Hòa Lực nhìn cô nghịch vỏ sò, cười híp mắt: “Vỏ sò ở đây đều là vỏ sò tự nhiên, hơn nữa còn có rất nhiều, mỗi tuần đều sẽ có người dân tới đây nhặt. Cô thích hình dạng như nào? Tôi giúp cô nhặt.”
“Cái nào xinh đẹp thì tôi đều muốn nhặt.” Cố Duyên nhìn về bờ cát dài ở ven biển, cô cảm thấy nơi đó nhất định càng có nhiều vỏ sò xinh đẹp hơn.
Hòa Lực vui vẻ nói: “Chúng ta mỗi người nhặt ở một hướng, xem ai nhặt nhiều hơn.”
Cố Duyên gật đầu, cô ước gì Hòa Lực đừng có quanh quẩn mãi bên người cô. Có Hòa Lực ở đó, cô làm gì cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Cô đi thẳng lên phía trước, chăm chú nhặt vỏ sò. Hòa Lực nói không sai, nơi này có rất nhiều vỏ sò, nhưng đều không phải là loại vỏ sò mà cô thích. Cô cúi xuống, đào từ trong cát ra một chiếc vỏ sò xinh đẹp, rất hài lòng.
Khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy phía trước có một bóng người chậm rãi đi đến. Sao bóng người đó lại quen thuộc như vậy, chói mắt như vậy chứ? Cô tập trung nhìn kĩ, thực sự là Phong Tùy.
Sao anh lại tới đây?
Vỏ sò trong tay Cố Duyên rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn Phong Tùy đang chậm rãi đi tới.
Cô cho rằng cô trốn ở đây thì không ai có thể tìm thấy được, không ngờ mới chỉ qua năm ngày ngắn ngủi mà Phong Tùy đã xuất hiện. Cô đứng chết lặng tại chỗ, không nhúc nhích. Cô không biết lúc này cô nên xoay người bỏ chạy hay là bình tĩnh đối mặt với anh.
Cuối cùng, cô không bỏ chạy, Phong Tùy cũng đi đến trước mặt cô. Anh nhìn mặt cô, nhìn đôi bàn tay lạnh đến mức đỏ ửng, quần áo mỏng manh của cô, sau đó anh cúi người, dùng một tay nhặt vỏ sò trên cát lên, nắm chặt lại. Một tay còn lại anh đưa ra nắm chặt lấy bàn tay đỏ ửng của cô, truyền cho cô chút hơi ấm.
“Chờ tới mùa hè sang năm, anh sẽ dẫn em tới đây nhặt vỏ sò...” Anh khoác áo lên vai cô, nhẹ nhàng nói.
Cố Duyên cố gắng thu tay lại, nhưng Phong Tùy nắm tay cô rất chặt, không rút ra được.
“Còn có vài ngày nữa là tới năm mới rồi, trở về cùng anh đi.”
Hốc mắt Cố Duyên có chút ẩm ướt, giờ phút này cô mới hiểu rõ, trong lòng cô thực sự có anh!
Mấy ngày nay không có anh, cô không có hứng thú làm gì cả, thậm chí cô còn cố gắng vui chơi buông thả cùng Tô Lý Lý để quên đi anh.
Hòa Lực thấy Phong Tùy, hắn tưởng rằng có người lạ đang bắt nạt Cố Duyên, vì vậy nhanh chóng chạy tới. Khi thấy Cố Duyên khoác áo của người đàn ông kia, hắn mới hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cố Duyên chớp mắt một cái, nói với Hòa Lực: “Anh ấy là...”
Cô dừng lại một chút, mấy chữ “chồng của tôi” kia, cô không thể nào nói ra thành lời được.
Phong Tùy có vẻ thoải mái hơn, cười ấm áp với Hòa Lực, nói: “Chồng của cô ấy...”
“Ồ?” Hòa Lực há hốc mồm.
Tô Lý Lý chỉ nói cho bọn họ biết tâm trạng Cố Duyên không tốt, chưa từng nói cho bọn họ biết cô là người đã có chồng, vì giận dỗi chồng nên mới trốn đến nơi này.
