Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 80: Chương 80: Tôi chán ghét cô




Cố Duyên chỉ là muốn biết trong một tháng mình không ở đây, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị thương nặng đến thế thôi. Nhưng Ngự Hàn lại không muộn nhận sự quan tâm của cô, anh thà nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhìn sắc mặt vẫn còn trắng nhợt của anh, Cố Duyên biết anh cũng rất khó chịu, chỉ đành bỏ qua không dò hỏi nữa.

Ông Ngự đi vào, nhìn Cố Duyên hỏi: “Ngự Tứ thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”

Cố Duyên từ mép giường đứng lên, cũng nhìn về phía Ngự Tứ: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, sau vài ngày sẽ khỏi.”

“Ừm, thế thì tốt.” Ông Ngự lại nhìn Ngự Tứ một lát, nghĩ rằng anh đã ngủ rồi, lúc quay người đi ra ngoài nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, con ra ngoài với cha một lát.”

Ông Ngự nói xong liền ra ngoài, Cố Duyên nghi ngờ nhìn về phía cánh của phòng bệnh đóng lại, không biết ông Ngự gọi cô ra ngoài có chuyện gì, chẳng lẽ cũng giống như bà hai vì việc của Ngự Hàn mà mắng cô một trận sao?

Cô chần chừ đi theo ra ngoài, ông Ngự đứng ở góc câu thang ngoài đầu phòng bệnh, cấp tay sau lưng quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn trời.

Cố Duyên đứng phía sau ông, ngập ngừng mở miệng: “Cha, cha tìm con có chuyện gì sao?”

Ông không hề nhìn Ngự Tứ một lát, cũng không hỏi nhiều về bệnh tình của anh, ông rốt cục có quan tâm Ngự Tứ chút nào không? Trong mắt ông, Ngư Tư không có chút địa vị nào sao? Chỉ vì đầu óc anh có vấn đề?

Ông Ngự ngước lên trời thở dài, quay người, chăm chú nhìn cô: “Sự việc này là do Ngự Hàn không đúng, hi vọng con không trách nó, mà mẹ hai con cũng là do vết thương của Ngự Hàn mà tuyệt vọng, cũng đường trách tội bà ấy, tha thứ cho họ đi, được chứ?”

Cố Duyên không hiểu vì sao ông Ngự đột nhiên lại nói như thế, nếu cô tha thứ thì sao? Mà không tha thứ thì sao? Tha thứ hay không tha thứ thì liên quan gì?

Để chuyện này nhanh chóng qua đi, Cố Duyên cũng nghĩ nhiều việc có tha thứ cho mẹ con họ hay không, gật đầu: “Con tha thứ cho họ, nhưng con hi vọng sau này họ chú ý chút những hành động và lời nói của mình.” “

Ông Ngự thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Con yên tâm, về sau cha sẽ “Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ quản lý tốt bọn họ, vậy chuyện này đến đây kết thúc, không được nói những lời làm tổn thương Ngự Hàn nữa, cũng không được nói chuyện này với người khác, suy cho cùng... đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đúng không?

Thì ra, đây mới là mục đích ông quan tâm đến việc này, điều ông quan tâm chỉ là danh dự của Ngự Hàn mà thôi!

Lòng cô chợt lạnh đi....

“Hơn nữa, vì sự bình an của bản thân con và đứa trẻ, con cũng không nên chấp nhặt với bọn họ nữa, suy cho cùng cũng là người một nhà, về sau vẫn còn sống với nhau.” Ông Cố còn thêm một câu.

Cố Duyên lại hiểu một chút, việc ông Ngự quan tâm không chỉ là danh dự của Ngự Hàn, mà ông còn quan tâm đứa trẻ trong bụng cô có thể bình an ra đời không. Không hổ là ông chủ tập đoàn xí nghiệp, suy nghĩ không thể chu đáo hơn.

