“Đừng uống nữa” Vạn Ngọc ở một bên càng ngày càng nghĩ ngăn trở ta, ta cười cười nói “Không có việc gì,ta không có say”
Nàng liếc mắt nhìn ta vẻ mặt không tin.
Đúng vậy ta say,say rối tinh rối mù
Nhưng là vì sao ta say,nó vẫn là không ngừng xoay quanh ở trong óc ta
Bọn họ cùng đứng một chỗ nói nói cười cười.Sau đó hắn kéo tay nàng, kể ra thâm tình gì đó.
Không cần! Ta vội vã nghĩ mở miệng nói chuyện ,không ngờ đầu đau quá,giống như muốn nổ tung.
Hốt hoảng ta nhìn thấy lão bà đứng trước mắt của ta,ta đi lên một phen ôm lấy nàng.
Xác định nàng còn ở trong lòng ta,thật tốt!
Thấy nàng muốn giãy cái ôm ấp của ta,ta thi lực đem nàng ôm chặt ở trong lòng ta.
Ngửi thấy được trên người nàng hương vị độc đáo,ta an tâm nhẹ thở ra.Trong lòng có thật nhiều điều muốn hỏi nàng,nhưng cuối cùng lại chỉ có thể biến ảo thành một câu “Không phải rời khỏi ta….không phải rời khỏi…”
Lần đầu tiên ta phát hiện ta là như thế sợ hãi,sợ hãi đối mặt nhà không có nàng,như thế lạnh rất lạnh,càng sợ hãi nàng biến mất ở trong cuộc sống của ta
Bởi vì thời điểm này ta mới hiểu được,nếu không có một gia đình,nếu trong nhà không có một người vợ để yêu,nam nhân dù có nhiều tiền ở bên ngoài phong cảnh cũng là không. (NN: Ý là nam nhân dù có nhiều tiền mà bên cạnh không có người để yêu thương cũng như không có gì hết,để thế cho hay =)) )
***
Ngày 15 tháng 11
Sự kiện kia ta chưa nói ra,nàng cũng không nhắc tới.Sự tình liền như vậy không giải quyết được gì,kỳ thực không phù hợp với nguyên tắc làm việc của ta,nhưng mọi sự không có tuyệt đối,một khi gặp gỡ chuyện của lão bà,ta cái gì nguyên tắc cũng chưa có.
Nửa đêm phát hiện lão bà thế nhưng nghe lén ta nói chuyện điện thoại, ta không hờn giận nhíu mày,chẳng lẽ ta liền như vậy làm cho nàng khó có thể tín nhiệm?
“…Hôn nhân không có tình yêu là không đạo đức,ngươi vẫn là sớm rời hắn đi!” xa xa nghe thấy nam nhân kia nói như vậy.
Hôn nhân không có tình yêu! Nàng nói vậy với hắn?
Ta quay đầu nhìn về phía lão bà của ta chờ mong nàng phủ nhận, nhưng nàng lại lựa chọn trầm mặc.Cảm giác nháy mắt như kim đâm vào trái tim nhói đau ,máu một giọt lại một giọt thẩm thấu rót vào cốt tủy.
Bên tai vang lên lời nói trước đây của một bằng hữu:Bỏ qua một cái chớp mắt,cũng là bỏ qua cả đời! (NN:câu nói hay quá *ghi ghi * )
Vì thế trước khi để tay nam nhân kia chạm vào lão bà,ta một phen tiến lên chắn ngang,đem lão bà ôm vào trong ngực,hướng nam nhân kia tuyên cáo quyền sở hữu của chính mình.Vô luận như thế nào,nàng hiện tại vẫn còn là lão bà của ta.
Một đường không nói chuyện
V`nhà ,nghe đến lão bà còn thân thiết kêu tên nam nhân kia,vẫn là lòng đố kị nháy mắt bùng nổ
Buồn cười là lão bà nhưng trước lại hoài nghi ta có ngoại tình.Nỗi khổ tâm của ta lại đổi lấy sự nghi kị của nàng.Vì thế chua sót nói “Ngươi liền như vậy không tín nhiệm ta ?”
Lão bà một trận bối rối.
Đêm đó chúng ta đàm đạo một phen thật dài,đem mọi hiểu lầm ra giải thích rõ ràng.
“Kỳ thực,Tử Đằng….”
Cánh tay căng thẳng “Còn gọi thân thiết như vậy?” ta rầu rĩ nói.
“Chẳng lẽ gọi hắn Đỗ Tử Đằng? Rất không được tự nhiên,ta gọi là không ra”
“Về sau đừng ở trước mặt ta nhắc tới người này”
Lão bà kinh ngạc nhìn ta,đột nhiên vui vẻ cười nói “Nguyên lai ngươi ghen a !”
