Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 97: Chương 97: Vật nhỏ ồn ào




Phong Tùy dùng ngón tay sờ vào chóp mũi rồi cười: “Chút nữa thì điên rồi, đều bị cái đồ nhỏ bé như em ồn ào.”

Cố Duyên nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng khó hiểu vì sao anh lại có tinh lực mạnh như vậy, rất giống với một người đàn ông chưa từng gặp phụ nữ bao giờ vậy, lẽ nào bao nhiêu hồng nhan tri kỉ kia cũng không làm anh thỏa mãn sao?

Cố Duyên nhìn anh mở miệng, cuối cùng muốn nói nhưng lại thôi, nuốt những lời muốn nói vào bên trong, đổi thành lời chào tạm biệt: “Được rồi, em xuống xe đây.”

Cô đẩy cửa xe ra, Phong Tùy kéo tay cô lại, hỏi: “Có phải em muốn nói gì với anh không?”

Cố Duyên quay đầu, nhìn chăm chú vào anh, nói: “Đúng là có lời muốn nói, em hi vọng chúng ta kết thúc ở đây.”

“Em vẫn nên tiếp tục giữ im lặng.”

“Anh Phong, chúng ta không cần tiếp tục làm những chuyện không rõ ràng như vậy được không, em không muốn mỗi ngày đều sống trong tội lỗi.”

“Em đang nhắc nhở anh nên cho em một thân phận hợp lý hay sao? Cô Phong.” Anh cười.

Cố Duyên vội vàng nói: “Không phải, em không có nghĩ như vậy.”

Phong Tùy nhìn cô, lại ôm cô vào lòng, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: “Duyên Duyên, cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc.”

“Vì sao không phải bây giờ?” Cô hỏi.

“...”

“Anh có quá nhiều chuyện gạt em.” Cô lại nói: “Nếu anh thực sự yêu em, muốn ở bên em cả đời, đừng có bí mật như hiện tại. Em thậm chí còn không biết người nhà của anh, bạn bè của anh, cuộc sống anh như thế nào...”

“Không phải là anh không muốn cho em biết những thứ này, nếu em biết thì sẽ bất lợi với em, anh không muốn em chịu khổ như anh.” Phong Tùy dừng một chút, lại nói: “Em chỉ chỉ cần biết anh yêu em là thật, thế là đủ rồi.”

Cố Duyên im lặng, anh cũng im lặng.

“Buông em ra.” Một lúc lâu, Cố Duyên mới nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Phong Tùy xuống xe, Cố Duyên đưa xe cho người làm lái vào gara ô tô, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đi về vào nhà chính, sau đó cô nhìn thấy Phong Hách và Lăng Tiêm Hà đang ngồi uống trà trên ghế sofa.

Lăng Tiêm Hà nhìn thấy cô trở về, vui mừng đứng dậy tiến về phía trước đón cô, ôm cánh tay của cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế sofa: “Tình Nhi đến rồi, Thanh Nhi con đến chơi với mẹ con sao?”

Cố Duyên nở một nụ cười với bà, đôi mắt buồn ngủ, sau đó chuyển về hướng Phong Hách lễ phép gọi: “Cha.”

“Sao con không bảo Phong Tùy vào đây ngồi một chút?” Phong Hách uống một ngụm trà thơm rồi nói.

Cố Duyên ngẩn người ra, bỗng dưng nhìn về phía cửa chính, mới phát hiện hướng ở đây nhìn ra ngoài vừa vặn là vị trí cô vừa mới đỗ xe. Vậy thì... mọi hành động của cô và Tùy Phong đều bị Phong Hách nhìn thấy sao?

Trời ạ! Cô lại có thể lơ đãng, không chú ý trong nhà còn có người!

Cô không cười gượng gạo, lúc này mới thấy biểu cảm trên mặt của ông có chút không hài lòng, trong lòng nhất định là buồn bực vì cô và Phong Tùy.

“Tình Nhi, con ra đây một chút.” Ông đứng lên khỏi sofa, đi về phía gian phòng nghỉ ngơi.

Cố Duyên chần chừ một chút, kiên trì đi theo ông.

Quả nhiên, ông cứ mở miệng ra lại là Phong Tùy.

“Tối hôm qua con ở bên cạnh Phong Tùy? Ông ấy hỏi.

