Trong lòng Phong Tùy quặn thắt, cầm bút nhưng mãi không đành lòng ký tên mình. Con của anh không còn nữa, cuối cùng cũng không còn nữa rồi, đứa con mà anh đã mong đợi từ lâu!
Anh có thể không ký tên, nhưng thấy Cố Duyên yếu ớt, buồn bã như vậy. Nếu như lựa chọn giữa con và Cố Duyên, tất nhiên anh sẽ chọn Cố Duyên, dẫu sao Cố Duyên chỉ có một, con vẫn sẽ có tiếp.
Anh nhanh chóng ký tên của mình, đưa quyển sổ và bút cho chị y tá.
“Mời qua bên đây để làm chuẩn bị trước khi phẫu thuật.” Chị y tá nói với Cố Duyên.
Cố Duyên vẫn trong trạng thái sững sờ đột nhiên tỉnh lại, giằng lấy bản đồng ý phẫu thuật trong tay chị y tá, kích động xé tan bản cam kết.
“Tôi không muốn nạo thai! Tôi muốn con của tôi sống, ai cũng không có tư cách giết con tôi!” Cô vứt trang giấy xé vụn xuống đất.
Phong Tùy giữ chặt vai cô, để cô bình tĩnh, ép cô đối diện với mình: “Nếu như em không thể giữ cho tâm trạng thoải mái, không thể bình tĩnh được, không chỉ không giữ được con, đến em cũng nguy hiểm tới tính mạng, em hiểu không?”
“Em hiểu! Em hiểu rồi! Em bình tĩnh, em không kích động...” Cố Duyên lắc đầu, gật đầu, nói năng lộn xộn.
Phong Thanh đã nằm viện, cha mẹ chán ghét mình, ông nội không cùng huyết thống, nếu đến đứa con này cũng mất rồi, thực sự cô chỉ còn lại mình. Nếu như phải sống, vậy thì đứa con là trụ cột tinh thần không thể thiếu của cô!
“Mọi người suy nghĩ kỹ đi, đề nghị của tôi vẫn là ngừng việc mang thai, an dưỡng tốt rồi mang thai sau.” Bác sĩ nói xong, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng khóc cố gắng kiềm nén của Cố Duyên.
Phong Tùy cho cô nằm xong, đắp chăn giúp cô, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: “Nếu còn muốn giữ đứa con này, thì từ bây giờ em phải không được khóc, không được đau lòng, không được buồn bã, coi như là vì đứa bé này đi.”
Cố Duyên gật đầu một cách khó khăn, không đau lòng không buồn bã... Nói sao dễ vậy!
Cô nhắm mắt, để những giọt nước mắt trực tràn ra giữ lại khóe mắt.
Trong lòng có tiếng đang kêu gào: Không được khóc, không được khóc nữa, vì con...
Cô vốn không ngủ được, nhưng vẫn nhắm chặt đôi mắt, hy vọng mình có thể ngủ một giấc thật ngon. Cô cảm giác được Phong Thanh đắp chăn giúp cô, cảm giác anh nhìn mình chăm chú đang bằng ánh mắt thương xót, bản thân anh cũng mới bị thương, thì đã tới đây với cô rồi, đúng là đã làm khó anh rồi.
Dao Trụ nói cô ấy và cô chỉ là một người thay thế, nếu như người thay thế có được sự đối đãi tốt như vậy cũng coi như Phong Tùy có lương tâm rồi.
“Anh sẽ nói với người nhà em là em ở đây dưỡng thai, em an tâm ngủ đi.” Phong Tùy cầm bàn tay đang truyền dịch ấy của cô, cẩn thận để tay cô vào trong chăn, để cô ấm hơn chút.
“Em không muốn gặp bất kì ai.” Cố Duyên khô khan nói một câu. Cô không muốn gặp những người đã từng làm thay đổi vận mệnh của cô, lúc này, cô đã không rõ mình rốt cuộc là hận hay là tức bọn họ nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn một mình yên lặng một chút, hoặc là bên mình có một người không nói nhiều nhưng tồn tại cảm giác mãnh liệt, hiểu ý nghĩ của cô như Phong Tùy. Có thể cùng cô ấy, lấp đầy khoảng trống và bất lực trong lòng cô.
