Cố Duyên nhanh chân quay về phòng ngủ, bên trong không có hình bóng của Ngự Tứ. Cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Ngự Tứ khắp nơi, từ tầng một đến tầng ba, rồi lại từ tầng ba ra vườn hoa.
Ánh trăng sáng ngời, đèn hoa đủ màu sắc nhưng phóng tầm mắt đi vẫn không thấy Ngự Tứ.
Đã sắp mười hai giờ rồi, con người này chẳng hiểu chuyện chút nào, lại còn là một tên không thể tự chăm sóc mình chứ. Vậy mà khi nãy cô còn thầm khen anh là trẻ nhỏ dễ dạy nữa.
Cuối cùng Cố Duyên cũng tìm được Ngự Tứ ở vườn sau, tên đáng đánh này đang nằm rạp xuống gốc cây thủy sam để nghiên cứu thứ gì đó. Dáng vẻ rất chăm chú, ngay cả khi có người tới gần cũng không biết.
Còn trên đầu, trên người anh, đâu đâu cũng dính đầy cỏ dại, lá cây, bùn đất...
Dơ bẩn đến mức không còn gì để nói.
Cuối cùng Cố Duyên cũng nhìn thấy rõ, anh đang đấu dế. Mười hai giờ anh vẫn chưa về phòng là vì trốn trong vườn để đấu dế ư?
Cố Duyên thấy mạch máu căng phồng, máu trong người sôi trào. Nếu không nể tình anh là người đang mang bệnh, cô rất muốn đá anh bay ra ngoài, đá cho khuất tầm mắt!
“Ngự Tứ!” Tiếng gào có khí thế ngất trời của cô khiến Ngự Tứ sợ tới mức nhảy dựng lên. Khi thấy rõ cô đang ở sau anh, Ngự Tứ đứng thẳng người, vừa sợ sệt vừa lầm bẩm: “Chị, chị dọa dế của em chạy mất rồi.”
Dọa dế của anh chạy mất ư? Một lần có thể nhịn nhưng hai lần thì không thể bỏ qua!
Cố Duyên nhấc chân, hung dữ đá bay một con dế khác trên mặt đất, chỉ vào cổ tay rồi hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Chị từng nói với em đúng mười rưỡi phải đi ngủ chưa? Em nhìn lại quần áo của mình đi, ban nãy còn sạch sẽ mà mới một buổi tối đã bẩn thành thế này rồi. Tốt nhất em đừng nói với chị rằng, em trốn ở đây chơi đấu dế suốt buổi tối nhá!”
Dáng vẻ tức giận của Cố Duyên rất đáng sợ, Ngự Tứ cũng rất sợ sệt.
Giọng nói của anh hơi lúng túng: “Chị Cố, chị từng nói với bác sĩ Chung, chị chưa gọi thì em không được vào phòng còn gì.”
Vẻ mặt của anh chính là: Rõ ràng lỗi tại chị, em là một cậu bé ngoan ngoãn rất nghe lời.
“Em...” Cố Duyên chợt nghẹn họng, á họng không nói lên lời.
Cuối cùng, Cố Duyên cũng đè nén được cơn tức, dẫn Ngự Tứ về phòng ngủ, thay cho anh một bộ đồ sạch sẽ khác rồi đẩy anh xuống giường.
Ngự Tứ nằm trong chăn, đôi mắt xinh đẹp để lộ ra ngoài, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Cố Duyên đang xoay tới xoay lui.
Cố Duyên nhét toàn bộ những vật dễ vỡ, dễ làm người ta bị thương trên mặt bàn, trên đầu giường và trên sofa vào ngăn kéo. Cô lại dùng vải mềm bọc góc bàn và góc giường lại. Chỉ có làm như vậy, buổi tối khi Ngự Tứ phát bệnh, anh mới không thể tự làm hại đến bản thân mình. Cô đã rút ra kinh nghiệm sau vài lần Ngự Tứ phát bệnh rồi.
Gần một giờ mới làm xong mấy việc này, trải qua sự việc của Trân Chu, cộng với việc bận rộn suốt một buổi tối vì Ngự Tứ, Cố Duyên mệt đến mức hai mắt sắp dính lại rồi.