Thảo luận chuyện tình cảm nam nữ cùng cha đẻ thực sự khiến người ta mất tự nhiên vô cùng, mặt của cô hôm nay đỏ ửng lên vô số lần. Phản ứng của cô khiến ông nhìn thấy được đáp án.

Ông ngồi xuống ghế sofa, thở dài nhìn cô nghiêm túc nói: “Tình Nhi, là con nhất quyết tiếp tục làm vợ Ngự Tứ, nếu con đã chọn Ngự Tứ thì không nên gần gũi với Phong Tùy như vậy, con biết không?”

“Con biết.” Cô cúi đầu.

“Có phải con rất thích Phong Tùy?”

Cố Duyên không nói lời nào, bởi vì ngay cả chính cô cũng không biết mình có thích anh hay không nữa. Nếu không thích anh thì tại sao lại hạnh phúc khi thân mật với anh chứ?

“Nếu như con thích cậu ta, cha không ngăn cản, nhưng con phải thuyết phục cậu ta nói rõ gia cảnh, quản lý tập đoàn Phong Thị cùng cha. Sau đó ly hôn Ngự Tứ, cha sẽ tổ chức cho con một lễ cưới trọng đại, chỉ có như vậy, cha mới yên tâm.”

Cố Duyên cay mũi, cha thật lòng thương cô, cô biết chứ.

Chỉ là, đây thực sự là cuộc sống mà cô muốn sao? Sống cùng Phong Tùy cả đời? Đây là cuộc sống mà cô chưa bao giờ nghĩ đến!

“Cha cho con chút thời gian.” Cô cúi đầu nói.

Làm cho Phong Tùy nói rõ gia cảnh nhà anh ấy, cô không có năng lực này, lúc nãy ở trên xe anh cũng đã từ chối cô rồi.

Phong Tùy... mãi mãi đều là câu này, vì tốt cho cô, không muốn cô rơi vào trong bất kì vòng xoáy nguy hiểm nào.

Hôn nhân đại sự quả thực không gấp được, điều này Phong Hách cũng biết, chỉ là nhìn thấy cô và Phong Tùy thân mật như vậy, ông thực sự rất lo lắng.

“Được, cha sẽ cho con thời gian suy nghĩ kĩ, hy vọng không quá lâu.” Phong Hách gật đầu, không nói chuyện nữa, mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

Cố Duyên cũng không hề rời đi, mà nhìn ông, chần chừ một lúc lâu mới mở miệng: “Cha, cha có điều tra Phong Tùy hay không?”

“Ờ.” Ông thẳng người lên: “Điều tra rồi, nhưng không điều tra được gì.”

Cố Duyên thất vọng, cũng phải, ngay cả người chuyên nghiệp như Tô Uyên cũng hết cách, Phong Hách sao có thể điều tra rõ được?

Phong Hách lại nói: “Ngay cả đăng kí các loại tài sản của công ty bất động sản đều dùng tên của người khác, có thể biết được người này xảo quyệt đến mức nào, cho nên cha mới không ủng hộ con ở bên cạnh cậu ta. Nhưng nếu con thích cậu ta, cha sẽ không ép buộc, ngăn cấm, để cậu ta nói rõ tất cả, không quá đáng chứ?”

“Vâng.” Cố Duyên gật đầu một cái.

Thảo nào ngay cả thẻ ngân hàng anh đưa cho cô cũng để tên của người khác.

“Ngự Tứ thì sao?” Cô lại hỏi một câu.

“Ngự Tứ... chẳng có gì để điều tra cả.” Phong Hách nghĩ một hồi: “Cậu hai nhà họ Ngự là một tên ngốc, trong xã hội thượng lưu mắc phải bệnh lạ cũng không phải là chuyện lạ.”

“Nghe nói là do tai nạn giao thông tạo thành?”

Về Ngự Tứ, Cố Duyên cũng không hiểu rõ lắm, cô chỉ thỉnh thoảng nghe Linh Lung nhắc đến chuyện quá khứ của Ngự Tứ, có lẽ cô bị chủ cấm không cho nói nên không dám nói nhiều về chuyện quá khứ của Ngự Tứ.

Mà ở trong nhà họ Ngự, ngoại trừ Linh Lung còn có thể nói với cô vài câu ra, những người khác đều thể hiện sự khinh thường đối với cô, không thì chỉ là cái gật đầu giữa chủ nhân và đầy tớ.