Cánh tay bỗng dưng vừa thu lại,cúi đầu trừng phạt,dường như là há mồm cắn trụ môi của nàng,đem tiếng cười của nàng nuốt hết. Nàng thiếu chút nữa bị ta biến thành đau sốc hông,khả năng ta càng như vậy đùa, nàng càng thêm chịu không được,nhịn không được huých khủy tay vào ngực ta,đem mặt cách xa một chút.
Đầu chạm vào đầu nàng,ta từ từ nói “Lão bà,ta yêu ngươi!”
Lập tức lão bà cười ,hôn lại ta
***
“Biết vì sao nhẫn kết hôn chỉ mang ở ngón áp út?”
“Nói tới nghe một chút”
“Thế nào ,ngươi thử đem hai ngón tay ở giữa chiết khấu xuống phía dưới,ba ngón còn lại dựng lên,bây giờ thử phân biệt cùng một chỗ”
“Sau đó?”
“Thử xem có tách ra ngón cái,ngón trỏ,ngón út”
“Phân khai a”
“Thử lại thử xem ngón áp út có tách ra không?”
“Ha ha ,không có biện pháp”
“Ngươi hiện tại đã biết rõ?”
Lão bà lắc đầu.
“Ngạn ngữ cổ Hy Lạp đã nói:Bên trong mười ngón tay,ngón áp út là khoảng cách gần tâm mạch nhất,dùng nhẫn đeo ở ngón tay áp út của người yêu là có thể lưu lại tâm của hắn (nàng) !!” (NN:câu ngạn ngữ này hay quớ *lại ghi chép * )
Nói xong ,đan bàn tay vào tay lão bà,nhẫn kết hôn chạm lẫn vào nhau.
“Lão bà ngươi đã bắt được hạnh phúc?”
“Ân!”
Thời gian đem yêu phân thành những đoạn ngắn,dùng nó khâu thành hạnh phúc…
Phiên Ngoại
Như bằng hữu ta đã nói:phàm là kết hôn qua loa,ý tứ chính là chỉ cần đi đăng ký,không chụp ảnh,không làm tiệc rượu,qua vài năm lại không có đứa nhỏ,đó là hôn nhân không ổn định.
Lão công nói không đến mức như vậy,ta hướng đến sao cũng được. Lúc trước hắn nói lười chụp ,ta sẽ không chụp.Nói thật ta cũng lười chụp, cảm thấy giả tạo,khiến cho giống như đang diễn tuồng,mặc cũng không phải là phục sức hàng ngày,không có ý tứ gì.
Mà nay lão công có dấu hiệu chuyển biến,ta này lâu lâu cũng phải chạy nhanh đáp trên ban thuyền đi
Chân lý;Không đấu khẩu,an ổn,cơm đầy đủ tất yếu chính là làm thuận dân nhất.Ta hướng đến là điều thuận dân.
Lựa chọn tiệm chụp ảnh lớn nhất,lão công nói nếu muốn chụp phải chụp tốt nhất.dù sao tiền cũng là của lão đại,ta không có ý phản đối.
Đầu sáng sớm ,hai vợ chồng chúng ta đã chuẩn bị tốt một trang phục tình lữ sáo đi đến ngoại cảnh ở trong một góc của công viên,nơi nơi ánh sáng chiếu rọi,ám độ trầm tàng,mọi nơi đều thích hợp để chụp ảnh, không nghĩ tới qua là phải dùng cả đến đạo cụ
Trước khi ánh sáng máy ảnh lóe lên,phó nhiếp ảnh gia bắt trước theo kịch bản đặc tả yêu,thanh âm nhu đến thậm chí có chút lạc lạc,không ngừng sửa đúng tư thế của ta,tổng bảo sườn ta,mắt ta,cúi đầu ra sao, giương mắt như thế nào,cười một cái,nâng cằm,quay hướng.Ta không chỉ một lần kháng nghị ,nói với hắn quay ở góc độ này sẽ làm gương mặt ta nhìn béo hơn,nhưng tiểu tử kia là không quan tâm,chỉ nói ngay mặt đánh ra ánh mắt không thâm.
Mà chủ nhiếp ảnh gia cũng không ngừng kêu “Cười vui vẻ! Cười to! Lộ nha! Xinh đẹp!”
Tựa như đối với tiểu hài tử trong vườn trẻ kêu “Xếp hàng,nhấc tay,lau miệng,ngoan!” giống nhau. (NN: *há há * ví vón hay thật =)) )
Ép buộc nửa ngày cuối cùng cũng chụp xong,giả làm thực đến thực cũng giả.Trải qua chỉnh sửa trên máy tính thiên y vô phùng, không nhìn ra dấu vết đã được xử lý
Một tuần sau đến xem ảnh,ta ánh mắt nhất thời âm trầm,phi thường khó coi,tính tình của ta liền là như vầy đến quá nhanh.
Vừa mở Album ra.thất vọng! cảm giác không xinh đẹp bằng ta ngoài đời.
