“Vì vậy tôi không ép em phải nói thật, rốt cuộc em thích anh ta đến nhường nào chứ? Cho dù có nguy cơ bị xử phạt cũng muốn chạy tới báo tin cho anh ta sao? Anh ta là người mà em có thể chung sống ư? Em có biết, em làm như vậy khiến người ta rất lo lắng không?”
Dễ dàng nhận thấy trong giọng nói của anh ta chứa đầy ghen tị. Năm đó thất bại dưới tay Phong Thanh anh ta cũng không còn gì để nói, nhưng hôm nay lại chịu thua Phong Tùy, anh ta không thể chấp nhận được, bởi vì anh ta vẫn là một người đàn ông.
“Tôi chưa từng nói thích anh ta, cũng không hề muốn theo anh ta…” Cô bỗng cảm thấy trên eo đau xót. Nếu thực sự là do Phong Tùy âm thầm lén lút nhéo cô, vậy cô không còn gì để nói nữa rồi. Người đàn ông không biết sống chết này, đã tới lúc này mà anh vẫn có tâm trạng làm loạn. Lẽ nào anh không cảm nhận được trái tim của cô đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi sao?
Dương Sương Sương bê hộp thuốc tới trước mặt cô, ân cần nói: “Duyên Duyên, nên thay thuốc rồi. Mặt cậu vẫn chẳng đỡ sưng chút nào.”
Trông thấy mặt cô thực sự sưng lên, giọng anh ta hơi dịu hơn chút, “Đây là do hôm qua bị cảnh sát đánh sao?”
“Đúng vậy, cám ơn anh đã ban tặng.”
“Tô Uyên, Duyên Duyên không chỉ bị thương mình khuôn mặt đâu, cậu ấy còn đang động thai nữa đó. Anh đừng kích động cậu ấy.” Dương Sương Sương nhìn cô, nhắc nhở.
“Là tự em tìm lấy.” Anh khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn cô: “Theo như quy định, em cũng sẽ bị bắt. Chẳng qua thấy em vẫn còn đang ốm, cho nên trước hết tôi sẽ thay em chống đỡ. Em chỉ cần nói cho tôi biết, bây giờ Phong Tùy đang ở đâu, mau gọi anh ta ra đầu thú. Anh ta không những giết người mà còn bắn cảnh sát bị thương, anh ta chạy không thoát đâu.”
“Các người không bắn anh ta sao?” Cô lạnh lùng cười, nói: “Anh không cảm thấy vấn đề mình vừa hỏi rất nực cười sao? Phong Tùy bị thương, lại được người của anh ta đưa đi. Lúc này, chắc hẳn anh ta đang ở trong bệnh viện nào đó cấp cứu, làm sao có thể theo tôi đến đây chờ chết chứ?”
“Ý của em là anh ta không có ở chỗ này?”
“Không phải anh đã khám xét khắp nhà rồi sao?”
Tuy anh cảm thấy cô nói rất có lý, nhưng vẫn không thể yên lòng mà quét mắt liếc nhìn bốn phía. Anh kiểm tra qua tủ quần áo và nhà vệ sinh, sau khi xác định không có ai mới quay lại nhìn cô: “Vì sao em không đi cùng anh ta?”
“Anh cho rằng anh ta sẽ mang theo bên người một kẻ phiền toái như tôi sao? Hơn nữa, tôi đã sớm nói với anh rồi, trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người đàn ông chính là Phong Thanh, không có người thứ hai. Anh không cần nghi ngờ tôi.”
Cô cảm giác được bàn tay đang đặt ngang hông cô của Phong Tùy bỗng dừng lại, cô biết nhất định anh đang tức giận. Hy vọng anh đừng mất khống chế mà từ trong chăn nhảy ra.
“Nếu em đã nói vậy, tôi đành phải đi trước. Em nên chăm sóc thân thể cho thật tốt, lát nữa sẽ có cảnh sát đến lập biên bản điều tra.” Nói xong, anh ta cúi người gần lại, nhìn cô nói: “Duyên Duyên, hy vọng em không nên tự tìm phiền phức.”
