Dựa vào lần liếc mắt tối qua, cô biết Dao Trụ cao hơn cô, đầy đặn hơn cô, mặc quần áo lớn hơn cô một cỡ, không, phải hai cỡ mới đúng. Nhưng cô tùy tiện chọn một bộ quần áo cũng rất phù hợp với dáng người, giống như bộ quần áo đó thiết kế riêng cho cô vậy.
Cố Duyên khoác trên mình chiếc áo khoác đơn giản rộng rãi, bảo thủ nhưng rất hợp thời trang. Cô đánh giá mình trong gương, cảm thấy mình thực sự rất thích bộ quần áo này. Có điều, vừa nghĩ tới đây là quần áo của người phụ nữ khác thì cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu như có thể, cô thực sự không muốn mặc!
Lúc Cố Duyên đi ra khỏi phòng thay đồ, Phong Tùy đã thay sang bộ quần áo mặc ở nhà bằng nỉ. Mỗi lần gặp nhau, Cố Duyên đều thấy anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc thoải mái như này.
Những lọn tóc xõa tung trước trán, khuôn mặt đẹp trai, cùng với cơ thể cao lớn rắn chắc, anh giống như hiện thân của thiên sứ, vô cùng hoàn mỹ!
“Em mặc tạm bộ đồ này nhé, hôm khác sai người đến trả lại anh.” Khi đứng trước mặt anh, Cố Duyên có chút dè dặt, bởi vì Phong Tùy đang nhìn cô, ánh mắt anh xen lẫn vẻ tán thưởng.
Bị một nhân vật giống như một vị thần tán thưởng, Cố Duyên cảm thấy rất áp lực.
Chẳng qua cũng chỉ là một bộ quần áo thôi mà, lẽ nào anh ta đã coi mình thành Dao Trụ rồi?
“Không cần, vốn là mua cho em mà, hơn nữa anh không muốn để người khác biết anh sống ở đây.” Phong Tùy ngồi xuống sofa, vẫy tay với cô: “Anh bảo người mang đồ ăn sáng lên rồi, em ăn xong hãy đi.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Cố Duyên sững sờ, bộ quần áo này mua cho cô? Thảo nào lại vừa vặn như vậy, chỉ là... sao anh ta lại biết số đo của cô? Hơn nữa lại biết một cách chính xác như vậy.
Dường như Phong Tùy hiểu được nỗi băn khoăn của cô, anh bật cười: “Đã là mẹ của con anh rồi, còn chỗ nào mà anh chưa sờ, chưa nhìn chứ?”
“Phong Tùy anh là đồ khốn!” Cố Duyên nổi giận, nhanh chóng lao đến cầm miếng bánh mì sandwich trên bàn đập lên mặt anh, miếng bánh mì chuẩn xác đập lên sống mũi của anh.
Phong Tùy nhắm mắt lại, không lúng túng, không tức giận, dùng khăn giấy lau vụn bánh mì trên sống mũi một cách nho nhã.
Khuôn mặt Cố Duyên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Lần này là A Kim đưa cô ra ngoài. Tuy A Kim vẫn luôn có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn dễ ở chung hơn Phong Tùy. Cố Duyên nói gì anh ta nghe nấy, khi cô yêu cầu anh ta đưa mình đến bệnh viện, anh ta cũng không hỏi thêm câu nào.
Ngoài việc trên đường đi bị động thai một lần và gặp phải cảnh tắc đường nghiêm trọng, thì mọi việc cũng coi như thuận lợi.
Vừa đi vào cổng bệnh viện, Cố Duyên nhận được điện thoại của Phong Thanh nói đã tìm thấy Ngự Tứ.
Cô rất đỗi vui mừng, vội vàng lao đến phòng làm việc của Phong Thanh, quả nhiên nhìn thấy Ngự Tứ đang cầm hamburger gặm lấy gặm để. Bộ dạng tham ăn giống như ma đói, chứng tỏ anh đã chịu đói cả một ngày một đêm rồi.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, vừa bẩn vừa nhàu nhĩ. Vừa nhìn thấy Cố Duyên đi vào, trên khuôn mặt đẹp trai lập tức nở một nụ cười rất tươi: “Chị, chị đến rồi à? Hamburger anh Phong Thanh mua ngon lắm, chị có muốn ăn không?”
Còn ăn hamburger!
Cố Duyên tức đến suýt hộc máu, cô bước nhanh đến, nắm lấy bả vai của anh lắc mạnh rồi hét lên: “Ngự Tứ! Tên chết giẫm này, em muốn ép chị chết sao? Muốn chị chết hả? Một ngày một đêm này em đã chết dí ở chỗ nào?”