“Cha, cha không cần lo lắng, cha yên tâm, con sẽ không nói chuyện này ra ngoài.” Cố Duyên nói, lòng cô có chút sốt ruột. Chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

“Vậy thì tốt.” ông Ngự gật đầu, vỗ vai cô: “Chăm sóc tốt cho Ngự Tứ, đứa bé này rất đáng thương.”

Ông Ngự nói xong liền quay lưng rời đi, Cố Duyên dứt khoát gọi: “Cha...!”

“Có chuyện gì sao?”

“Nếu cha đã cảm thấy Ngự Tứ đáng thương, tại sao không quan tâm anh ấy một chút?” Cố Duyên lấy can đảm nói ra câu nói rất có khả năng sẽ đắc tội với ông Ngự.

Cô thực sự không thể hiểu, ông Ngự rõ ràng có năng lực ngăn cản mọi chuyện trong nhà, tại sao tại dung túng cho Dung Kim và bà haira sức bắt nạt Ngự Tứ, rốt cục ông thực sự quan tâm Ngự Tứ hay chỉ là giả vờ?

Không ngờ ông Ngợ không tức giận chút nào, chỉ yếu ớt thở dài, nói với cô: “Con quá coi trọng ta rồi, chu dù thế nào, Ngự Tứ đúng là con trai của cha, cha cũng không muốn cuộc sống của nó không tốt, nhưng mà...”

Ông lắc đầu, cuối cùng cũng không nói nốt câu, một lát sau mới nói: “Tóm lại con hãy chăm sóc tốt cho nó, Ngự Tứ ngôc cũng có cái phúc của người ngốc, có thể lấy được người vợ tốt như con.”

Ông Ngự nói xong rời đi, để lại Cố Duyên đang đứng không hiểu gì.

Vết thương của Ngự Tứ hồi phục rất nhanh, mới ngày thứ ba, Ngự Tứ đã có thể làm ầm qua lại rồi.

Tay Cố Duyên cầm bông y tế và vải xô, nói hết lời ngon ngọt rồi, nhưng Ngự Tứ vẫn kiên trì không cho cô bôi thuốc. Cô thực sự bất đắc dĩ: “Ngự Tứ, cô y tá nói, vết thương của anh rất đơn giản, bôi chút thuốc sát trùng là được, tôi bảo đảm sẽ không đau chút nào, được không?”

Ngự Tứ không đáp, chỉ kéo chặt chùm lên đầu tỏ vẻ kháng nghị.

“Thế anh muốn thế nào?” Cố Duyên tiếp tục nhẫn nại.

“Tôi không cần cô giúp bôi thuốc.” Ngự Tứ giọng kiên quyết.

“Vậy anh nói cho em biết lý do tại sao?” Cố Duyên rất đau lòng.

“Tôi chán ghét cô.”

Cố Duyên lại càng khổ tâm, tính tình của tên xấu xa này vẫn rất ngang bướng, khi ghét một ai đó dù có nịnh nọt thế nào anh cũng vẫn ghét, thật là hết cách với anh.

“Vậy em gọi y tá đến giúp anh.” Cố Duyên bỏ thuốc xuống, đi gọi cô y tá.

Cô y tá ánh mắt mỉn cười ngọt ngào, vừa dọn dẹp thuốc vừa khen: “Anh Ngự thật là đẹp trai, dáng cũng đẹp, sao lại ngã bị thương thế này, sau này phải chú ý an toàn nha.”

“Tôi sẽ cẩn thận.” Ngự Tứ vừa nãy còn xì mặt ra liền lập tức nhoẻn cười: “Chị y tá cũng rất là xinh đẹp.”

Cô y tá cười càng tươi hơn.

Cố Duyên nổi da gà, lòng nghĩ tiểu tử ngốc này còn biết trêu gái, còn biết trêu chọc y tá, không giống tên ngốc chút nào cả, chả trách y tá ở đây đều thích giúp hắn bôi thuốc, chăm sóc cho hắn.

