Cố Duyên đi vào ngồi xuống sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta:
“Có thể cho tôi một ly nước ấm không?”
Dao Trụ đi vào phòng bếp rót nước ấm cho cô, Cố Duyên nhận lấy ôm vào lòng bàn tay, kỳ thực cô không khát, chỉ là trong tay trống không, lại lạnh lẽo, rất muốn cầm thứ gì đó xoa dịu đi cảm giác này mà thôi.
Dao Trụ ngồi đối diện cô, lặng lẽ nhìn cô uống trà lài.
Dao Trụ vẫn xinh đẹp như vậy, làn da trắng hồng, dáng vẻ yểu điệu, toàn thân tỏa ra hơi thở mê người. Đẹp hơn rất nhiều so với Cố Duyên và Ngọc Ngân, nhưng… vẫn cứ cô đơn một mình như vậy.
Cuối cùng vẫn là Cố Duyên mở miệng trước, cụp mắt lặng lẽ nói:
“Dao Trụ, cô cho tôi lời khuyên đi, nói tôi biết tiếp theo tôi nên làm gì mới không đau khổ nữa.”
Dao Trụ cười buồn:
“Nếu như tôi có cách thì đã không cần ngồi ở đây một mình.”
“Còn nhớ những lời khi đó tôi nói với cô không?”
“Đương nhiên nhớ.” Cố Duyên hít sâu một hơi:
“Tôi biết tôi sẽ hối hận, chỉ là không ngờ hối hận lại đau khổ như vậy, tôi đã quá tin tưởng Hà Ngọc Ngân rồi.”
“Chuyện đã đến mức này, cô còn có thể làm gì được sao? Từ bỏ, đi xa, đến một nơi không có Ngự Tứ.”
Dao Trụ cười nhạt, trong giọng điệu lại mang theo một tia đau buồn phẫn nộ.
Cố Duyên không nghe lời cô, cứ cố thả Ngọc Ngân ra ngoài, bây giờ ngoại trừ thông cảm với Cố Duyên, với cô mà nói chỉ có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ có thể như vậy, Cố Duyên hiểu rõ.
Cô nở nụ cười chua xót, ngước mắt nhìn Dao Trụ, buồn bã nói:
“Cô cũng nhốt tôi xuống tầng hầm đi, vậy là xong chuyện.”
“Nhốt người phụ nữ ngu ngốc như cô, tôi còn ngại làm bẩn tầng hầm của tôi.”
Dao Trụ đặt ly xuống, vẻ mặt bắt đầu trở nên bình thản:
“Trước kia tôi đã cảnh cáo cô, Ngọc Ngân thủ đoạn độc ác, để có được thứ mình muốn sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng cô lại muốn chọc đến cô ta, rơi vào bước đường này chỉ trách chính cô mà thôi.”
Đúng vậy, chỉ có thể tự trách mình mà thôi.
Cố Duyên đứng lên, xoay người lặng lẽ đi ra bên ngoài. Cô đi đến cửa chính, phía sau truyền đến giọng nói của Dao Trụ:
“Tôi không biết hiện giờ cô ta đang báo thù cô như thế nào, nhưng tôi khuyên cô một câu cuối cùng, nếu muốn sống thì cách xa cô ta ra một chút. Đàn ông không phải sinh mạng, khi nào nên dứt thì dứt đi.”
Cố Duyên dừng chân, quay đầu nhìn cô cười khổ:
“Thật hy vọng có thể có sự lạc quan của cô.”
Trước đây khi Phong Thanh bỏ đi, khó khăn lắm cô mới chịu đựng được, bây giờ lại phải đối diện với ngày tháng mất đi Ngự Tứ, phải trải qua sự đau khổ day dứt này thêm lần nữa, cô thực sự lo lắng mình sẽ không chịu nổi.
Dao Trụ lắc đầu:
“Đừng nghĩ tôi sống tốt như vậy, thực ra tôi và cô giống nhau cả thôi, vì tôi yêu Ngự Tứ hơn cô.”