“Tôi cũng không muốn tự tìm phiền phức đâu.” Cô cười chua xót. Nếu như có thể lựa chọn, làm sao cô sẽ để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy?
Từ sau đêm gặp gỡ Phong Tùy đó, cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi, nhất định phải dính líu đến hai chữ nguy hiểm.
Sau khi Tô Uyên rời đi, cuối cùng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lau sạch mồ hôi ướt đẫm trên trán.
“Làm tớ sợ muốn chết.” Dương Sương Sương vỗ ngực than thở, trong lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi.
Cố Duyên chỉ biết cười khổ, suýt chút nữa cô cũng bị dọa chết rồi.
Ngay lúc cô định vén chăn xuống giường thì bên hông lại bị Phong Thanh vốn nên yếu ớt không thể nhúc nhích ôm chặt. Cô khẽ cử động thân thể tỏ ý nhắc nhở, nhưng anh vẫn không theo ý cô, tiếp tục ôm cô.
Cô cúi đầu nhìn anh, nói: “Bọn họ đều đi cả rồi, anh để em xuống giường đi.”
Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô, “Những lời vừa rồi của em đều là thật sao?”
“Lời gì?” Cô cố ý giả ngu, bởi vì cô thực sự không biết phải trả lời anh thế nào mới thích hợp.
Hết lần này tới lần khác, anh không hề keo kiệt nhắc nhở cô: “Đời này em chỉ yêu duy nhất một người đàn ông đó là Phong Thanh?”
Quả nhiên là câu này. Cô lén lút liếc nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt anh, thấy anh không hề tức giận hay là không vui giống như trong tưởng tượng, mới nghiêm túc nói: “Em không muốn lừa dối anh. Không sai, người em yêu chính là Phong Thanh. Em cũng không biết vì sao mình lại phải yêu đến mất hết hy vọng như vậy, nhưng yêu chính là yêu. Đừng cười nhạo em, đây cũng không phải chuyện sai trái hay mất mặt gì cả.”
Anh bỗng buông tay khiến cô vô cùng sửng sốt, anh làm vậy là sao chứ? Đồng ý? Hay là sự yên tĩnh trước cơn bão đây?
Để chứng minh mình vô tội, không hề sai chút nào. Cô lại lần nữa lên tiếng: “Không phải anh cũng giống vậy, từ trước tới giờ vẫn không quên được cô ấy sao?”
Anh liếc nhìn cô, một lúc lâu sau mới phun ra vài từ: “Cô ấy là ai?”
Làm sao cô có thể biết về quá khứ của anh chứ? Anh chưa bao giờ nhắc tới trước mặt cô mà.
“Sao em biết cô ấy là ai? Anh cũng biết đấy, đối với lịch sử lãng mạn em không hề có hứng thú. Chuyện duy nhất khiến em cảm thấy kỳ lạ chính là làm sao anh vừa có thể si tình lại vừa lăng nhăng chứ?”
Nói một cách khoa trương, anh có quá nhiều phụ nữ. Chuyện này không biết là Dao Trụ vô tình hay là cố ý nói cho cô biết.
Lúc đang ở trong vòng vây của nhiều phụ nữ như vậy mà anh vẫn còn có thể dành ra một góc trong tim để nhớ nhung một người.
“Cô Cố, đừng cho là anh có thể nói chuyện thì vết thương coi như không sao, liền đụng vào chỗ hiểm của anh. Cẩn thận anh bị kích động quá mức mà chết ở trước mặt em, đến lúc đó em chính là tội phạm đấy.” Anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này là đau đớn hay tức giận. Đã sống nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ từ chối hoàn toàn như thế, cũng chưa từng thất bại.
Chỉ có Cố Duyên, chỉ có mình cô mới dám cư xử không biết điều trước mặt anh.