Ngự Tứ cũng ngủ rồi, trong chăn tràn ngập nhiệt độ cơ thể của anh, rất ấm áp, rất dễ chịu. Vốn định thức nguyên đêm cạnh anh, nhưng đáng tiếc hai mắt cô đang đánh nhau kịch liệt, một lát sau là nhắm nghiền lại rồi.
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm nhận được bản thân mình được di chuyển từ một nơi êm ấm này đến một nơi êm ấm khác. Ở nơi ngập tràn hơi thở của anh, cô ngủ rất thoải mái và ngon giấc, tất cả đẹp như một giấc mộng vậy.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Duyên phát hiện nếu cô tỉnh lại mà bên cạnh trống trơn…
Điều này… rất khác thường.
Cô đột nhiên một bật dậy, liếc mắt thì thấy Ngự Tứ đang cuộn tròn ngủ say sưa dưới đất. Áo quần xộc xệch, tóc tai lộn xộn, cánh tay rắn chắc lại bị thương rồi, máu trên khóe miệng đã khô lại, không rõ anh tự cắn mình hay tự cào mình nữa.
Mọi thứ trong phòng giống hệt mọi chuyện đã xảy ra tối qua.
Cố Duyên ngạc nhiên, không biết sao cô có thể ngủ say đến mức như vậy. Ngủ đến mức khi Ngự Tứ phát bệnh, tạo ra tiếng động lớn như vậy mà cô cũng không cảm nhận được, giấc ngủ của cô vẫn luôn rất nông mà!
Nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của Ngự Tứ, cô đau lòng, cô áy náy. Cô thề lần sau nhất định sẽ cố gắng vượt qua những đêm đau khổ kiểu này cùng anh.
Ngoại trừ hai chị em song sinh Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh, Cố Duyên không hề kể việc cô đã kết hôn cho bất kỳ người bạn nào nghe. Suốt ngày cô đều ở trong biệt thự nhà họ Ngự nên bạn bè cũng ít, thời gian vui chơi giải trí cùng họ cũng không nhiều.
Vậy nên cô đã rất ngạc nhiên khi bảo vệ ở cổng lớn báo qua bộ đàm với cô rằng, cô có có bạn đến tìm. Cô đã yêu cầu bảo vệ báo cáo lại tên họ của người đến thăm để tránh nhầm đối tượng.
Cô đã giật mình khi nhân viên bảo vệ báo lại với cô rằng, người đến thăm là một đôi vợ chồng tên Phong Thanh và Tô Điền. Tại sao lại là họ? Sao họ tìm được đến đây nhỉ?
Một lúc lâu sau, cô mới lẳng lặng đáp một câu: “Để họ vào đi.”
Cúp điện thoại, Cố Duyên bắt đầu chỉnh trang lại bản thân mình. Cô lục lọi rồi lấy ra một bộ váy kiểu âu phục mà thường ngày không nỡ mặc. Bộ váy ấy màu đen, cô phối nó với chiếc đai lưng khảm đá, bộ váy tôn lên vóc dáng và khí chất của cô. Mái tóc xoăn sóng nước thả nhẹ nhàng trên vai, khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt.
Đứng trước gương, cô thấy mình khá xinh đẹp, vốn không hề thảm hại như lời Tô Điền từng nói.
Ngự Tứ thấy cô trang điểm, cười híp mắt hỏi: “Chị à, chị sắp đưa em ra ngoài chơi à?”
“Phong Thanh và vợ sắp cưới của anh ta đến rồi. Qua đây đi, thay bộ quần áo bị dơ trên người ra đi.” Cố Duyên vẫy tay với anh. Ngự Tứ lùi về sau một bước, lắc đầu nói: “Không được, em phải mặc bộ quần áo mới mà chị mua, em không thay!”
Ngự Tứ mặc bộ đồ ngủ bằng cotton, bộ đồ này được mua với giá khuyến mãi vào hai ngày trước khi cô đưa anh ra ngoài đi dạo phố. Chất lượng vải cũng khá ổn, kiểu cách cũng không tệ, một người bảnh bao như Ngự Tứ mặc lên người cũng rất dễ nhìn.
Ngự Tứ rất thích, thậm chí mặc suốt không chịu thay khi tắm rửa.
Quần áo đẹp đến đâu nhưng chỉ qua một buổi sáng đã bị anh làm bẩn đến mức không nỡ nhìn, quả thực rất kém sang.
