Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chương 9: Chương 9: Em là cửa sổ của anh






Edit: Flanty

Cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn bởi một vài sinh viên đột nhiên bước ra. Sau khi lấy bằng tốt nghiệp xong, Phương Hủy kéo Mộc Tiểu Nhã đến quán cà phê bên cạnh.

"Cappuccino, thêm một khối bánh kem Black Forest[1], cậu đi mua." Bước vào quán cà phê, Phương Hủy không chút khách khí sai Mộc Tiểu Nhã đi mua đồ.



"Đại tiểu thư, còn muốn thứ gì khác nữa không?" Mộc Tiểu Nhã vô cùng phối hợp.

"Trước cứ vậy đã, ăn xong bổn tiểu thư lại gọi thêm." Phương Hủy ngạo kiều vung đầu, đi trước vào bên trong tìm chỗ ngồi.

Mộc Tiểu Nhã cười cười, đến quầy lễ tân mua bánh kem và cà phê mang đi.

Phương Hủy nhấp một ngụm cà phê của mình, mắt liếc đến thứ đen sì trước mặt Mộc Tiểu Nhã, lập tức nhăn mày: "Sao cậu lại uống cà phê đen, thật đắng."

Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, sau khi cô xuất ngoại bởi vì học tập và làm việc quá bận rộn, thường xuyên thức đêm thiết kế bản thảo, cho nên hình thành thói quen uống cà phê đen. Nhưng mình của hiện tại, lại không thích.

"Gần đây không ngủ ngon, uống để lên tinh thần." Mộc Tiểu Nhã tùy tiện tìm cớ.

"Chú và dì không đồng ý à." Phương Hủy suy đoán.

"Cũng chưa nói không đồng ý, còn đang xem xét."

"Xem xét? Từ nhỏ đến lớn, chú dì đối với quyết định của cậu có khi nào xem xét, không phải là đều hỗ trợ hết sao? Xem xét thì chứng tỏ họ không đồng ý." Phương Hủy từ nhỏ đến lớn đều vô cùng hâm mộ Mộc Tiểu Nhã có được cha mẹ rất dân chủ, không giống như cha mẹ cô ấy, quản lí nghiêm ngặt.

"Bọn họ sẽ đồng ý." Mộc Tiểu Nhã tin tưởng mười phần nói.

"Không đồng ý cũng không được, dù sao các cậu đều đã kết hôn rồi." Phương Hủy nói.

"Đúng vậy." Mộc Tiểu Nhã chợt nhớ tới lời nói tối hôm qua của Bạch Xuyên cũng giống hệt cô ấy, lập tức không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.

"Cậu còn có tâm tình cười?" Phương Hủy nhắc nhở, "Nói thật, Bạch Xuyên chính là người bị tự kỷ, anh ta biết cái gì là hôn nhân không? Kết hôn cũng không phải là xúc động thì đi lãnh chứng, chồng lớn lên đẹp trai là được, mà là về sau phải cùng nhau sinh hoạt. Chờ về sau khi các cậu có con... đúng rồi, anh ta biết làm thế nào để sinh con không?"

"Phương Hủy!" Mộc Tiểu Nhã tức giận trừng mắt nhìn bạn tốt một cái, phía trước còn nói rất đứng đắn, như thế nào càng về sau càng kỳ cục.

"Anh ta... cái kia sao?" Suy nghĩ một phát liền chạy lên tận trời, cũng không thèm quay trở lại, Phương Hủy càng không sợ Mộc Tiểu Nhã trừng cô ấy, càng hỏi càng lộ liễu.

"Cậu muốn hỏi gì?"

"Không có gì." Phương Hủy vừa thấy biểu tình của Mộc Tiểu Nhã liền biết đôi vợ chồng mới cưới này phỏng chừng còn thuần khiết như tờ giấy trắng, "Không được, tớ phải tra xem, nếu người tự kỷ sẽ không cái kia, các cậu vẫn nhân lúc còn sớm ly hôn đi." Nói, Phương Hủy thật đúng là cầm di động lên tra xét.

"Cậu đủ rồi đấy!" Mộc Tiểu Nhã vừa xấu hổ vừa tức giận, một phen đoạt lấy di động của Phương Hủy.

"Được rồi, không đùa cậu nữa." Phương Hủy thấy Mộc Tiểu Nhã nóng nảy, không tiếp tục đùa cô, "Vậy các cậu chuẩn bị khi nào tổ chức hôn lễ?"