Cố Duyên tin điều này, Dao Trụ biết Ngự Tứ lâu như vậy, vẫn luôn lặng lẽ ở cạnh bên anh, có thể ở bên một người đàn ông không yêu mình, phải cần có tình yêu rất lớn!
Khi Cố Duyên đi ra khỏi nhà Dao Trụ, điện thoại đột nhiên vang lên. Là Ngự Tứ gọi đến. Cô nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói lo lắng của Ngự Tứ:
“Nghe Linh Lung nói em ra ngoài rồi, đi đâu chơi sao?”
Cố Duyên cười:
“Em còn có thể đi đâu chơi? Một mình đi dạo phố mà thôi.”
“Nhàm chán vậy sao?”
“Đúng vậy, anh có rảnh không?”
Ngự Tứ chần chừ ba giây, nói:
“Có.”
“Ra ngoài với em?”
“Nói anh biết em đang ở đâu.”
Cố Duyên nhìn xung quanh, nói với anh:
“Trên đường Trường Sa.”
“Đợi anh.”
Ngự Tứ cúp điện thoại.
Cố Duyên có thể tưởng tượng hiện giờ anh nhất định bỏ mọi việc sang một bên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cô. Bình thường cô sẽ không đành lòng quấy rầy anh, cũng sẽ không không hiểu chuyện yêu cầu anh bỏ công việc xuống đến với cô, nhưng hôm nay…
Chỉ có lần này thôi, thỏa sức hưởng thụ sự cưng chiều che chở của anh. Nếu không hưởng thụ, sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Cố Duyên tìm ghế đá ngồi xuống, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, nhìn thấy các cặp tình nhân hạnh phúc trên đường, trong lòng đột nhiên nhớ đến cảm giác khi là một người bình thường.
Người đàn ông hoàn hảo giống như Phong Thanh và Ngự Tứ, cô thực sự không nên dính vào.
Ngồi bên bờ sông chưa đầy mười phút Ngự Tứ đã đến, cô đứng lên, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngự Tứ đang bước đến bên cô. Vào giây phút Ngự Tứ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng hôm nay, cô chỉ có thể đau xót, không nếm được bất kỳ mùi vị hạnh phúc nào.
“Hôm nay sao vậy? Có hứng thú như vậy?”
Hai tay Ngự Tứ ôm lấy vai cô, cười cười nhìn cô.
“Đúng vậy, khó có được ngày cuối tuần.”
Cố Duyên không muốn anh nhìn thấy vẻ đau buồn của mình, hơi rũ mắt, không để anh nhìn thấy đôi mắt của mình.
“Anh không bận sao? Có phải làm phiền anh rồi không?”
Cô hỏi.
Ngự Tứ hờ hững lắc đầu:
“Không sao, tiền kiếm không hết.”
“Em muốn đi đâu chơi?”
“không muốn đi đâu cả, cứ đi dọc bờ sông như vậy, giống như bọn họ.”
Cố Duyên hất cằm về những đôi tình nhân trước mặt.
Ngự Tứ nhìn bọn họ, thực sự không có ai đi cùng một người phụ nữ như vậy cả. Nhưng chỉ cần Cố Duyên thích, trước giờ anh chưa từng từ chối.
Hai tay của Cố Duyên nắm lấy khuỷu tay của Ngự Tứ, kéo anh, chậm rãi đi dọc bờ sông. Gió từ mặt sông thổi đến có chút lạnh, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người lúc này.
“Ngự Tứ, anh cảm thấy hiện tại anh có hạnh phúc không?”
Cố Duyên đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ngự Tứ hiển nhiên bất ngờ với câu hỏi này của cô, nghiêng mặt ngạc nhiên nhìn cô:
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ muốn nghe tiếng lòng của anh thôi.”
“Em muốn nghe tiếng lòng sao?”
Ngự Tứ cười, dừng lại, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu hôn xuống:
“Cảm nhận được chưa?”
Cố Duyên gật đầu, cô cảm nhận được rồi.
Đột nhiên rất tò mò, Ngọc Ngân dùng trăm phương ngàn kế cướp Ngự Tứ đi, rốt cuộc có thể đem đến hạnh phúc cho Ngự Tứ hay không?