“Cảm ơn anh đã đưa Duyên Duyên tới đây hóng mát.” Trong lời nói của Phong Tùy lúc này còn mang theo chút ghen tuông.
Hòa Lực quen tay gãi gãi đầu, cười ha hả: “Không cần cảm ơn, hai... hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước!”
Hòa Lực đi rồi, Cố Duyên nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lúc này cô lại hi vọng Hòa Lực đừng rời đi, đừng bỏ lại cô ở đây một mình với Phong Tùy...
“Em thích đến bờ biển chơi sao?”
“Đúng vậy?”
“Nhưng em có biết bây giờ là mùa đông không?” Anh nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, toàn bộ bãi biển lớn như vậy lại chẳng có một bóng người nào.
“Em không cảm thấy lạnh!” Trên người cô đang khoác áo của anh, rất ấm áp.
Cô cởi áo khoác trả lại cho anh: “Anh mặc vào đi!”
Phong Tùy nhận lấy áo khoác nhưng anh không mặc vào, mà anh khoác lại lên người cô, sau đó kéo cô đi đến một mỏm đá, ngồi xuống.
Cô thích dạo chơi ở bờ biển, vậy thì anh sẽ cùng cô đi dạo, đến tận khi giải quyết xong mọi chuyện mới thôi.
Anh cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch mấy hạt cát dính trên tay cô, rõ ràng tay cô đã lạnh đến mức đỏ bừng lên rồi mà còn nói không lạnh. Anh dùng bàn tay ấm áp của mình bao lấy bàn tay nhỏ của cô.
Anh làm hành động đó rất tự nhiên, dường như đó là chuyện anh nên làm vậy...
“Nhiều ngày như vậy rồi, có khá hơn chút nào không?” Anh nhìn cô chăm chú.
Nhiều ngày... Đúng vậy, cho dù đối với anh hay với cô thì năm ngày này đúng là dài dằng dặc.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cố Duyên cúi thấp đầu, che giấu nước mắt, không để anh nhìn thấy mặt cô.
Cho dù anh giết cả nhà sếp Dư, cho dù anh là kẻ giết người man rợ, nhưng cô... cô có thể chán ghét anh, căm hận anh, cả đời không qua lại với anh sao? Chuyện này cô không làm được!
Chính bởi vì cô không làm được nên cô mới hận bản thân mình như vậy.
Người lúc này cô hận nhất không phải anh, mà là chính bản thân cô.
Phong Tùy dùng một tay nâng cằm cô lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt ngập nước của cô, nói: “Cho dù anh giết chết tất cả người trên thế giới này thì anh cũng sẽ không phụ em. Cho dù anh có là kẻ giết người không ghê tay thì anh vẫn là người chồng sẽ ở bên cạnh em, yêu em, trân trọng em cả đời.”
Nước mắt của Cố Duyên không kiềm chế nổi, lã chã tuôn rơi.
Cô không biết lời hứa của anh có thể vượt qua hai chữ “cả đời” hay không? Nhưng bây giờ, cô biết, anh vô cùng thật lòng nói ra những lời này.
Cô nghiêng đầu, lau khô nước mắt trên mặt, sau đó bình tĩnh nhìn anh: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh, có phải trước đây anh đã giết chết chị Lưu, Trân Chu và Đới Mễ Nhiên không?”
Phong Tùy hơi ngẩn ra, không ngờ cô lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Anh do dự mấy giây, sau đó gật đầu.
Cố Duyên hít một hơi khí lạnh, nở nụ cười khổ sở.
Cô biết, khi thân phận Ngự Tứ của anh được làm sáng tỏ, cô đã đoán được mọi chuyện rồi. Cái chết của chị Lưu, Trân Chu và Đới Mễ Nhiên rất kì lạ, người có năng lực làm ra chuyện này cũng chỉ có Ngự Tứ mà thôi...
Phong Tùy há hốc miệng, giải thích: “Lúc đó... anh cảm thấy những người dám bắt nạt em, làm tổn thương em đều đáng chết. Có lẽ phương pháp của anh có chút độc ác, nhưng đó đều là do bọn họ tự tìm.”