"Chắc là... sẽ không làm." Mộc Tiểu Nhã chần chờ một chút nói.

"Cũng đúng, trong nhà cũng vừa có người qua đời." Phương Hủy hiểu ý gật đầu.

Nhắc tới bà Bạch, Mộc Tiểu Nhã không khỏi nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái mình.

"Vòng trên tay cậu là bà Bạch đưa à?" Phương Hủy chú ý tới biểu tình của Mộc Tiểu Nhã, suy đoán nói.

"Ừm." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.

"Vòng tay này thoạt nhìn không rẻ đâu, xem ra bà ấy thật thực vừa lòng đứa cháu dâu này." Phương Hủy tuy không hiểu ngọc, nhưng nhìn loại thế nước vòng ngọc phỉ thúy này, chỉ cần ra giá, tuyệt đối không thấp.

Mộc Tiểu Nhã cười cười không nói chuyện.

"Đúng rồi, cha mẹ Bạch Xuyên có thái độ gì với cậu?" Phương Hủy lại hỏi, "Mà tháng sau không phải cậu muốn đi du học sao? Nhà bọn họ đồng ý cho cậu đi không?"

"Tớ... không đi du học." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Cậu không đi?" Phương Hủy nhíu mày, "Cậu vì Bạch Xuyên mà cả du học cũng bỏ?"

"Không phải vì Bạch Xuyên, mà là tớ không muốn đi. Tớ nghĩ rồi, tớ quyết định sẽ cùng cậu mở phòng làm việc." Thực ra hôm nay Mộc Tiểu Nhã muốn cùng Phương Hủy nói chuyện này, vừa lúc Phương Hủy hỏi, cô liền đơn giản nói ra.

Cô và Phương Hủy đều học đại học chuyên ngành thiết kế giày dép. Trong nửa học kỳ sau của năm thứ tư, cô và Phương Hủy đã đưa ra những lựa chọn khác nhau khi đối mặt với lễ tốt nghiệp sắp tới. Cô xin học nghiên cứu sinh của Học viện thiết kế SG, mà Phương Hủy lại quyết định mở một văn phòng làm việc, tự mình thiết kế giày.

"Cậu cùng tớ mở phòng làm việc? Không phải cậu nói, những sinh viên tốt nghiệp đại học chưa có kinh nghiệp như chúng ta, mở phòng làm việc khẳng định phải mất rất nhiều tiền sao?" Phương Hủy kinh ngạc. Lúc trước cô nói muốn mở phòng làm việc, Mộc Tiểu Nhã không có hứng thú. Hơn nữa Phương Hủy biết điều Mộc Tiểu Nhã lo lắng là đúng, nhưng cô cũng không để bụng. Kỳ thật cô mở phòng làm việc chỉ là mở chơi mà thôi, bị mất cũng không quan trọng, dù sao cha cô cũng có tiền.

"Không phải do cậu nói, mệt thì bỏ, dù sao chị cũng có tiền à." Mộc Tiểu Nhã nói hết sức lúng túng.

Đời trước, phòng làm việc của Phương Hủy hoạt động không tốt, nhưng vẫn luôn không đóng cửa đều là do Phương Hủy dùng tiền riêng của mình để duy trì. Nếu là trước đây, Mộc Tiểu Nhã tự nhiên sẽ không lựa chọn cùng Phương Hủy mở phòng làm việc, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn làm một công việc mình thích, nhàn nhã vượt qua bốn năm tiếp theo.

"Thiếu chút nữa quên mất, bây giờ cậu gả vào hào môn, không thiếu tiền ~"

"Không sai." Mộc Tiểu Nhã cười hoà hoãn, thực ra cô có một số tiền tiết kiệm. Thời điểm còn học đại học, cô đã bán một số mẫu giày cho các nhà sản xuất, được trích phần trăm phí thiết kế, có thêm chút tiền, ít nhất cũng phải 20-30 vạn. Dùng để đầu tư cho giai đoạn đầu, về cơ bản là đủ rồi.

"Vậy buổi chiều chúng ta cùng đi xem phòng đi, tớ hẹn trước với người môi giới một chút?" Có Mộc Tiểu Nhã tham gia cùng, Phương Hủy lập tức nhiệt tình lên mười phần.