Cố Duyên không cho anh cơ hội đó, cô dứt khoát lột bộ quần áo đó ra, thay cho anh một bộ đồ sạch sẽ khác.
Lúc hai người cùng xuất hiện ở phòng khách, Phòng Thần và Tô Điền đã đợi ở đó rồi. Tô Điền thích thú ngắm nhìn những bức họa treo trên tường, Phong Thanh ngồi nho nhã trên sofa, đôi chân dài vắt chéo, đôi mắt hơi rũ xuống, không biết anh ấy đang suy nghĩ điều gì.
“Hai người ra rồi à?” Tô Điền nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt di chuyển từ bức bích họa sang hai người kia, miệng vừa cười vừa chào hỏi. Khoảng khắc nhìn thấy Ngự Tứ, cô ta ngẩn người, trong lòng thầm hét lên: Thật đẹp trai…
Chỉ tiếc rằng...
Cô ta hụt hẫng giống tất cả những người từng gặp Ngự Tứ lần đầu.
Nhưng giọng nói của Tô Điền đã đánh thức Phong Thanh đang mơ màng. Giây phút ánh mắt anh ấy lướt qua Cố Duyên, chỉ một giây thôi cũng đủ để anh ấy bùi ngùi vô cùng. Cô không những chững chạc mà còn rất xinh đẹp nữa!
“Sao hai người lại tới đây?” Cố Duyên ra hiệu mời Tô Điền ngồi, Tô Điền ngồi xuống cạnh Phong Thanh rồi tựa vào anh ấy, cười thản nhiên.
Cố Duyên rũ mắt không thèm để ý đến màn diễn xuất của Tô Điền. Cô là một người thua cuộc, cô làm gì có tư cách đấu với Tô Điền chứ?
Tô Điền quan sát hai người họ rồi cười híp mắt nói: “Cố Duyên, lâu lắm rồi cô không dẫn Ngự Tứ về nhà, sau này nhất định phải thường xuyên về nhé.”
Cố Duyên mỉm cười nhưng không đáp lời.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, cô không dám đối mặt với ánh mắt của Phong Thanh, cô sợ mình sẽ lúng túng, hàng phòng ngự trong tim khó khăn lắm mới xây dựng được kia sẽ bị vỡ vụn vì anh ấy.
“À, đúng rồi, lần này chúng tôi đến đây để gửi thiệp mời cho cô.” Tô Điền cúi đầu lấy ra một chiếc thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi, vui vẻ đẩy tới trước mặt Cố Duyên và Ngự Tứ, mỉm cười nói: “Mười năm tháng sau, hai người nhất định phải đến nhé.”
Thiệp mời đỏ thẫm, hai chữ hỉ mạ vàng trên mặt thiệp đã đâm vào đôi mắt Cố Duyên một nhát đau đớn. Cuối cùng thì hai người họ sắp kết hôn rồi!
“Em muốn đi, em muốn đi uống rượu mừng!” Ngự Tứ vẫn luôn rất hứng thú với mấy chuyện náo nhiệt này, hoa chân múa tay la hét.
Tô Điền che miệng cười, ra sức gật đầu: “Đến đi đến đi, tôi sẽ tiếp đón nhiệt tình!”
Nói xong, cô ta lại quay sang vặn hỏi Cố Duyên: “Duyên Duyên à, đến lúc ấy cô phải cố gắng sắp xếp thời gian đấy nhé! Thiếu mất cô em chồng như cô là không được đâu đó.”
Cô em chồng…
Lời này quả thực rất châm chọc.
Từ đầu đến cuối Cố Duyên vẫn luôn lễ phép mỉm cười, cô gật đầu: “Tôi sẽ đến mà.”
Tô Điền đứng dậy, bước đến chiếc cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, khuôn mặt nhỏ trắng ngần lộ vẻ thích thú nói: “Duyên Duyên, nhà cô sang trọng và đẹp đến mức khiến người khác phải ước ao nha. Ở đây chắc rất thoải mái nhỉ, chẳng trách cô không thích về nhà mẹ đẻ.”