Anh đã từng nói, những người anh giết đều là kẻ đáng chết. Bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy, cho rằng chị Lưu và Trân Chu là kẻ đáng chết, Đới Mễ Nhiên càng đáng chết hơn.
“Vậy vì sao anh không giết Dung Kim?”
“Giữ lại cô ta còn có tác dụng khác...”
Phong Tùy cười khổ: “Anh cũng muốn sớm chấm dứt cuộc sống tràn đầy máu tanh này...”
“Vậy thì đổi phương pháp khác đi.” Cố Duyên nói: “Quên đi mọi thứ, từ bỏ tất cả, tạo cho mình một cuộc sống mới.”
“Không, anh có thể từ bỏ tất cả, nhưng kẻ thù thì không thể!” Ánh mắt Phong Tùy dần dần trở nên lạnh lẽo, chỉ cần vừa nhắc tới mối thù của gia đình thì anh sẽ trở thành một người khác.
“Duyên Duyên, em chưa từng bị tổn thương như vậy, em không hiểu được đâu.”
Có lẽ vậy. Cố Duyên nghĩ nếu người nhà cô bị hại đến mức chết thảm, bản thân cô có thể vui vẻ quên hết tất cả, làm lại từ đầu được sao? Không, nhất định cô không làm được! Huống chi là một người đàn ông đầy mạnh mẽ, cứng cỏi như Phong Tùy?
“Em biết không? Vì đi tìm em, anh đã đi đến mấy thành phố, sau đó anh nghĩ có lẽ em sẽ tới nhà Tô Lý Lý, nên anh đã xin thông tin của Tô Lý Lý từ chỗ Dương Xinh Xinh, sau đó chạy tới thành phố này tìm em.”
Cố Duyên cúi đầu xuống, Phong Tùy lại lấy tay nâng cằm cô lên, ép cô đối mặt với anh, nói bằng giọng ra lệnh: “Về sau, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng đừng rời khỏi nhà, càng không thể tiện tay ném di động đi lung tung được.”
Anh cho rằng cô cầm di động theo, vì vậy anh lập tức truy tìm theo định vị của di động, nhưng khi anh tìm được thì lại chỉ thấy một người đàn ông thô tục.
Trong lúc tức giận, suýt nữa anh đã chặt đứt tay của người đàn ông kia.
“Điện thoại của em bị trộm mất trên tàu rồi.” Cố Duyên vô tội nói.
Cô cũng rất tiếc chiếc điện thoại kia, hiện giờ nghĩ đến càng đau lòng, càng tức giận hơn.
“Hừ, hắn ta còn dám lừa anh là nhặt được ở ven đường, nếu như không phải đã từng hứa với em thì anh đã chặt tay hắn ta rồi!” Đúng vậy, lúc anh tìm được tên trộm kia, anh đột nhiên nghĩ đến việc Cố Duyên bỏ nhà đi cũng vì anh quá tàn bạo, cho nên đã dừng tay kịp thời.
Phong Tùy lấy điện thoại di động lấy được từ trên trộm đưa lại cho Cố Duyên: “Giữ lấy đi, đừng làm mất nữa.”
Cố Duyên giật mình, nhìn chiếc điện thoại nằm trong lòng bàn tay anh. Đây đúng là chiếc điện thoại mà cô bị mất, cô kinh ngạc cầm lên kiểm tra, không có gì thay đổi cả, vẫn y như cũ.
“Được, em sẽ giữ cẩn thận.” Cô ngẩng đầu, nở nụ cười thật lòng.
Phong Tùy nghiêng qua chỗ cô, cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, thở dài: “Em rất biết giày vò người khác...”
Lúc này Cố Duyên mới nhớ ra anh đi tìm cô nhiều ngày như vậy thì thân phận Ngự Tứ phải làm sao? Cô đẩy anh ra, lo lắng hỏi han.
Phong Tùy cười cười: “Cho nên anh mới bảo em biết cách giày vò người khác đó. Nhưng mà em yên tâm đi, đây cũng là lúc anh thoát khỏi cuộc sống hao tổn tinh thần như vậy rồi.”