Bỏ đi, không muốn nói những chuyện sau này, bởi vì có nghĩ cũng không có tác dụng. Ngọc Ngân yêu Ngự Tứ như vậy, nếu tới tay rồi, sẽ cố gắng để anh được hạnh phúc mới đúng.
Hai người đi được một đoạn, Ngự Tứ đột nhiên quay lại hỏi cô:
“Vậy còn em? Có hạnh phúc không?”
Câu hỏi giống nhau, Cố Duyên lại im lặng, điều này khiến Ngự Tứ cảm thấy vô cùng bất ngờ, anh nhìn Cố Duyên, vốn chỉ thuận miệng hỏi lại đột nhiên nghiêm túc lại, nghiêm túc đợi câu trả lời của cô.
Cố Duyên vốn muốn trả lời cô hạnh phúc, nhưng những lời uy hiếp của Ngọc Ngân đúng lúc hiện lên trong đầu cô, thực sự không thể cảm động cùng Ngự Tứ.
Dao Trụ nói đúng, hiện tại cô nên chậm rãi buông bỏ Ngự Tứ, cũng để cho Ngự Tứ có thể chậm rãi buông bỏ cô, sau đó hoàn toàn buông nhau ra, đi đến một nơi xa xoi, một nơi không có nhau.
“Duyên Duyên, em đang nghĩ gì vậy?”
Ngự Tứ có chút thất vọng, một câu hỏi đơn giản như vậy, Cố Duyên lại nghĩ lâu như thế.
Điều này khiến anh không thể không hoài nghi, trong lòng cô có phải vẫn còn có người khác, là Phong Thanh, nhất định là anh ta.
Cố Duyên chần chừ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:
“Hạnh phúc.”
Cô cho anh đáp án như vậy, nhưng trong lòng Ngự Tứ vẫn có chút mất mát, bởi vì đó là đáp án do dự rất lâu mới trả lời được. Mà đây cũng là mục đích của cô, cô đạt được rồi.
“Ngự Tứ, em hy vọng anh có thể sống hạnh phúc.”
Cô nói.
“Sau đó thì sao?”
Ngự Tứ nhìn cô:
“Sao cảm thấy hôm nay em giống như đang sinh ly tử biệt với anh vậy?”
Sinh ly tử biệt... trái tim Cố Duyên đột nhiên đau xót, chuyện này với cô mà nói không phải chính là sinh ly tử biệt sao? Cô hít sâu một hơi, nói:
“Bệnh của anh lúc nào cũng có thể cướp đi mạng của anh, không phải ngày nào chúng ta cũng có thể là sinh ly tử biệt sao?”
“Thì ra em đang lo lắng chuyện này?”
Ngự Tứ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm:
“Anh còn tưởng em nói em muốn tái hôn.”
Anh chính là như vậy, mỗi lần nói đến bệnh tình của anh sẽ luôn bộ dáng thờ ơ như vậy, Cố Duyên đành bất đắc dĩ, cũng không biết trong lòng anh rốt cuộc có phải nghĩ thông suốt như vậy không, có thể không quan tâm đến sống chết của mình.
Cố Duyên nhìn anh, cẩn thận hỏi:
“Nếu như em thực sự tái hôn, anh sẽ thế nào?”
“Tái hôn cùng với em.”
“Ngự Tứ, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Ồ… Anh sẽ bóp chết em, róc xương em.”
“Anh cứ ra tay như vậy sao?”
“Thử xem không phải là biết sao?”
Ngự Tứ mỉm cười, nghiêng người hôn lên trán cô.
Cố Duyên không tin anh thực sự sẽ bóp chết mình, bởi vì với sự hiểu biết của cô về Ngự Tứ, Ngự Tứ sẽ không có tính cách giống như Ngọc Ngân. Giống như trước kia khi cô yêu điên cuồng Phong Thanh, anh cũng chỉ thùng rỗng kêu to mà thôi, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô yêu Phong Thanh đến chết đi sống lại.
Cô không lo lắng Ngự Tứ sẽ đối với cô thế nào, ngược lại lo lắng Ngự Tứ sẽ thế nào với bản thân mình!