“Tôi không thích cô đứng ở đây.” Đột nhiên Ngự Tứ quát lên làm cô Cố Duyên giật mình, hoàn hồn lại thì thấy Ngự Tứ đang bày ra bộ mặt phiền phức trừng mắt nhìn mình.

Cô y tá quay đầu, mỉm cười với Cố Duyên: “Cô Cố, cô ra ngoài một chút đi.”

“Vâng.” Cố Duyên nghiếm răng nghiến lợi, ngoan ngoãn đi ra ngoài, lòng thầm mắng: Ngự Tứ, anh cứ ngang ngược đi, đợi cho sự kiên nhẫn của em đến giới hạn, xem em còn thèm quan tâm anh nữa không.”

Có điều mỗi lần cô nghĩ như thế, nghĩ lại lại nghĩ đến việc Ngự Tứ vì cứu mình mà bị thương, vì cô mà vào viện, cho dù anh có xấu tính thế nào đi chăng nữa, mình cũng phải có trách nhiệm chăm sóc anh không phải sao?

Ngự Tứ có đáng ghét thế nào đi chăng nữa, nghĩ đến thời khắc anh bị ngã từ trên tầng xuống, lửa giận trong lòng đều tiêu tan hết không còn tung tích.

Cố Duyên đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, nghĩ đến mấy hôm nay bận rộn chăm sóc anh, đã mấy ngày nay chưa đi thăm Phong Thanh, thế là quyết định đi thăm anh.

Bệnh viện Phong Thanh ở chính là bệnh viện này, có điều là ở tòa nhà khác, tối qua cô gọi điện cho ông nội hỏi thăm tình hình của Phong Thanh, nghe nói đã chuyển từ phòng bệnh đặc biệt sang phòng bệnh phổ thông rồi, thời gian thăm bệnh cũng đã thành cả ngày.

Có điều, cô còn chưa đi được mấy mét, cái tên đáng ghét kia lại giở trò...

Vừa lúc đó cô y tá thò đầu ra nói với Cố Duyên: “Anh Ngự muốn cô đứng ngoài cửa không được đi đâu.”

“Tôi chỉ sang tòa nhà bên cạnh thôi, một lát sẽ trở về ngay.”

“Anh Ngự nói đâu cũng không được đi.”

Cố Duyên cạn lời, quay người trở về cửa phòng bệnh, y tá cười híp mắt nói với cô: “Vị này nhà cô thật là khó hầu hạ, nếu là tôi thì sẽ điên mất.”

Y tá đi vào, Cố Duyên cười khổ, đúng thế, người như thế này trông thì đẹp mắt, thực sự phải hầu hạ thì ai cũng sẽ nổi điên, cô cũng sắp phát điên rồi! Cô chỉ là muốn đi xem Phong Thanh thế nào rồi, lại khó khăn đến thế!”

Y tá sau khi giúp anh bôi thuốc thì rồi đi, Cố Duyên mới quay lại phòng bệnh, thấy Ngư Tư nằm im bất động, thấy thế mỉm cười, đùa cợt nói: “Không phải muốn chị gái xinh đẹp bôi thuốc sao? Tại sao vẫn ra vẻ nửa sống nửa chết như thế chứ?”

Ngự Tứ không để ý tới cô, Cố Duyên cũng không trông cậy anh sẽ để ý đến mình.

Mấy ngày nay anh như thế, không cho cô đi đâu, không nói chuyện với cô, không cho cô động vào anh.

Cô trên ghế đọc sách, nhưng vài quyển tạp chí trong phòng bệnh cô đã xem đi xem lại mấy lần rồi, thực sự không có gì để cô giết thời gian. Cô nhìn Ngự Tứ, nhìn khuân mặt đẹp trai đang nhắm mắt, cứ nhìn như thế đến thất thần..

Đôi mắt đang khép đột nhiên mở ra, chằm chằm nhìn cô, Cố Duyên bị làm cho giật mình.