“Là sao?”
“Anh sẽ cướp lại Tần Thị trong thời gian ngắn nhất, cố gắng vài chục năm, cũng nên thu lưới...”
“Cẩn thận một chút.” Cuối cùng, Cố Duyên cũng chỉ có thể nói với anh mấy câu này.
“Vì em, anh sẽ cẩn thận!” Phong Tùy mỉm cười, nụ cười của anh che giấu sự tổn tương sâu sắc.
Cho dù anh lấy được Tần Thị về, cho dù những người đáng chết đều bị anh giết hết, cho dù anh có thể ngày ngày ở bên Cố Duyên, nhưng... anh thực sự có thời gian cả đời để yêu thương, bảo vệ cô sao?
Cả một đời của anh, có thể dài bao nhiêu chứ?
“Duyên Duyên, chờ sang năm cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh thì chúng ta sẽ lại sinh em bé nhé?” Anh ôm cô, hôn lên trán cô.
Thời gian của anh không còn nhiều nữa, điều này anh rất rõ ràng, cho nên anh muốn có một đứa con, một người có thể giúp anh chống đỡ Tần Thị.
Cố Duyên kinh ngạc, không ngờ anh lại nhắc đến chuyện con cái vào lúc này.
“Anh thích trẻ con sao?”
“Anh chỉ muốn đứa trẻ thuộc về hai chúng ta mà thôi...”
Con của cô và anh... Cố Duyên đột nhiên nhớ tới đứa con chưa kịp chào đời đã mất của cô, cô lập tức rầu rĩ không vui.
Phong Tùy thấy sự đau lòng của cô, anh dịu dàng an ủi: “Con của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh lớn lên...”
Cố Duyên gật đầu, cô cũng tin như thế!
Tuy cô chưa nghĩ đến việc tiếp tục sinh con với Phong Tùy, nhưng nhìn dáng vẻ mong đợi của anh, cô không đành lòng từ chối.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh, hơi ngẩng đầu lên, Phong Tùy khẽ cúi xuống, hôn cô một cái thật sâu.
Bên tai là âm thanh sóng vỗ rì rào, hai người không bị ai quấy rầy, hôn đến mức quên hết cả trời đất...
Thật ra, Cố Duyên cũng rất muốn sinh một đứa con, xoa dịu nỗi đau mất con trước đây của cô. Nhưng hiện giờ Phong Tùy còn chưa ổn định được cuộc sống, cô làm gì có tâm trạng nghĩ đến chuyện con cái chứ?
“Cố Duyên, đây là những gì cậu dạy tớ sao?” Ngay khi hai người đang liếc mắt đưa tình thì có một giọng phụ nữ hét lên ở cách đó không xa.
Cố Duyên đột nhiên bừng tỉnh, rời khỏi vòng ôm của Phong Tùy.
Cô quay đầu, thấy Tô Lý Lý cười với cô, gương mặt cô càng đỏ hơn.
“Là ai suốt ngày dạy dỗ tớ phải rời xa đàn ông? Hôm nay ai ở đây ân ân ái ái với chồng mình thế nhỉ?” Tô Lý Lý cười lớn, dường như việc bắt được Cố Duyên đang làm chuyện xấu hổ là một chuyện rất thành tựu vậy.
Vừa nãy nghe Hòa Lực gọi điện thoại tới, nói rằng chồng Cố Duyên đến tìm, Tô Lý Lý còn không chịu tin, cô muốn chạy tới nơi để nhìn tận mắt. Không ngờ vừa nhìn cô đã lập tức choáng váng, đó đâu phải là Ngự Tứ mà lần trước cô gặp?
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả, chính là bên người Cố Duyên còn có người đàn ông khác, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, quan trọng là hai người bọn họ rất thân mật...
Bị Tô Lý Lý bắt gặp cảnh thân mật của mình và Phong Tùy, Cố Duyên vô cùng xấu hổ, không biết nên giải thích thế nào, còn cả chuyện thân phận Phong Tùy và Ngự Tứ nữa...