“Vậy thì không gặp.” Phong Tùy đồng ý với cô.
Cố Duyên ép mình tĩnh tâm lại, thúc ép bản thân phải ngủ, sau đó cô đã ngủ được, tuy rằng giấc ngủ chỉ ngắn ngủi nửa tiếng. Trong nửa tiếng này Phong Tùy không rời cô, một bước cũng không rời đất trông chừng cô.
Anh lo lắng cô cô đơn, lo lắng cô sẽ chân trần điên cuồng chạy ra khỏi bệnh viện như lúc nãy.
Truyền dịch xong, Cố Duyên lặng lẽ xuống giường, cô thấy cuối giường đặt một quần áo mùa đông của con gái, nhìn chất lượng và đẳng cấp là biết của Phong Tùy mua. Mặc bộ quần áo mùa đông không rộng không chặt,vừa với người, mặc trên người rất ấm áp.
“Em muốn đi đâu?” Phong Tùy đi theo sau cô ra khỏi phòng bệnh.
Tuy cô không khóc, cũng không rơi nước mắt, nhưng sự im lặng và lãnh đạm trên khuôn mặt cô càng khiến cho người ta lo lắng. Nếu là như vậy, anh nguyện để cô khóc ra, chí ít cũng chút hết sự thương cảm, dễ chịu hơn chút.
“Em muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Cố Duyên trả lời, chân vẫn không dừng bước: “Anh yên tâm, em sẽ không làm khó bản thân mình nữa đâu.”
Nói đùa chứ, cô như vậy khiến cho anh sao có thể yên tâm được chứ?
“Anh đi cùng em.” Phong Tùy nắm lấy tay cô, vừa dắt vừa dìu cô đi.
Ra khỏi phòng bệnh, theo bản năng Cố Duyên nhìn về một hướng nào đó, đó là gặp phải Phong Tùy trước phòng bệnh mà cô ở, bây giờ đột nhiên cô mất tích, không biết liệu ông nội có lo lắng không?
Ông nội... Sắc mặt của Cố Duyên đột nhiên cứng đơ, dù là gì của ông nội? Khiến ông lo lắng.
“Em yên tâm, anh đã nói với mọi người là em rất khỏe, đã xuất viện rồi.” Phong Tùy luôn hiểu cô như vậy, giỏi nhìn ra sắc mặt cô như vậy, cô chỉ cần nhìn về phía phòng bệnh anh đã có thể hiểu rõ tâm tư của cô.
Ra khỏi bệnh viện, Cố Duyên lên con xe Bugatti của Phong Tùy, xe khỏi động, chạy xe chậm rãi trên đường. Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, có thể đi đâu, cứ ngồi ngơ ngác tựa vào ghế nhìn cảnh vật băng băng bên ngoài cửa xe.
Ngoại cửa ánh đèn rực rỡ, nhộn nhịp lạ thường, đúng lúc vui mừng.
Lại nhìn phía trước, xe dần dần rời khỏi phố xa sầm uất, chạy xe trên con đường bờ biển. Phong Tùy không làm phiền cô, chỉ cần cô bình tĩnh lại, ngủ ngon, tỉnh cũng không sao,chỉ cần cô bình tĩnh thì anh sẽ không tranh cãi với cô.
“Dừng xe.” Đột nhiên Cố Duyên nói hai chữ này.
Xe dừng lại, Cố Duyên xuống xe, lặng lẽ đi về phía biển.
Đây là con đường dài để không giáp biển, chính quyền thành phố ven biển đã bỏ ra một số tiền lớn để làm nơi nghỉ dưỡng cho dân, liên miên chạy dài nhìn mãi không thấy điểm cuối. Trước đây Cố Duyên thích quấn quít bên Thần Phong đưa cô đên đây để đi hóng gió hoặc dạo bộ, sau đó Phong Tùy đi rồi, cô dường như không tới nữa.
Ngày hôm nay trở lại, thấy nơi đây đã trở nên đẹp hơn, phương tiện đầy đủ hơn rồi.
