Mặc kệ cô ta kêu thế nào, bên trong phòng ngủ vẫn không hề có tiếng động, Ngự Tứ không đáp, Linh Lung cũng không dám đi vào.
Dung Kim tức giận không có chỗ phát tác đột nhiên đi tới, đoạt lấy đĩa trong tay Linh Lung rồi vặn mở cửa, đá cửa phòng ra rồi vọt vào, hoàn toàn không để cho Ngự Tứ bên trong và Linh Lung có cơ hội tỉnh lại.
Bên trong phòng ngủ anh vốn dĩ nằm trên ghế sofa buồn bực, bị cô ta hù dọa như vậy lập tức ngồi dậy, sợ hãi nhìn Dung Kim đang giận đùng đùng. Dung Kim như vậy, trông vẫn rất dọa người.
“Cậu hai! Mày đang tỏ vẻ giận dỗi với ai hả? Mày cho là mình rất giỏi sao? Rất có địa vị sao? Còn không lập tức ăn hết chỗ điểm tâm trong đĩa này cho tao!” Cô ta hung tợn gào lên, ra sức cầm đĩa điểm tâm lớn trong tay đập lên người Ngự Tứ, không hề suy nghĩ gì. Đĩa rơi trên mặt đất, điểm tâm cũng dây ra đầy đất.
“Ăn! Lập tức ăn nó cho tao!” Dung Kim chỉ vào đống điểm tâm rơi dưới đất rồi quát.
Ngự Tứ sợ rụt lại, đôi mắt hoảng sợ nhìn Dung Kim, không dám nhúc nhích.
“Rốt cuộc mày có ăn hay không?” Thấy Ngự Tứ ngồi im, Dung Kim bước mấy bước tới, nhặt bánh ngọt trên đất liền nhét vào trong miệng anh, mắng: “Cho mày ăn còn dám không ăn, mày cho rằng mình là cái thứ gì hả? Mày cho rằng mình là cậu hai tôn quý chắc?”
Ngự Tứ bị cô ta nhồi nhét thì vẻ mặt tối sầm, tránh cũng không tránh được. Cuối cùng vẫn là do Linh Lung không chịu được, can đảm tiến lên kéo tay Dung Kim: “Mợ cả, cô đừng như vậy, tự cậu hai biết ăn...”
“Mày lại là cái thứ gì hả? Lập tức cút cho tao!” Dung Kim bỗng xoay sang Linh Lung, hung hăng bạt tai cô ta.
Linh Lung bị đánh cực kỳ đau, bụm mặt chạy ra ngoài, lúc đang chạy ra phòng ngủ thì suýt nữa đụng vào ngực bà hai đang đi tới. Bước chân nhanh chóng lùi sang bên cạnh, đứng ở cạnh cửa không dám nhúc nhích.
Thấy bà hai đến, Ngự Tứ lập tức vọt tới như nhìn thấy viện binh, trốn phía sau bà, ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Kim vẫn tràn đầy hoảng sợ, tựa như đối phương là một con quỷ cái đáng sợ vô cùng.
Dung Kim vừa bị chập mạch não, không nghĩ đến phòng ngủ bà hai ở ngay tầng hai, bây giờ thấy bà hai tiến đến, mới đột nhiên ý thức được mình đã quá đà. Cô ta vỗ bỏ vụn bánh ngọt trong tay, lên tiếng gọi: “Mẹ.”
Bà hai liếc nhìn cô ta, lạnh lùng mở miệng: “Cô đang mắng ai đó? Ai cho là mình rất giỏi? Ai cho là mình rất có địa vị? Hả? Cô không phục đúng không? Vậy cô nói xem cô không phục cái gì, để tôi tham khảo một chút.”
“Không phải... Mẹ, mẹ nghĩ quá rồi, con đang mắng Ngự Tứ... nó không hiểu chuyện, nó tức giận linh tinh...”
Dung Kim nói chuyện khẩn trương đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi, mà Ngự Tứ lập tức dùng sức gật đầu: “Mẹ hai, chị dâu mắng con, có điều con không sợ chị ấy mắng, mẹ cũng đừng mắng chị ấy được không?”
Bà hai liếc nhìn Ngự Tứ, lập tức lại quay lại hướng Dung Kim, lạnh lùng mở miệng: “Dung Kim, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, mặc kệ bây giờ thân phận của cô là gì, nữ chủ nhân của nhà họ Ngự vẫn luôn là tôi, cô có thể buộc Cố Duyên đi, nhưng không đụng đến tôi được đâu. Cô hận tôi, chán ghét tôi phải không? Vậy cô hãy dũng cảm như Cố Duyên ấy, rời khỏi nhà họ Ngự!”