Cứ mắng cứ mắng, nước mắt cô liền trào ra, chảy qua vết thương trên mặt, khiến vết thương trở nên đau đớn.
Cô không ngờ có thể tìm được Ngự Tứ nhanh đến vậy, trong những giọt nước mắt tức giận còn xen lẫn sự vui mừng.
Ngự Tứ bị cô lắc qua lắc lại, rồi bị mắng một trận, lập tức cúi đầu xuống, đến hamburger cũng không dám ăn nữa. Anh nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, ngập ngừng nói: “Chị ơi, chị đừng tức giận mà, em không muốn chụp CT, nên mới trốn đi, lần sau em không dám nữa.”
“Rõ ràng lúc đầu em đã hứa với chị sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.”
“Chị ơi, mặt chị bị thương rồi.”
“Đều tại em cả đó, nếu em còn không xuất hiện, chị sẽ nhảy lầu theo em.”
Ngự Tứ cuống quít xua tay: “Không được không được, chị tuyệt đối không được nhảy lầu, rơi xuống dưới sẽ rất đau.”
“Được rồi, tìm thấy người là được rồi.” Phong Thanh đi đến, vỗ vai an ủi Cố Duyên: “Em cũng đừng kích động quá, anh nghĩ một lần dạy dỗ cũng đủ để cậu ấy ghi nhớ rồi, nhất định lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”
“Vâng... lần sau sẽ không làm vậy nữa.” Ngự Tứ gật đầu lia lịa.
Đúng vậy, bây giờ mắng chửi thì có ích gì? Chuyện đã xảy ra rồi. Cố Duyên thở dài, có cảm giác thật tuyệt vọng.
“Mặt bị sao vậy?” Phong Thanh thấy mặt cô có nhiều vết thương thì nhíu mày hỏi.
Nếu vừa rồi Ngự Tứ không nhắc thì cô cũng quên trên mặt mình vẫn còn vết thương, thuốc của Phong Tùy đúng là rất hiệu nghiệm. Cô lắc đầu, nói qua loa: “Không sao, không còn đau nữa rồi.”
“Qua đây anh bôi thuốc cho.” Phong Thanh kéo tay cô nói.
“Không cần đâu, trong túi của em có thuốc, cảm ơn anh.” Cố Duyên rút tay khỏi tay anh ấy, lúc ở chỗ Phong Tùy, anh đã đưa cho cô một bình thuốc rồi.
Sự khách sáo của cô đã kích thích Phong Thanh. Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người lại xa cách đến mức phải nói cảm ơn lẫn nhau? Có lẽ bắt đầu từ ba năm trước, anh ấy cười khổ trong lòng.
Cố Duyên bảo Ngự Tứ về nhà. Bà hai không ngờ Ngự Tứ lại được tìm thấy nhanh như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Vốn nghĩ lần này Cố Duyên sẽ không tìm được Ngự Tứ, như vậy bà ta có thể tiếp tục trừng phạt cô. Không chừng còn có thể “không cẩn thận” khiến cái thai trong bụng cô biến mất.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, vận may của Cố Duyên khiến bà ta tức giận.
“Mẹ hai, con mang Ngự Tứ về rồi.” Cố Duyên lạnh nhạt nói với bà hai.
Không tìm được chuyện gì để làm khó, bà hai đành để cô về phòng, trước đó còn lạnh lùng nói: “Hy vọng lần sau con chú ý một chút. Nếu Ngự Tứ có chuyện gì, người ngoài sẽ cho rằng chúng ta ngược đãi nó. Dẫn nó đi tắm rửa thay quần áo đi.”
Những lời này Cố Duyên hiểu cả. Ông Ngự và bà hai muốn thể diện, muốn hình tượng, dẫu sao ông ta cũng là nhân vật trong tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn Tần Thị. Thậm chí cô đã nhìn thấu chuyện bọn họ kén vợ cho Ngự Tứ, thực ra cũng chỉ để có cái mà ăn nói với bên ngoài.
Cố Duyên dẫn Ngự Tứ về phòng ngủ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ ở trong tủ ra, đẩy anh vào phòng tắm.
Sau khi Ngự Tứ đi vào, quay người chặn cửa lại: “Chị à, chị đừng có vào, em tự tắm.”
Tự tắm ư? Cố Duyên không hiểu gì cả. Trước kia, lúc anh tắm đều bám lấy bắt cô kỳ lưng cho anh, hôm nay lại muốn tự tắm? Tên này rời khỏi nhà hai ngày thì trở nên hiểu chuyện rồi sao? Không phải chứ?
Đương nhiên, anh muốn tự tắm là một chuyện tốt, Cố Duyên cũng không định ngăn cản anh.