Bời vì trời lạnh, lại là lúc nửa đêm, lúc này dường như bốn xung quanh không có bóng người. Cái có thể nghe thấy là tiếng sóng vỗ bờ, tiếng xe, tiếng gió thổi.
Phong Tùy cầm cái áo gió khoác cho cô, cài khóa áo cho cô, cái áo hơi rộng nhưng vẫn ấm áp, mang theo mùi tươi mát của anh, cô rụt cổ trong cái cổ áo lông thú.
Cô đi qua hàng rào bảo vệ con đường, ngồi xuống tảng đá xi-măng, lặng lẽ nhìn chăm chú về phía biển bên kia tối đen như mực.
Phong Tùy ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay vòng qua vai, ôm lấy cô, cùng cô nhìn sóng biển cuồn cuộn.
Cố Duyên quay đầu chăm chú nhìn anh: “Vết thương của anh đỡ chưa?”
Tính đến hôm nay, vết thương của anh cũng chỉ mới được một tuần, vậy mà anh đã đi khắp nơi như vậy rồi.
Cô vừa hỏi, Phong Tùy thấy ngạc nhiên, đúng là không ngờ rằng đến lúc này rồi, mà cô vẫn quan tâm người khác có ổn hay không, xem ra cô cũng không phải là không có lương tâm như vậy.
Anh cười: “Vẫn tốt, ít ra cũng không đau nữa.”
Bị thương đến hôm nay chưa tới một tuần, sao có thể không đau? Cố Duyên cũng không phải là người không biết chuyện, im lặng một hồi, cô lại nói thêm: “Anh không sợ Tô Uyên sao?”
Thỉnh thoảng Tô Uyên sẽ đến bệnh viện hỏi thăm cô và Phong Thanh, nếu như một người không may mắn, hai người gặp nhau thì không ổn.
“Sợ thì sao? Em không thể tốt hơn. Nếu như khi nãy anh không xuất hiện, chẳng phải em định khóc cả đêm đông lạnh ngoài đường sao?”
Ngốc nghếch như vậy, hành động không chịu trách nhiệm như vậy, Cố Duyên không dám quay đầu. Cô cúi thấp đầu nhìn xuống bụng, nếu như con xảy ra chuyện vào lúc đó, thì cô sẽ hận bản thân cả đời cũng không đủ!
“Từ lúc bị Phòng Thần bỏ rơi, bây giờ lại bị Ngự Tứ bỏ rơi, bây giờ lại gặp phải chuyện đau khổ gấp ngàn lần so với bị người ta bỏ rơi, có phải anh thấy em rất đáng đời không?”
“Ai trong cuộc đời này chưa bao giờ gặp phải vài lần khó khăn? Xem tâm thế mà đối mặt mà thôi.”
“Còn anh?” Cố Duyên quay đầu nhìn anh, người đàn ông như thần này lẽ nào cũng sẽ gặp phải khó khăn trên con đường đời sao?”
Môi Phong Tùy giật giật, muốn nói lại thôi, lập tức mỉm cười lắc đầu: “Có, nhưng đều quên rồi.”
Đã quên, làm sao có thể? Không nói Cố Duyên không tin, bản thân Phong Tùy cũng thấy câu trả lời này có chút kém trí. Sự khó khăn khắc cốt ghi tâm sư vậy, sao có thể nói quên là quên được?
“Nếu như đã quên, sao anh lại mạo hiểm giết chết giám đốc Chu chứ?” Cố Duyên hít nhẹ một hơi, cô lại vô tình hỏi dò căn nguyên và chuyện đã qua của Phong Tùy, bởi vì cô biết có hỏi dò anh cũng không nói, cứ để anh tiếp tục thần bí đi.
Điều mà cô tò mò là rốt cuộc liệu anh có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng mình không.
“Trước đây khi bị người con gái đó rời bỏ, có phải trong lòng anh đến cái chết cũng nghĩ đến giống em không?” cô hỏi.
Phong Tùy cười cười, im lặng, thực sự không muốn nói.