“Tôi muốn xuất viện.” Ngự Tứ mở miệng nói, không phải là hỏi, mà là giọng điệu kiên định. Kiểu cách ra lệnh như anh bắt cô ra khỏi phòng bệnh, không cho cô đi đâu khi nãy.

Cô nói: “Bác sĩ nói tốt nhất là ở đủ năm ngày mới ra viện.”

“Tôi chính là muốn bây giờ ra viên.”

“Không được!”

“Tôi bây giờ muốn trở về.” Ngự Tứ quay người ngồi dậy, vẫn mặc trên người quần áo bệnh nhân liền đi ra ngoài cửa phòng bệnh.

“Ngự Tứ, anh có thể nói chút đạo lý được không?” Cố Duyên lo lắng đuổi theo sau, nắm lấy góc áo của anh, nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, liền biết cho dù nói gì cũng không có tác dụng rồi, đều không thể thay đổi quyết định của anh. Bèn tủi thân nói: “Đi thay áo bệnh viện đã rồi trở về.”

Ngự Tứ cau mày cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo bệnh nhân trên người, lại quay người mặc bừa bộ quần áo cô chuẩn bị cho anh, dưới ánh mắt vô cùng bất lực của cô, anh nhanh chóng đi về phía thang máy.

Cố Duyên không kịp làm gì cả, chỉ đành gọi điện gọi quản gia quay lại làm thủ túc xuất viện, sau đó hung hung hổ hổ cùng Ngự Tứ ra viện.

Một Ngự Tứ như thế, một ngày nào đó, cô sẽ bị anh hành hạ điên mất.

Trên đường về nhà, Cố Duyên đột nhiên nhận được điện thoại của ông Cố, ông Cố nói với cô Phong Thanh mất tích rồi, chính vào đếm qua.

Cố Duyên nóng ruột không ngớt, Phong Thanh mất tích, Phong Thanh sao lại mất tích? Làm sao có thể mất tích? Anh không phải vẫn nằm ở giường bệnh sao, không phải anh vĩnh viễn không thể tỉnh dậy sao?

Cô gấp gáp hỏi ông Cố vì sao tại sao, nhưng ông Cố cũng như cô không biết gì cả, chỉ biết liên tục than thở rằng ông cũng không biết tại sao.

Lúc này, xe của Cố Duyên và Ngự Tứ chỉ còn cách nhà họ Ngự hai kilomet thôi, Cố Duyên lo lắng kêu bác tài dừng xe, đợi xe dừng hẳn lập tức mở cửa xuống xe.

Vừa bước chân ra cửa cánh tay liền bị Ngự Tự nắm lấy, nắm rất chặt, ánh mắt chứa tia kiên định.

Cố Duyên biết Ngự Tứ muốn làm cái gì, cô quay đầu lại nói với Ngự Tứ: “Một người bạn của em mất tích, em phải qua đó, anh về trước đi, ngoan nào.”

Ngự Tứ lại không ngoan chút nào, ngoác miệng tức giận nói: “Cha để cô ở cạnh chăm sóc tôi.”

“Chờ em xong việc, em sẽ quay về chăm sóc anh, ở nhà vẫn còn Linh Lung mà.”

“Không được!”

“Ngự Tứ, anh cần phải ngang bướng thế sao?” Cố Duyên tức giận rồi, hất cánh tay đang cầm tay cô của anh ra, chán nản nhìn anh chằm chằm: “Tuy anh vì em mà bị thương, nhưng em đã rất nhẫn nhịn sự ngang ngược, vô lý của anh rồi, bây giờ em có việc gấp cần phải đi một chút, nếu như đến việc này anh còn không hiểu, thì anh thực sự làm người khác thất vọng đó.”

Ngự Tứ hiển nhiên là bị sự giận dữ đột ngột của cô làm cho giật mình, không còn dám ngăn cản cô, trơ mắt nhìn cô xuống xe.

Cố Duyên bực tức đóng sầm cửa xe, nói với tài xế: “Bác tài, lái xe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.