"Được nha." Mộc Tiểu Nhã vui vẻ đồng ý.

———

Sau khi rời trường, Mộc Nhược Chu cùng vợ đến chợ mua đồ ăn, sau đó chậm rãi về nhà. Hai người còn đang thảo luận xem buổi tối ăn cá trước hay ăn thịt, bỗng nhiên phát hiện trước cửa nhà mình có hai người đang đứng, trong tay còn xách theo không ít hộp quà.

"Thầy Mộc, cô Thẩm."

"Ông Bạch, bà Bạch?" Mộc Nhược Chu hơi sửng sốt, ngay sau đó, hiểu rõ ý định của đối phương khi đến.

Mặc dù hai vợ chồng ông đối với việc con gái mình và Bạch Xuyên kết hôn còn chưa thể tiếp nhận được, nhưng họ cũng không thể đem người đuổi ra ngoài.

"Thầy Mộc, cô Thẩm, chuyện Tiểu Xuyên cùng Tiểu Nhã kết hôn, là Bạch gia chúng tôi thất lễ." Vừa vào cửa, Bạch Quốc Du đã mở lời xin lỗi.

"Ông Bạch không cần như vậy, Tiểu Nhã đã nói với chúng tôi, chuyện kết hôn là do chính con bé quyết định, không liên quan các vị." Mộc Nhược Chu không phải người không nói lý lẽ, chuyện này kỳ thật không phải do Bạch gia, nói cho cùng là con gái nhà họ tự mình gả đi.

Bạch Quốc Du và vợ liếc nhìn nhau, hai người trong lòng đều rõ ràng, Mộc Nhược Chu tuy ngoài miệng nói khách khí, nhưng trong lòng cũng không tình nguyện gả con gái cho Bạch Xuyên. Về điều này, trong lòng họ sớm đã có chuẩn bị.

"Thầy Mộc, cô Thẩm, thật ra hôm nay chúng tôi tới là muốn chính thức cùng các vị thương lượng một chút chuyện hôn sự của bọn nhỏ." Lý Dung nói.

"Hai người tính toán như thế nào?" Mộc Nhược Chu nhíu mày.

"Thầy Mộc, cô Thẩm." Lý Dung vô cùng chân thành nói, "Hôn sự này, tôi biết là Tiểu Xuyên nhà chúng tôi trèo cao. Tôi tự hỏi, nếu Tiểu Nhã là con gái chúng tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý gả con bé cho một người mắc chứng tự kỷ. Nhưng, tôi lại là mẹ của Tiểu Xuyên, tôi hy vọng có thể thúc đẩy hôn sự này. Cho nên hôm nay chúng tôi tới đây, chính là muốn có được sự đồng ý của hai người cho Tiểu Xuyên."

Muốn cha mẹ nhà gái đồng ý, loại chuyện này hẳn là do nhà trai chính mình tới, nhưng Bạch Xuyên là người bị tự kỷ, anh không làm được, cho nên chỉ có thể để vợ chồng Bạch Quốc Du đến đây. Mà trùng hợp đây lại là chuyện hai vợ chồng Mộc Nhược Chu để ý nhất, nhưng bọn họ vẫn nhẫn nại lắng nghe.

"Tiểu Xuyên có bệnh tự kỷ, thằng bé sống trong thế giới của chính mình, người khác rất khó đi vào, đây cũng chính là điều hai người lo lắng. Nhưng tôi muốn nói với hai người là ở trong thế giới của Tiểu Xuyên, Tiểu Nhã cũng có vị trí." Lý Dung nói, "Khi bà nội Bạch Xuyên ở bệnh viện có nói một câu, bà ấy nói thế giới của Tiểu Xuyên rất nhỏ, dường như chỉ có thể chứa được mình nó. Nhưng khi thằng bé mở lòng ra với ai, người đó sẽ là cả thế giới của nó. Con gái hai người đối với con trai tôi, chính là tồn tại như vậy."

"Đương nhiên, chúng tôi biết nói thế này cũng không thuyết phục được, cho nên, chúng tôi cũng đưa cả bác sĩ phụ trách của Tiểu Xuyên tới. Nếu thuận tiện, có thể nghe một chút ý kiến chuyên môn của anh ta không?" Lý Dung trưng cầu ý kiến của hai người.

Bác sĩ phụ trách của Bạch Xuyên? Vợ chồng Mộc Nhược Chu liếc nhìn nhau, rồi sau đó, đồng ý với đề nghị của Lý Dung.