Bởi vì lúc trước có xem qua ảnh cưới của một bằng hữu lão công ta ,trước so với chúng ta khó tìm nơi chụp hơn,ảnh cô dâu so với ngoài đời thật giống nhau như đúc?
Kia còn cái gì trời sinh vải khác nhau,ta ở nơi này bắt bẻ “Này trương! Mặt to! Này trương! Ánh mắt cổ quái! Này trương,ngực rất lớn!”….
Sau lại quay đầu ngẫm lại,người ta chụp đều từ tình hình thực tế,chỉ là chân thật bại lộ chỗ thiếu hụt của ta.Thế giới này nhỏ có thể thổi lớn, không có nghe nói vô cùng nhỏ đi.Rất nhiều người mắt một mí,gương mặt như trăng tròn,hai mắt lại nhắm nghiền,nhưng nếu để cho nhiếp ảnh gia đem một người mập mạp họa thành người gầy có điểm gian nan.
Mặt càng kéo càng dài,xem lại mấy lần,nhưng lại không tìm ra tâm tình,nghĩ đơn giản không xem nữa.
Lão công như trước bảo trì hảo hàm dưỡng,không ngừng bơm hơi nói “Không sai a! Rất tốt a! Ngươi xem ánh sáng này nhiều sáng ngời! Ngươi xem bối cảnh nhiều tự nhiên!Ngươi xem ta suất sắc!Không phải ngươi không đẹp mĩ lệ,chỉ vì ta rất tiêu sái,không có biện pháp,cố gắng muốn làm bùn đất,kết quả không cẩn thận thành hoa hồng!” lại nhìn ta cười. (NN:ý anh là anh cố làm nền để tôn vẻ đẹp cho chị ,nhưng người xuất vẫn xuất không làm phông nền được ,kiêu thế
)
Tiếp theo bọn họ cho ta chọn ảnh,ta san ta san ta san,dù sao ta hạ quyết tâm không cho họ nhiều lắm đào một phân tiền.Trình độ có bằng này mà cũng nghĩ kiếm cơm?
Xem ta tựa hồ không hài lòng,nhân viên công tác lập tức nói chọn nhiều tặng phẩm cũng nhiều,đối với ta là một nữ nhân tham tặng phẩm như mạng.nói càng nhiều tặng phẩm liền như nhiều viên đạn bắn vào bao tiền của ta. (NN:tâm lý phụ nữ ,cứ thấy tặng phẩm là chết *thở dài* )
Tiền trong bao của ta như rơi xuống hồ nước,làm ta buông lỏng cảm giác.
Lão công ở thời khắc mấu chốt phản chiến ,nhìn chính mình trong ảnh tuấn nam liền không tha.Hắn cùng nhân viên kết bè khuyên ta :mua đi ,mua đi
Ta đây là nhận ngoài xâm lược cùng hán gian bên trong thật là áp bách a! Ai có thể so với ta kiên cường.
Cứ như vậy,một tấm chiếu tìm ta 5000 nguyên.
Đánh ra như thế nào lại có cảm giác như kết hôn lần hai.Người ta tân nương đều thẹn thùng,độc ta ưỡn ngực ngẩng đầu,vừa thấy chính mình là chủ nhà đại phu nhân.
Xin khuyên các vị :tuổi gì nên làm chuyện đó,đợi vài năm sau mới làm liền sụp cấp bậc thang. (NN: nhiều năm sau mới làm việc đó sẽ cảm thấy không hợp nữa )
Trải qua việc đó ta trở về nhà,cha mẹ đều cảm thấy buồn bực, nghĩ mất nhiều tiền như vậy,còn lại làm khuê nữ không hài lòng.
Phụ thân an ủi ta nói “Đứa nhỏ a! Ngươi đừng cảm thấy chính mình hiện tại già,không có vài năm trước thanh thuần,tiếp qua vài năm,lại già một chút,quay đầu xem lại ảnh chụp ngày đó,vẫn là cảm thấy lúc này tuổi trẻ đẹp hơn.”
Em trai cũng nói sự thật “Ta cảm thấy ảnh chụp so với ngươi đẹp hơn”
Ta khóc a! Ta đã cho ta đối chiếu phiến diễm,người xem ta,ảnh chụp so với ta đẹp hơn.
Vì thế biết,chính mình trong mắt mình ,cùng mình trong mắt người ngoài có sự chênh lệch rất lớn. (NN: quá đúng *bật ngón tay cái* )
Sau khi ăn cơm xong,cùng lão công tản bộ ở trong sân,đột nhiên thấy trên đường có một con gián,ta kêu to “Lão công ,dẫm ,dẫm chết nó”
Sau đó chính mình cũng nhanh chân chuẩn bị dẫm,lão công nói “Ai nha,là tiểu cường ,buông tha nó đi” làm cho ta cảm thấy chính mình dường như thực tàn nhẫn,bạo lực không có tình yêu.
Buồn bực ing
Hôm nay chịu đủ đả kích a,xem ra ta về nhà phải xem xét lại mới được!