“Mẹ, con, con có hận mẹ, cũng không dám chán ghét mẹ, là con không tốt, là con khiến mẹ giận, mẹ đánh con đi!”
Dung Kim xông lên túm tay bà hai, nóng ruột đến mức chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Bà hai có không tốt, có ngang ngược hơn nữa, nhưng Ngự Hàn là con trai ruột của bà ta, là người thừa kế tương lai của nhà họ Ngự, giờ cô ta sống cảnh nhà giàu sướng rồi. Chỉ cần cô ta có thể nhịn, kiểu gì cũng được lợi, điều này cô ta biết rõ.
Bà hai chán ghét hất tay cô ta ra: “Nói thật, tôi càng mong người Ngự Hàn cưới là Cố Duyên, Cố Duyên ngoại trừ kém hơn cô một chút nhan sắc ra, những thứ khác đều tốt hơn cô nhiều.”
“Con biết, mẹ đã từng nói rồi, cô ta có học hơn con, trưởng thành hơn con, hiểu chuyện hơn con, còn có khí chất hơn con, chủ yếu nhất, là cô ta có thể sinh son, còn con thì không thể. Nhưng mà... mẹ, cô ta không nghe lời mẹ, cô ta chưa từng để mẹ vào mắt. Thậm chí cô ta còn tình nguyện cả ngày chơi cùng Ngự Tứ, cũng không chịu dốc chút lòng thành đi lấy lòng mẹ, thân thiết với mẹ.”
Cố Duyên! Cố Duyên chết tiệt, một ngày nào đó, cô ta sẽ làm cô biến mất trên thế giới này!
Dung Kim nói, cũng chính là nỗi đau khó chịu nhất trong lòng bà hai, cô ta nói không sai, Cố Duyên cái gì cũng tốt, nhưng lại không để bà ta vào mắt.
Ngự Tứ trước đó đã cưới năm người vợ, ai cũng ngoan ngoãn nghe lời, coi bà ta như Hoàng thái hậu để tôn kính, để biết sợ. Ngoại trừ Cố Duyên, người phụ nữ khiến người ta nằm mơ cũng chỉ hận không thể hủy diệt này.
“Đó là bởi vì tôi khó chịu với nó, tôi đối xử với nó không tốt trước.” Bà hai nói xong câu này thì quay đi.
Mặc dù trong lòng tức hơn nữa, bà ta cũng sẽ không lộ ra trước mặt Dung Kim, ngay cả một đứa con cháu cũng không trấn áp được, thì hình tượng của bà ta sẽ thất bại thế nào.
Bà hai đi rồi, bên trong phòng ngủ chỉ còn lại Ngự Tứ và Dung Kim, và Linh Lung đứng ở cạnh cửa không dám nhúc nhích.
Ngự Tứ đi tới cạnh Dung Kim, cười ha ha lấy lòng trước: “Chị dâu, chị đừng nóng giận, chị Cố nói giận thì sẽ xấu xí.”
“Cho dù có trở nên xấu nữa cũng xinh đẹp hơn chị Cố nhà mày!” Dung Kim nắm gối ôm trên ghế sofa đập lên người anh, nghênh ngang mà đi.
Cố Duyên ở lại trong nhà Dương Xinh Xinh cả một buổi chiều, chị em Dương Sương Sương Dương Xinh Xinh giảng giải cho cô một buổi chiều, mà sự giảng giải của hai chị em vẫn coi như có ích, Cố Duyên vốn dĩ còn bất an đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô không biết người kia rốt cuộc đã chết chưa, còn mấy người khác Phong Tùy xử trí như thế nào, một buổi chiều đều không có tin tức, cô nghĩ có thể người kia chưa chết, chỉ bị thương nặng mà thôi.
Nhìn thử thời gian đã sắp đến giờ ăn cơm tối, vì không để người nhà lo lắng cho mình, Cố Duyên đứng dậy chuẩn bị về nhà.
“Duyên Duyên, cậu phải đi sao?” Dương Xinh Xinh vọt ra ngăn lại đường đi của cô: “Anh Phong kêu cậu đợi anh ấy trở về mà, cậu đừng đi nữa, ở đây ăn cơm tối, đợi anh Phong qua đây rồi lại đi.”