Nếu như Ngự Tứ thực sự yêu cô giống như anh nói, vậy nhất định cũng sẽ rất khó buông bỏ được, giống như trước kia không buông bỏ được Ngọc Ngân vậy.
Đường Trường Sa rất dài, đi cả ngày cũng chưa chắc hết được, Cố Duyên lại muốn đi như vậy, hơn nữa còn không cảm thấy mệt. Nhưng trời tối rồi, Ngự Tứ cũng mệt, để Ngự Tứ không phải vất vả nữa, cô từ bỏ nguyện vọng đi hết quãng đường này.
Ngự Tứ nghe nói cô muốn về nhà, nhìn xa xa phía trước, mỉm cười nói:
“Em chắc chắn muốn trở về sớm như vậy?”
“Cũng không còn sớm nữa, nên về ăn cơm thôi.”
Cố Duyên nói, điều cô lo lắng nhất đó là Ngự Tứ sẽ mết chết, dù sao đàn ông bình thường không hay đi dạo, cũng ít khi bộ, còn những người đàn ông có tiền giống như Ngự Tứ khi ra ngoài sẽ có tài xế riêng đưa đón, căn bản chưa từng rèn luyện.
“Ăn cơm là chuyện nhỏ.”
Ngự Tứ ôm lấy vai cô:
“Anh mời em ăn.”
“Để em mời anh đi, lần nào cũng là anh bỏ tiền.”
“Người một nhà còn nói tiền nong cái gì, không cho phép vướng mắc chuyện nhỏ này nữa.”
Ngự Tứ ôm cô bước nhanh vào xe.
Ngự Tứ dẫn Cố Duyên đến một nhà hàng kiểu Tây lãng mạn, chính là chỗ lần trước đi cùng Sương Sương và Xinh Xinh, Cố Duyên quan sát xung quanh nhà hàng, ngay cả phòng cũng là căn phòng lần trước.
“Sao vậy, không thích nhà hàng này sao?”
Ngự Tứ mỉm cười:
“Lần trước vốn định cùng em ăn cơm tối ở nhà hàng lãng mạn này, nhưng lại bị cặp chị em sinh đôi kia quấy rầy.”
“Họ cũng chỉ là ngưỡng mộ anh mà thôi.”
“Lời này anh thích nghe.”
Ngự Tứ đẩy thực đơn đến trước mặt cô:
“Nhìn xem có món gì muốn ăn không, không có thì như cũ, anh gọi cho em.”
“Hay là anh gọi cho em đi.”
Cố Duyên liếc nhìn thực đơn:
“Thực đơn đều là thịt, vậy anh ăn cái gì?”
“Anh? Mặt sau còn có salad, phomat và mỳ, anh đều có thể ăn được.”
Ngự Tứ gọi phục vụ, gọi thức ăn cho hai người xong thì trả lại thực đơn.
Anh nghiêng người nắm lấy tay cô, nhẹ hôn lên mu bàn tay của cô, mỉm cười nói:
“Hình như em không hề có tự tin về bệnh của anh, như vậy không ngoan.”
Nhìn thấy Cố Duyên ngày ngày đều đau buồn vì bệnh của anh, Ngự Tứ đương nhiên không muốn, tuy rằng không nắm chắc được bệnh có thể khỏe lại hay không, nhưng anh vẫn muốn biểu hiện sự lạc quan, không sao cả, chỉ vì không muốn nhìn thấy cô lo lắng cho anh.
“Là anh không cho em tự tin.”
Cố Duyên rũ mắt, khóe mắt nóng lên.
“Sao anh lại không có?”
“Bảo anh đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, anh đều không muốn đi, đây là cho em lòng tin sao?”
“Thì ra em vẫn nhớ đến chuyện này sao.”
Ngự Tứ cười thoải mái, đưa tay xoa đầu cô:
“Được rồi, đợi hôm nào có thời gian, anh sẽ đi, bệnh viện Á Ân phải không?”
“Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên, trước giờ anh đều rất nghe lời em.”
“Vậy là ngoan rồi.”
Cố Duyên cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng nhạt đi, thứ cô lo lắng đâu chỉ có một chuyện này.