô không phản kháng bởi vì cô biết có phản kháng thì cũng là vô dụng, nhưng sự tức giận trong lòng cô lại được thay thể bằng cảm giác tủi thân.
Những chuyện này đều không phải là ý của cô! Chia tay với Phong Thanh, gả cho Ngự Tứ, đi xem mắt với Hà Phi… Có lần nào không phải là dùng dao đâm vào tim cô đâu? Nếu như cô được lựa chọn thì sao lại nguyện ý hạ thấp bản thân mình đi như thế?
Khoảng mười phút sau thì Phong Tùy mới buông ra, anh liếc mắt nhìn cô thở hổn hển: “Cô Cố, em có biết là khi em lên cơn ghen thì cũng sẽ điên cuồng, đầu óc cũng không tỉnh táo, và nói ra những lời không suy nghĩ giống anh không.”
Anh cũng không còn tức giận như lúc đầu, giọng nói cũng mang theo một tia bất đắc dĩ và trêu đùa.
Chỉ với một câu nói này thôi mà nước mắt của Cố Duyên đã chảy như mưa rồi.