“Con có hứng thú với quá khứ của cậu ấy sao?” Phong Hách không hề thích nói chuyện người khác không liên quan đến mình.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Duyên nghĩ như vậy, ông trầm ngâm nhớ lại những chuyện đã qua, suy nghĩ trong đầu sự việc này rồi mới nói: “Cha nhớ mẹ của Ngự Tứ là con gái một của Tần Hà, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tần Thị, còn Ngự Cẩm Sơn thì là trợ lý đắc lực của Tần Hà, sau này không biết thế nào hai người họ kết hôn, cha đoán là Tần Hà cảm thấy Ngự Cẩm Sơn không tồi, làm chủ tác hợp hai người bên nhau. Mẹ Ngự Tứ từ nhỏ đã được bố mẹ chiều hư, tính cách không tốt cho lắm. Ngự Cẩm Sơn bị đè nén lâu ngày rồi phản kháng, đánh cô ấy chấn động não, hai người ngày càng không thể sống chung, Tần Hà mong hai người ly hôn, cho Ngự Cẩm Sơn một phần ba tài sản. Trong lúc cãi nhau, bệnh tim của Tần Hà tái phát, đưa đến bệnh viện thì qua đời. Cùng với năm đó, Ngự Tứ và mẹ của cậu ấy bị tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng. Sọ não của Ngự Tứ bị thương nặng, khi được cứu về thì thành như vậy, qua nhiều năm như thế vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.”

“Cha nghĩ tất cả những bệnh lạ này đều do tai nạn để lại!” Phong Hách lắc đầu, từ đầu đến cuối ông đều không tin căn bệnh lạ mà người ta hay nói trong truyền thuyết này.

Cố Duyên im lặng, chăm chú nghe những lời Phong Hách vừa nói.

Một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên, nhìn Phong Hách: “Sao lại trùng hợp như vậy, cùng trong thời gian một năm nhà họ Tần, người thì chết, người thì bị thương?”

“Ai biết được chứ?”

“Không phải là trò của Ngự Cẩm Sơn sao?” Cô hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình, Phong Hách lại giơ tay lên ngăn cô lại: “Tình Nhi, bất kể con có nghi ngờ như thế nào, cũng đừng nói ra, dù sao cũng là chuyện trong quá khứ rồi, hơn nữa là việc không liên quan đến con.”

Năm đó, rất nhiều người bàn tán nhà họ Tần tan đàn xẻ nghé đều do Ngự Cẩm Sơn gây ra, nhưng không ai có chứng cứ, họ cũng không muốn quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình. Truyền mãi, cũng không còn ai nhắc đến chuyện này nữa, con đường kinh doanh tập đoàn Tần Thị của Ngự Cẩm Sơn cũng thuận buồm xuôi gió.

“Kể ra Ngự Tứ cũng là một cậu bé đáng thương.” Nếu như lúc đầu không xảy ra sự cố, bây giờ anh ấy chắc cũng kế thừa gia nghiệp của ông ngoại anh, bận rộn với công việc và sự nghiệp của mình.

Đúng vậy, nếu không xảy ra sự cố này thì anh nhất định sẽ là một người đàn ông rất lớn mạnh, nhất định sẽ có rất nhiều người vây quanh giống như Phong Tùy, làm sao bị Dung Kim và đám con nhà giàu xấu xa kia ức hiếp được chứ?

Nghĩ đến Phong Tùy, trong lòng Cố Duyên đột nhiên căng thẳng, hay là... anh chính là Phong Tùy.

Phong Tùy tràn đầy thù hận, còn liều chết giết sếp Chu của tập đoàn Tần Thị, nếu anh không phải là Ngự Tứ, tại sao lại muốn giết người của tập đoàn Tần Thị chứ? Tại sao lại bí mật đến nỗi không ai có thể điều tra được nhân vật “Phong Tùy” là ai?

Trong lòng Cố Duyên càng ngày càng kết luận Ngự Tứ chính là Phong Tùy!

Cố Duyên đứng lên, nhìn Phong Hách: “Cha, con về nhà họ Ngự trước đây.”

Phong Hách đứng dậy theo: “Sao lại đi gấp gáp như vậy? Không ngồi uống trà với mẹ con à?”

Cố Duyên lắc đầu: “Mai con lại trở về.”|

“Ừ, con đi đường cẩn thận nhé.”