Ngự Tứ đang tắm ở bên trong, Cố Duyên ở bên ngoài dò hỏi chuyện anh nhảy lầu vào hôm qua. Ngự Tứ đắc ý nói với cô là anh may mắn, nhảy khỏi cửa sổ thì rơi xuống phòng điện tâm đồ ở tầng dưới, nên mới không bị thương.
Nghe thấy anh nói vậy, Cố Duyên có chút băn khoăn, nhưng không thể không tin chuyện này là thật. Bởi vì ngoài cách giải thích này ra, không còn cách nào thích hợp hơn. Nếu không phải anh nhảy xuống phòng điện tâm đồ ở tầng dưới thì anh sẽ nhảy thẳng xuống tầng một. Vậy thì anh cũng tan xương nát thịt từ lâu, đâu còn có cơ hội ở đây nói chuyện với cô?
“Vậy em có bị thương không?” Cố Duyên hỏi.
Ngự Tứ gật đầu: “Có chứ, nhưng không chảy máu, tí là hết đau.”
“Lần này là em may mắn, nếu không cẩn thận mà nhảy xuống tầng một, xem em còn đắc ý cái gì. Lần sau em còn dám làm mấy chuyện nguy hiểm như này, chị sẽ...”
Ngự Tứ im bặt, nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để biểu đạt tiếng lòng của mình. Nhưng anh lại rất có hứng thú với câu trả lời của Cố Duyên, đợi một lúc lâu không thấy Cố Duyên trả lời thì anh lại hỏi: “Chị sẽ làm gì?”
“Nhảy xuống cùng em.” Một đáp án khiến người ta sửng sốt.
Ngự Tứ cười vui vẻ. Vốn dĩ anh còn tưởng rằng Cố Duyên sẽ nói nếu còn dám làm những chuyện nguy hiểm như vậy, cô sẽ mắng anh, đánh cho anh một trận, hoặc sẽ không quan tâm anh nữa. Tóm lại anh không ngờ cô sẽ nhảy xuống cùng mình.
“Chị ơi, về sau em sẽ không làm như vậy nữa.” Anh vui vẻ hứa hẹn.
“Chị ơi, lần sau chị vẫn đưa em đi chụp CT chứ?” Ngự Tứ hỏi.
Mỗi khi trời lạnh, chân Cố Duyên luôn lạnh buốt một cách đáng sợ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Ngự Tứ đã trở thành lò sưởi của cô. Lúc này, Ngự Tứ đang ngồi một bên, ôm chân cô vào lòng.
Cố Duyên ngồi dựa vào đầu giường, dán chặt mắt vào laptop, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Đương nhiên sẽ đi.”
“Nhưng em thực sự không muốn đi.” Ngự Tứ xoa bóp bàn chân cô.
Bàn chân được Ngự Tứ ôm trong lòng nhanh chóng trở nên ấm áp, khiến cô rất dễ chịu.
“Em đau đầu còn chưa thấy sợ à? Không muốn chữa khỏi bệnh hả?”
“Muốn chứ.” Ngự Tứ gật đầu.
“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, chị có hại em đâu, em sợ cái gì?” Cố Duyên bỏ laptop xuống, thấy anh vẫn ngồi im. Cô chớp mắt, vẫy tay với anh: “Qua đây ngủ nào, không cần xoa bóp nữa.”
“Vâng.” Ngự Tứ nhận được lệnh đặc xá, lập tức bỏ chân Cố Duyên xuống rồi chui vào chăn, đẩy Cố Duyên ngã ra giường.
“Này... em định giở trò gì đấy?” Cố Duyên bị anh đẩy nằm xuống giường, vừa đẩy tay anh vừa giãy giụa trách mắng.
“Em muốn ôm chị ngủ.” Ngự Tứ quay người lại, cánh tay vòng qua eo cô, ôm chặt cô từ phía sau, nói tiếp: “Chị, chị yên tâm, em không đè lên cục cưng đâu.”
“Ôm ngủ thì có thể, nhưng ôm cho tử tế.” Cố Duyên gỡ cánh tay đang gác trên eo ra, nhưng vẫn dựa vào lòng Ngự Tứ như cũ. Mấy ngày hôm nay, cô đã quen ngủ trong lòng Ngự Tứ, vòng tay anh rất ấm áp và bình yên. Anh chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, ví dụ như việc ôm chân cô vào lòng để ủ ấm vậy.
Đổi thành người đàn ông khác ai chịu làm những việc như này?