Lời này đúng lúc nhắc nhở cô, đúng rồi, anh vẫn còn đang bị thương, giữa hai hàng lông mày đều là đau đớn. Cô áy náy cười nói: “Xin lỗi, cho dù anh có xem em thành người thay thế hay không thì em cũng không nên làm tổn thương anh như vậy. Nhưng về mặt tình cảm, em thực sự không muốn lừa dối đối phương. Mặc kệ đối phương là ai, em cũng không muốn lừa gạt chính bản thân mình.
Nói xong những lời này, cô mới âm thầm hít thở thật sâu.
Anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ nheo mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
Tô Uyên đi rồi, tiếp đó A Kim lại tới nhà họ Dương đón anh rời đi.
Anh liếc nhìn cô một cái. Tuy rằng vết thương đau đớn đến mức anh không muốn cử động chút nào, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định rời khỏi chỗ này.
Vừa nghe nói anh muốn đi, Dương Xinh Xinh lập tức nóng nảy, bỗng chốc nhảy đến trước mặt A Kim, chỉ vào cậu ta, chửi ầm lên: “Này, anh không có một chút nhân tính nào ư? Không thấy lúc này ông chủ nhà anh đau đến mức không xuống giường được sao? Còn muốn mang anh ta đi?”
A Kim thể hiện thái độ cực tốt, không hề tức giận nói: “Cô Dương, cảm ơn cô hai ngày qua đã giúp đỡ. Nhưng dù sao chỗ này cũng không an toàn, cảnh sát có thể quay lại bất cứ lúc nào, cho nên, anh Phong không thể tiếp tục ở lại đây.”
“Vậy các người muốn đi đâu?”
“Cái này…” Đang lúc A Kim khó xử, Phong Tùy liền tiếp lời: “Đây là bí mật.”
Nói xong anh lại quay sang nhìn cô, “Lần này anh đi có thể là cả đời, em chắc chắn để cho anh đi?”
Anh có ý gì? Muốn cô mở miệng giữ anh lại sao? Trong lòng cô căng thẳng, cô thực sự để anh đi sao? Nhưng anh chính là cha ruột của cục cưng trong bụng cô mà. Hay là thôi đi, trong lòng cô và anh đều không có bóng dáng của đối phương, mãi mãi cũng không có khả năng.
“Chỉ cần là nơi an toàn, anh cứ đi đi.” Cô quay mặt qua chỗ khác, giọng nói có chút cứng ngắc.
Anh khẽ gật đầu, khó khăn chống người ngồi dậy. Trong nháy mắt, trên vết thương lại truyền đến một trận đau nhức nhưng vẫn không thể che giấu được bi thương trong lòng. Anh thừa nhận, mình yêu cô cũng bị cô tổn thương rồi.
A Kim đỡ anh xuống giường. Thấy anh đứng không vững, cô liền lập tức tiến lên giúp đỡ không ngờ lại bị anh ngăn cản. Anh chậm rãi ổn định thân thể, nhìn cô nói: “Tuy rằng em đã mang đến phiền phức lớn cho anh nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng là vì anh mà thôi. Em yên tâm, anh sẽ thay em giải quyết tất cả. Không cần lo lắng sẽ bị cảnh sát mang đi hoặc là bỏ tù.”
“Cảm ơn. Chỉ là bây giờ anh đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, tốt nhất không nên giúp em.”
“Em chỉ mong được sống thanh thản, hơn nữa, cũng không thể để cục cưng bé nhỏ của em theo anh chịu khổ được.”
Phong Tùy đi rồi, nhìn theo bóng dáng chiếc xe của anh rời khỏi sân nhỏ nhà họ Dương, trong lòng cô đau đớn đến vô cùng. Lần từ biệt này thực sự là suốt đời sao? Tuy không có duyên với anh, nhưng cô vẫn có tình cảm. Dù sao anh cũng đã từng đối xử dịu dàng với cô.
Chỉ là, anh bỏ được cô, lẽ nào cũng muốn bỏ luôn đứa bé này ư? Không phải gần đây anh rất quan tâm đến nó sao?
“Cố Duyên, cậu quá ngu ngốc. Người đàn ông tốt như vậy mà lại không cần.” Thấy Phong Tùy rời đi, Dương Xinh Xinh cảm thấy sốt ruột thay cô.