Tuy là Phong Tùy đã là cha của đứa bé trong bụng Cố Duyên, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng thích trai đẹp nhà giàu của Dương Xinh Xinh. Không thể động vào, thì để ở nhà ngắm cũng vui, giờ cô còn mong đợi Phong Tùy đến hơn cả Cố Duyên.
“Anh ấy không nói nhất định sẽ qua đây.” Cố Duyên nói: “Hơn nữa tớ sợ người nhà sẽ lo lắng cho tớ.”
Trong lòng, thật ra Cố Duyên vẫn hơi nhớ anh một chút, đặc biệt là sau khi trải qua cảnh tượng ngày hôm nay, trên người Phong Tùy có tỏa ra cảm giác an toàn, là điều lúc này đáy lòng cô cảm động nhất.
“Anh ấy cũng không nói không đến mà.” Dương Xinh Xinh lôi kéo cánh tay của cô không cho cô đi.
Đang lúc hai người lôi kéo nhau, đột nhiên ở cửa có hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát tới, hai người đồng thời giơ thẻ công tác ra với Cố Duyên rồi nói ngay vào chuyện chính: “Xin hỏi vị nào là Dương Xinh Xinh?”
“Là... tôi.” Dương Xinh Xinh giơ một tay, liếc mắt nhìn Cố Duyên, trong lòng đồng thời hiện lên một dự cảm không tốt. Dính phải cảnh sát... Ngoại trừ chuyện buổi sáng ra thì còn có chuyện gì nữa?
“Vậy xin hỏi Cố Duyên ở đây không?”
Cố Duyên ngạc nhiên sợ hãi, run run vài giây mới mở miệng: “Tôi là Cố Duyên, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Mời hai vị theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.” Anh cảnh sát không nói nhiều lời, áp giải hai người tới xe cảnh sát dừng ở cửa.
Hai người dùng dằng theo bản năng, phản kháng lại khiến anh cảnh sát càng thêm dùng sức áp giải, Cố Duyên thậm chí bị đẩy suýt nữa ngã xuống đất. Dương Xinh Xinh thấy cô khó chịu, kêu lên với cảnh sát: “Này! Cố Duyên là phụ nữ có thai đó, các người nhẹ nhàng chút cho tôi!”
Lời của cô quả nhiên có tác dụng, anh cảnh sát nhìn vào bụng dưới nhỏ bé hơi nhô lên của Cố Duyên, buông lỏng tay ra một chút.
Hai người bị kéo đến đồn cảnh sát xong thì bị nhốt vào hai phòng riêng biệt, đối mặt với cuộc thẩm vấn của anh cảnh sát, Cố Duyên thừa nhận chuyện chính mình đâm vào người thật. Khi cô nghe thấy đối phương đã bị mình đâm chết, trong lòng chợt lạnh, luống cuống.
Đụng chết người là phải đền mạng đó, tuy là không phải lỗi của cô, nhưng dù sao cũng là cô đâm chết.
Cảnh sát thẩm vấn xong, không có phán quyết gì mang tính quyết định đối với cô, chỉ để mình cô ở trong phòng thẩm vấn, sau đó không nói gì nữa, mà Cố Duyên ngẩn ngơ một lúc cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Đến khi cửa phòng thẩm vấn lần thứ hai mở ra thì đã là buổi tối, lần này người đi vào là Tô Uyên, Cố Duyên cứ như nhìn thấy ân nhân cứu mạng vậy, trong lòng vui lên, nghênh đón: “Tô Uyên, sao anh lại tới nơi này...?”
Tô Uyên chặn lời cô nói, đưa cô tới một phòng khác, chỉ chỉ cặp lồng đựng cơm trên mặt bàn nói: “Trước tiên ăn tối đi đã.”
Cố Duyên nhìn thoáng qua cặp lồng đựng cơm rồi lắc đầu: “Giờ tôi ăn không vào, anh mau nói cho tôi biết tiến triển đi, các người dự định xử trí tôi như thế nào?”
Tuy cô quả thực đã đói bụng, nhưng thời điểm mấu chốt này cô căn bản không có tí khẩu vị nào, căn bản ăn không vào bất kỳ thứ gì. Giờ cô chỉ muốn biết pháp luật sẽ xử cô thế nào, định để cho cô vào tù bao nhiêu năm.
Tô Uyên thở dài, nói: “Em biết về người đứng đằng sau thẩm định vụ án này là ai không?”