Bác sĩ phụ trách Bạch Xuyên là giáo sư Phùng, là người có tiếng nói cao trong phương diện chữa bệnh tự kỷ, vì hôm nay tới Mộc gia thăm hỏi, cho nên Bạch Quốc Du đã tự mình tới bệnh viện mời ông đi cùng, mà giáo sư Phùng trước đó vẫn luôn ở trên xe bên ngoài chờ.

Bạch Quốc Du đi ra ngoài đưa giáo sư Phùng tiến vào. Đơn giản hàn huyên vài câu, giáo sư Phùng cũng không có vội vã nói về bệnh tình của Bạch Xuyên, mà trước đó mở vài đoạn video trị liệu cho Bạch Xuyên ra.

Trong đoạn video thứ nhất Bạch Xuyên rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ 7-8 tuổi, bộ dáng anh yên lặng ngồi trên ghế vẽ tranh, anh vẽ rất chăm chú, cho dù giáo sư Phùng ở một bên muốn cùng anh giao lưu cỡ nào đi chăng nữa, anh đều không để ý tới, mãi cho đến khi giáo sư Phùng hỏi: "Cô gái trong tranh, là bạn cháu sao?"

"Mộc Tiểu Nhã." Nửa ngày, giọng nói non nớt rõ ràng của Bạch Xuyên từ trong video truyền ra.

Trong đoạn video thứ hai Bạch Xuyên lớn hơn một chút, đại khái 11-12 tuổi, anh đang xem một cuốn truyện tranh.

"Tiểu Xuyên, tại sao cháu bỗng nhiên nghĩ đến xem truyện tranh?"

Bạch Xuyên không để ý tới.

"Quyển truyện tranh này đẹp không?"

Bạch Xuyên không để ý tới.

"Quyển sách này là ai mua cho cháu?"

Bạch Xuyên trầm mặc một lát rồi trả lời: "Tiểu Nhã."

Sau đó là liên tiếp 2-3 đoạn video trị liệu, nội dung phần lớn giống nhau, đều là giáo sư Phùng bất đắc dĩ mới lấy được lời nói của Bạch Xuyên, chỉ cần nhắc tới Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên đều sẽ ít hoặc nhiều cho chút phản ứng.

Giáo sư Phùng giải thích: "Tôi tiếp xúc với rất nhiều đứa trẻ có bệnh tự kỷ, có một số ít căn bản sẽ không nói, có một số thậm chí không biết người nhà của mình, mà trẻ tự kỷ hiếm khi biểu đạt mong muốn của bản thân, cũng rất ít người khôi phục được đến tình trạng như Bạch Xuyên. Sự phục hồi Bạch Xuyên, ở trong bệnh án tôi cũng đã nói qua, đây có thể coi là một kỳ tích, bởi vì cậu ấy dường như là khôi phục được năng lực giao tiếp."

"Đương nhiên, loại năng lực này của cậu ấy so với người thường vẫn có chút chênh lệch, nhưng chỉ cần cậu ấy nguyện ý đi ra thì hoàn toàn có khả năng độc lập sinh hoạt được." Giáo sư Phùng nói, "Mà sở dĩ có thể khôi phục tốt như vậy, là bởi vì trong thế giới của cậu ấy và thế giới chúng ta có kết nối với nhau thông qua một cửa sổ. Loại cửa sổ này, đại đa số người tự kỷ có khả năng suốt cuộc đời đều sẽ không có. Nhưng Bạch Xuyên thật may mắn khi có được hai cánh."

"Một là bà Bạch, một là Mộc Tiểu Nhã."

Tâm tình của Mộc Nhược Chu và vợ vô cùng phức tạp, bọn họ không cầm lòng được lại nhìn về phía hình ảnh cuối cùng bị dừng trong video. Hình ảnh cậu thiếu niên Bạch Xuyên đang vẽ tranh, trên giấy vẽ là bóng dáng của một cô gái, cô ngồi trên bãi cỏ xanh mơn mởn nhìn về phía xa với làn váy hoa đầy màu sắc. Màu sắc của toàn bộ bức tranh là tươi sáng và sống động, giống như tất cả tâm trạng vui vẻ đều được thể hiện hết trên trang giấy.

Đó là Mộc Tiểu Nhã trong mắt Bạch Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.