Nhưng cô chỉ bất đắc dĩ thở dài, một lời khó nói hết nỗi lòng. Thế giới tình cảm của cô làm sao người ngoài như cô ấy có thể hiểu được chứ.
Thấy cô không nói câu nào, cô ấy lại tiếp tục mắng cô, “Cậu thích Phong Thanh thì sao chứ? Ngày kia anh ta sẽ kết hôn với người phụ nữ khác rồi. Lẽ nào ngoài anh ta ra, cả đời này cậu sẽ không yêu ai khác nữa sao? Cũng không lấy chồng ư? Cậu mau tỉnh lại đi”
“Xinh Xinh, đừng nói nữa được không?” Những thứ này cô đều nghe nhiều rồi, thậm chí đã chán ngán rồi.
Cô dùng trọn thời gian ba năm cũng không thể quên đi anh ấy, lẽ nào lúc này nói quên liền quên được sao? Mặc dù anh ấy sắp kết hôn rồi, đời này cũng sẽ không cưới cô, nhưng ai có thể quyết định được hướng đi của tình cảm chứ?
“Cậu có thể không nghe, nhưng tớ nhất định phải nói.” Dương Xinh Xinh đi vòng tới trước mặt cô, càng gào to hơn, “Dù thế nào anh ấy cũng là cha ruột của đứa bé trong bụng cậu, coi như cậu vì nó mà gả cho anh ấy có sao đâu? Mà cậu đối với Phong Thanh, nói dễ nghe một chút thì là chung tình, còn khó nghe hơn chính là da mặt dày. Người ta và Tô Điền đến bên nhau rồi, cậu như thế có khác gì mấy kẻ thứ ba chuyên phá hoại gia đình người khác đâu? Cậu làm vậy có xứng với Phong Thanh, Tô Điền, Phong Tùy không chứ?”
“Xinh Xinh, nói thật với cậu.” Cô hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Người Phong Tùy yêu không phải là tớ, cũng không phải đám người đẹp có thể chất thành đống của anh ta. Mà là cô gái đã từng cùng anh ta hiểu nhau, yêu thương lẫn nhau.”
“Là ai?” Cô ấy sợ run, hỏi theo bản năng.
“Tớ không biết, cũng chưa từng hỏi anh ta. Nhưng cô ấy thực sự tồn tại.”
Nếu như lúc trước cô vẫn nghi ngờ Dao Trụ không có lòng tốt, cố ý bịa đặt câu chuyện để lừa cô, nhưng sau khi nói chuyện với anh sáng nay, cô đã hoàn toàn tin tưởng. Lúc cô nhắc đến người phụ nữ kia, anh lại không hề phủ nhận.
Nếu như không có một người như vậy tồn tại, có lẽ cô sẽ thử yêu anh, nhưng anh vẫn cứ là người không quên chuyện cũ. Cô có thể không yêu cả đời, nhưng lại không cách nào sống chung với người đàn ông trong lòng luôn nhớ nhung về người phụ nữ khác.
Thậm chí cô tình nguyện ở bên Ngự Tứ. Tuy anh ngốc ngếch, hơn nữa còn cưới qua năm người vợ, nhưng thế giới tình cảm của anh lại vô cùng thuần khiết.
“Chị cũng nghĩ một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền giống anh không thể nào chung tình với Duyên Duyên được.” Dương Sương Sương đi tới, vỗ nhẹ vai cô an ủi: “Cậu đừng nghe Xinh Xinh nói lung tung. Nó đã sớm bị Phong Tùy mê hoặc rồi.”
“Nếu như anh ta muốn tớ thì tốt rồi. Tớ cũng không quan tâm chuyện anh ta có bao nhiêu phụ nữ đâu, ai!” Dương Xinh Xinh than vãn thở dài.
Đây chính là điểm khác biệt giữa nhưng cô gái, mục đích cùng suy nghĩ cũng không giống nhau. Cố Duyên nghĩ thầm.