Người đứng đằng sau, lại còn có nhân vật như vậy tồn tại nữa ư? Cố Duyên suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ là phó thị trưởng Đới?”
“Làm sao em biết?” Tô Uyên có vẻ hơi ngạc nhiên.
Cố Duyên lạnh lùng cười: “Trước khi đâm vào người ta tôi đã biết là ông ta rồi, ông ta muốn báo thù tôi thay cho con gái ông ta.”
“Nếu biết sự việc nghiêm trọng rồi, thì tốt nhất em nên có chuẩn bị tâm lý, phó thị trưởng đứng ra, đại khái em sẽ dữ nhiều lành ít đó.” Tô Uyên thấy Cố Duyên bị mình dọa cho nơm nớp, vội vàng thay đổi lời nói: “Có điều em cũng không cần quá lo lắng, tôi đã đồng ý với Phong Thanh sẽ dốc sức giúp em, thì nhất định sẽ làm được, giờ khó là khó ở chỗ khu này không do tôi quản.”
“Vậy sao anh có thể đi vào đây được?”
“Vào cũng không khó, Phong Thanh không thấy em đã sắp điên rồi, cho dù là khó cũng muốn tới mang cho em một bữa này đó.” Tô Uyên hếch cằm chỉ chỉ cặp lồng đựng cơm, cười nói: “Cho nên dù như thế nào em cũng phải ăn cơm cho tôi, mới xứng đáng với việc tôi chạy một chuyến tới đây.”
Hắn đã nói như vậy, Cố Duyên đương nhiên không thể không ăn, cô mở cặp lồng ra ăn bừa vài miếng, ngẩng đầu hỏi hắn: “Tình huống như tôi, cho dù muốn xử, cũng nhiều lắm thì phán tôi tội ngộ sát hả?”
“Ngộ sát cũng chia mức nặng nhẹ, cái này phải xem ông ta muốn làm sao.”
Cố Duyên đột nhiên nghĩ đến Dương Xinh Xinh, vội hỏi: “Vậy Xinh Xinh thì sao? Cậu ấy sẽ không sao chứ?”
“Yên tâm đi, cô ấy về nhà lâu rồi, ghi xong ghi chép liền đi, người đắc tội phó thị trưởng là em, không phải cô ấy.” Tô Uyên đứng lên, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Được rồi, tôi không tiện ở chỗ này lâu, tự em sẽ ổn thôi, điều chỉnh tâm trạng cho tốt. Hiện tại em là phụ nữ có thai, cho dù xử cũng là chuyện của một năm sau, thời gian dài như vậy, cho dù tôi không thể giúp em lật lại bản án, Phong Thanh cũng sẽ không nhẫn nại được mà chạy đi xin người cha ruột kia của anh ta ra mặt.”
Phong Thanh, cô biết anh ấy nhất định sẽ lo lắng chết mất, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tới cứu cô.
Cô cảm động khẽ nói: “Làm phiền anh sau khi rời khỏi đây giúp tôi nói với anh ấy, tôi rất khỏe, không cần lo lắng.”
“Được.” Tô Uyên cười, liếc nhìn cô: “Duyên Duyên, tôi cũng rất quan tâm em, hơn nữa quan tâm không hề ít hơn Phong Thanh, lẽ nào em không có gì muốn nói với tôi à?”
“Ngoại trừ cảm ơn, cũng không biết nên nói gì khác, điều anh muốn nghe tôi có thể nói một trăm lần.”
Cô đương nhiên biết Tô Uyên cũng quan tâm cô, từ trước khi cô còn yêu đương với Phong Thanh hắn vẫn rất quan tâm cô, rất thích cô, nếu như không có Phong Thanh, trước đây có khi cô sẽ thực sự bị hắn theo đuổi mà chạy mất, duyên phận trêu người thật!
“Vậy còn chẳng bằng một câu “em yêu anh chết mất” để làm cho người ta phấn chấn hơn.” Tô Uyên cố ý tỏ vẻ thất vọng. Có điều hắn đã quen bị Cố Duyên làm tổn thương, rất nhanh lại thờ ơ cười: “Đùa với em thôi, được rồi, buổi tối có thể em phải chịu thiệt thòi ở lại trại tạm giam một đêm, tôi sẽ sai người chăm sóc em một chút.”
Cố Duyên chưa từng ở chốn này, trong lòng vẫn rất sợ, nhưng vì để cho Tô Uyên yên tâm, cô cố ý thể hiện là không quan tâm mà cười với hắn, nói: “Không sao, tôi ngủ được.”