Cố Duyên thấy anh không có phản ứng, quay đầu qua nhìn anh, chỉ cần nhìn một cái cô cũng có thể kết luận nhất định là có, người đàn ông kiên cường như sắt thép này chắc chắn cũng đã nghĩ tới chuyện muốn chết như mình.
“Có khổ sở thế nào đi nữa, cũng luôn phải có lý do khiến người ta muốn kiên cường mà sống, như em lúc này vậy, cũng muốn vì đứa con trong bụng mà tiếp tục sống tốt sao?”
“Nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, anh vẫn không quên được cô ấy.” Cố Duyên đau khổ đến thở sâu cũng khó chịu, cô sợ bản thân cũng sẽ như anh, thời gian có dài đi chăng nữa cũng không quên nổi sự tồn tại của Phong Thanh, rồi không ngừng tìm kiếm người thay thế trong biển người mênh mông, không ngừng tìm kiếm sự an ủi từ đáy lòng.
“Sao cô ấy lại cam lòng rời bỏ anh chứ? Thật ngốc, thật không hiểu được sự quý trọng.”
Cô nhìn phía bên kia biển, một ngọn đèn lẻ loi, như cô và anh lúc này.
Phong Tùy có thể đối tốt như vậy với cô, đối với người con gái ấy càng tốt hơn, người đàn ông đối xử rất tốt với mình lại đẹp trai giàu có như vậy, sao cô ấy nỡ rời bỏ? Nếu như đổi là cô, cô nhất định sẽ yêu thương anh, sống yên ổn với anh cả đời. Trước đây chính là tương lại mà cô mong đợi cùng với Phong Thanh!
“Cô ấy không rời bỏ anh.” Phong Tùy nói xong, dừng một chút: “Là anh hại chết cô ấy.”
Trong lòng Cố Duyên run lên, chết rồi...?
Một người con gái hạnh phúc như cô ấy, lại chết như vậy sao?
Cô chưa bao giờ hỏi qua chuyện trước đây của Phong Tùy, hôm đó khi cô Dao Trụ nhắc đến người con gái như vậy cô cũng không hỏi nhiều, cứ tưởng rằng chỉ là tiết mục chia tay bình thường, lại không nghĩ kết cục là như vậy.
Vậy anh nhất định đau hơn, khó chịu hơn cô, chí ít Phong Thanh vẫn còn sống, cho dù sống chỉ còn lại hơi thở.
Cô có thể nghe rõ thấy âm thanh chuyển động trái hầu của anh, anh đau lòng nói: “Hôm đó anh và Dao Trụ uống rượu ở nhà bạn, Dao Trụ uống say, anh đưa cô ấy về, sau đó thì nghe được tin cô ấy tai nạn xe. Anh nghĩ... có lẽ là vì Dao Trụ.”
Anh nói xong, Cố Duyên cũng nghe xong, hai người đều im lặng, không ai may mắn hơn ai.
Anh hít một hơi lại nói: “Tất cả của quá khứ thì để cô ấy qua đi đi, coi như là lưu lại hồi ức, cứ không thể chỉ vì một đoạn tình cảm mà bỏ qua tất cả, quên đi nhiệm vụ và ý nghĩa mà sống tiếp.”
Cố Duyên nghĩ, nhiệm vụ và ý nghĩa để cô sống tiếp là bình an sinh đứa bé này, sau đó nuôi lớn thành người, thế còn anh thì sao? Trả thù? Giết người? Nếu thật là như vậy, vậy không bằng không sống!
“Em thực sự giống cô ấy sao?” Cô thất vọng hỏi.
Phong Tùy quay người, một tay ôm lấy eo cô, một tay nâng cằm đẹp đẽ của cô, nhìn cô hết lần này lại lần nữa. Một lúc lâu mới nghiêm thúc gật đầu: “Giống, trông giống, tính cách lại càng giống.”
“Có thể kể với em chuyện cũ của cô ấy được không?” Cố Duyên thực ra rất tò mò, trên đời này đúng là có người trông giống cô ấy như vậy sao? Mà người con gái có duyên như vậy, sẽ là là kiểu đời người như thế nào đây?