Cố Duyên có một quy định, khi ngủ không được nói chuyện. Lúc này, Ngự Tứ đã yên lặng, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Chạm vào ngón tay thon dài của Ngự Tứ, trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh tượng được Phong Tùy ôm cô ngủ cả đêm qua. Trong một ngày mà cô được hai người đàn ông ôm ngủ. Lúc này trong lòng cô ngoài cảm giác xấu hổ ra còn có chút áy náy với Ngự Tứ.
Nếu để Ngự Tứ biết chuyện này, không biết anh sẽ có phản ứng gì. Trước kia, cô chỉ ở riêng với Phong Thanh trong phòng khách chưa đến hai mươi phút, mà anh đã không vui rồi.
Hoặc để Phong Thanh biết thì sao? Anh ấy sẽ nghĩ gì? Nhất định anh ấy sẽ khinh thường cô nhỉ?
Phong Thanh, sao lại nghĩ đến anh ấy nhỉ? Vì sao bất cứ chuyện gì cô đều nghĩ đến anh ấy đầu tiên, để ý đến cảm nhận của anh ấy đầu tiên? Lẽ nào, trong lòng mình vẫn còn vương vấn bóng hình của anh ấy sao?
Cố Duyên từ từ quay đầu lại, phát hiện Ngự Tứ yên lặng nhưng chưa ngủ mà vẫn đang nhìn lên trần nhà. Nhưng tên này rất biết điều, thấy Cố Duyên quay lại, anh vội vàng nhắm mắt: “Chị à, em đang ngủ rồi.”
Bỗng nhiên Cố Duyên thấy rất buồn cười, mình thực sự đáng sợ vậy sao? Mà khiến anh bị chèn ép đến nông nỗi này.
“Ngự Tứ, chi bằng chúng ta nói chuyện đi.” Cô quay người lại đối mặt với anh, trán kề trán, hơi thở đan cài vào nhau.
Từ trước đến giờ Ngự Tứ vẫn luôn mong mỏi chuyện này, anh lập tức hào hứng, mở mắt ra: “Được ạ, chị muốn nói chuyện gì?”
Muốn nói chuyện gì sao? Cô thực sự không biết nên nói chuyện gì với một tên ngốc.
Cố Duyên ngẫm nghĩ: “Ừm... vậy nói chuyện đặt tên cho bé yêu đi. Em thấy đặt tên nào mới hay?”
Nói chuyện đặt tên với một tên ngốc, dường như cũng là một chuyện đầy thách thức...
“Nếu là con trai, chúng ta sẽ gọi nó là Ngự Hương, biệt danh làHương Hương. Nếu là con gái, chúng ta sẽ gọi là Ngự Hạnh, biệt danh Hạnh Hạnh. Ừm, Hạnh Hạnh vẫn dễ nghe hơn, hy vọng bé yêu là con gái.”
Cố Duyên lẩm bẩm một mình, đây đâu phải bàn chuyện đặt tên, là quyết định tên của bé yêu thì có. Vì cô không hề trông chờ Ngự Tứ có thể thay cô nghĩ một cái tên, nhưng trong lòng cô vẫn muốn tìm một người để giúp cô nghĩ ra một cái tên hay.
Cô không thể bình thản bàn chuyện đặt tên con với Phong Tùy, cô chỉ có thể thảo luận với Ngự Tứ. Hơn nữa, nếu cô bàn bạc chuyện đặt tên con với Phong Tùy thì đứa bé hoàn toàn không thể mang họ Ngự. Với tính cách ngang ngược của Phong Tùy, chuyện này không cần đoán cũng biết được kết quả rồi.
Thấy Ngự Tứ không trả lời, Cố Duyên từ từ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy? Không hay à?”
Ngự Tứ vội vàng gật đầu: “Hay mà. Tên mà chị đặt rất hay, em cũng thích tên con gái.”
Cố Duyên hài lòng mỉm cười, hay là tốt rồi!
Ngày hôm sau, Cố Duyên bảo Ngự Tứ xuống nhà ăn cơm. Lúc đi xuống cầu thang thì cảm thấy bầu không khí dưới nhà có chút kỳ lạ, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả người vốn hoạt bát như Dung Kim cũng yên lặng ngồi trên bàn ăn. Bà hai cũng im lặng như vậy. Còn ông Ngự đang đọc báo, sắc mặt u ám.
Cố Duyên lễ phép chào hỏi mọi người, thấy không có ai đáp lời, cô lập tức kéo Ngự Tứ ngồi xuống vị trí cố định thường ngày.
Trên bàn ăn chỉ có Ngự Hàn vẫn có vẻ bình thường. Anh ta ăn vài miếng cơm, ngẩng đầu nói với ông Ngự: “Cha à, cha lật qua lật lại tờ báo đó thì có ích gì, cũng chỉ là một người chết thôi mà? Có gì đáng sợ đâu chứ.”