Cố Duyên từ nhà họ Phong đi ra, cô lái xe rất nhanh trên đường, đi về phía nhà họ Ngự.

Ngự Tứ, anh lừa dối em, lừa dối...

Cô ở lặng lẽ mắng anh trong lòng, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, cô nhanh chóng lấy tay lau đi, giảm tốc độ xe.

Trở về nhà họ Ngự, cô đi thẳng về phòng ngủ, đúng lúc gặp Linh Lung ở cầu thang, hỏi: “Cậu hai đâu rồi?”

“Trong nhà có người mới, bà hai dẫn cô ta đi dạo quanh nhà, cậu hai đi theo bọn họ xem náo nhiệt rồi.” Linh Lung nói nhỏ.

“Người mới? Người mới nào?” Cố Duyên bước chậm rãi, nghi ngờ hỏi.

Linh Lung không nói, mãi đến sau khi hai người đi vào phòng ngủ, cô đóng chặt cửa phòng lại, vẻ mặt bí mật nói: “Thảo nào cậu cả lại thích thú như vậy, ly hôn với mợ cả, hóa ra có người phụ nữ khác bên ngoài, người phụ nữ này có thai hơn năm, sáu tháng rồi.”

Cố Duyên sửng sốt, hiển nhiên cô ngạc nhiên vì tin tức này.

Dung Kim mới đi hôm qua, hôm nay cậu cả đã đem người về? Việc như vậy cũng làm ra được.

“Bà hai không phải sướng đến phát rồ sao?”

“Đúng vậy, sướng đến nỗi cả đêm không ngủ được, ngay cả mợ cả cũng vô cùng vui sướng. Bà mua cho người phụ nữ này một căn biệt thự có giá trị hơn ba trăm tỷ, còn hứa hẹn sẽ thay cô ấy tìm một cậu trai khỏe mạnh.”

Cố Duyên cười giễu cợt, bà hai sẽ đi quản sự sống chết của người khác? Vốn dĩ là chuyện hài. Bà ta sẽ đối xử tốt với Dung Kim, chẳng qua là dùng tiền lấp miệng cô ta mà thôi, suy cho cùng cả hai đã làm ra rất nhiều chuyện xấu.

Có điều đó là chuyện của bọn họ, cô không có chút hứng thú nào cả.

Mặc kệ tất cả những người mới kia là thần thánh phương nào, bây giờ cô không có hứng thú, điều cô muốn làm nhất bây giờ là nhìn thấy Ngự Tứ.

Còn về việc gặp được anh ấy phải làm thế nào, cô thực sự không biết.

“Mợ hai muốn gặp cậu hai, tôi giúp mợ gọi cậu ấy trở về.” Linh Lung nói.

“Được, cảm ơn.”

Linh Lung đi, Cố Duyên thở phào nhẹ nhõm, đi đến phía trước gương, nhìn chằm chằm vào chính mình, trên người của cô vẫn còn mặc quần áo ở chỗ Phong Tùy, trên miệng vẫn còn lưu lại mùi của Phong Tùy.

Cô dùng ngón tay lau đi, nhìn khuôn mặt mịn màng của mình trong gương, có người nói rằng, người phụ nữ được làm chuyện ấy với người đàn ông là người phụ nữ vô cùng mềm mại và xinh đẹp.

Ngoài phòng ngủ truyền đến một loạt tiếng bước chân, nghĩ là Ngự Tứ trở về, Cố Duyên xoay người, quả nhiên nhìn thấy Ngự Tứ bước vào với nụ cười rạng rỡ, vui tươi trên mặt của mình: “Chị, em về rồi.”

“Chơi với chị dâu mới vui không?” Cố Duyên mỉm cười.

“Vui.”

Sau khìn thấy Linh Lung đóng cửa, Cố Duyên chậm rãi bước đến trước mặt của anh, nhìn chằm chằm vào anh, hình như muốn nhìn thấu anh. Nhưng cô không nhìn ra được gì.

Cô nhón chân lên, nhân dịp anh không để ý kề vào người anh, sau đó, cánh tay thon gọn của của vòng lên eo anh, ôm anh, hôn anh, bắt chước hành động tối hôm qua của Phong Tùy.

Ngự Tứ đờ cả người vì hành động bất ngờ này, hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn cô.

Anh chưa từng thấy Cố Duyên làm chuyện này với anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.