Dứt lời, cô ta lại chạy lại cạnh Phong Thanh, ôm lấy cánh tay anh ấy rồi nói: “Anh yêu, sau này chúng ta cũng phải sống trong biệt thự to như vậy nhé. Đúng rồi, chúng mình kêu cha tặng biệt thự Hải Cảnh cho chúng mình đi.”
Người cha mà Tô Điền vừa nhắc tới là cha ruột của Phong Thanh – Phong Hách. Ông ta là một người có hành tung bí ẩn, là nhân vật giàu có bậc nhất của thành phố Tương, tiền tài của cải chất như núi.
Diêu Tố chỉ là một trong những người phụ nữ ở bên ngoài của ông ta. Hơn hai mươi năm kể từ khi sinh con, bà ấy chưa từng gặp lại ông ta, vì vậy mới tuyệt vọng rồi đồng ý gả vào nhà họ Cố.
Ngày thường, ngay cả Phong Thanh cũng khó có thể gặp được ông ta. Đương nhiên, từ trước đến giờ anh ấy cũng chẳng buồn để ý đến người cha này.
Gần đây, không biết Phong Hách nghe đâu được thông tin Phong Thanh sắp kết hôn. Ông ta rất hào phóng tặng anh ấy một căn biệt thự có giá trên trời và quyền quản lý công ty để làm quà cưới.
Tập đoàn Phong Thị nổi tiếng toàn thế giới, chỉ cần nghe thấy cái tên này cũng khiến người ta kinh ngạc. Nhưng Phong Thanh lại không có hứng thú với món quà cưới này, anh ấy luôn tỏ vẻ từ chối.
Anh ấy vẫn luôn mong muốn được nghiên cứu trong lĩnh vực y học, hồi đại học anh ấy cũng chọn học y, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn kiên quyết đi theo nghề này.
“Sau khi kết hôn rồi tính tiếp nhé!” Phong Thanh cười nhẹ, nho nhã vô cùng.
Anh ấy đứng dậy, nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, không còn chuyện gì nữa thì bọn anh về trước đây. Đến lúc đó, em sắp xếp công việc của mình nhé, rảnh thì đến, bận rộn thì cũng không cần miễn cưỡng đến đâu.”
“Em sẽ đến mà.” Cố Duyên đứng dậy theo, nhìn anh ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” Anh ấy ân cần hỏi.
“Em... có chút chuyện muốn phiền anh giúp.”
“Chuyện gì vậy?” Trong lòng Phong Thanh chợt căng thẳng. Nếu không phải chuyện quan trọng thì Cố Duyên sẽ không chịu hé miệng nhờ anh ấy giúp, đặc biệt vào giờ phút quan trọng này.
Anh ấy nín thở, chăm chú nhìn vào ánh mắt lay động không ngừng của cô, đợi cô mở miệng.
Cố Duyên nhanh chóng đảo mắt sang nơi khác, giọng nói nhẹ nhàng: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.”
Cố Duyên dẫn Phong Thanh đến phòng khách khác. Tô Điền trừng mắt nhìn hai người họ rời đi rồi tức giận đá vào sofa.
Đến thời điểm này mà Cố Duyên còn dám ngang nhiên dẫn Phong Thanh đến một nơi khác nói chuyện ư? Rõ ràng không có ý gì tốt mà.
Tính từ hồi trung học đến giờ, Tô Điền đã theo đuổi Phong Thanh được mười năm rồi. Thậm chí cô ta còn đuổi theo anh ấy đến Mỹ, khó khăn lắm mới có được kết quả như hiện giờ, cô ta không muốn vì Cố Duyên mà gây thêm rắc rối.
Cố Duyên là quả bom hẹn giờ đối với cô ta, bất cứ khi nào cũng có thể phát nổ, dù sao Cố Duyên cũng từng là người phụ nữ mà Phong Thanh yêu sâu đậm.
Ngự Tứ ngồi trước mặt cô ta, nhìn cô ta rồi nghiêm túc nói: “Chị Tô, chị đang tức giận chuyện gì vậy? Chị em từng nói, hay tức giận là nhanh già lắm đó, vì vậy em thường không chọc chị ấy nổi nóng.”
Tô Điền nhíu đôi mi thanh tú lại, trừng mắt nhìn Ngự Tứ: “Chị Tô ư? Gọi chị Tô gì chứ? Gọi chị dâu đi.”