“Kết hôn?! ” Nhã Văn và Chi Lâm cùng đồng thanh la lên, d뮠đến ánh mắt chú ý của khách hàng bàn bên cạnh.
“Hai người có thể nhỏ tiếng lại không? ” Ngôn Hải Lam yêu cầu.
Hai người họ nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không còn phản ứng.
Ngôn Hải Lam sớm đã liệu trước họ sẽ phản ứng như vậy rồi, bèn cúi đầu ăn bữa trưa của mình, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đợi 2 người họ tự động phục hồi lại.
“Phó lý! Chị nói là thật hả? ” Nhã Văn cuối cùng cũng hoàn hồn, cẩn thận nhẹ nhàng nhìn cô hỏi.
“Uhm! ”
“Em thật không dám tin, chuyện xảy ra khi nào vậy, sao chị không hề nói bọn em biết vậy? hai người không phải là mới hoà nhau thôi sao? bọn người của Tiêu Mỹ Linh nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ điên lên mất. ” Chi Lâm vẻ mặt phấn khởi nói.
“Xin đừng có nói ai nghe chuyện này! ” Ngôn Hải Lam lập tức ngăn lại.
“Tại sao vậy? không lẽ chị sợ sẽ có biến đổi gì sao? ” Nhã Văn hỏi.
Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, trải qua 1 tháng nay. Khuất Căng làm cô cảm nhận rõ rệt được anh đã quay về rồi, Khuất Căng trước đây thương cô, yêu cô, sủng cô cuối cùng cũng quay về bên cạnh cô rồi. Những ngày này, do có anh yêu thương đến thiếu điều chưa chết đi vì hạnh phúc.
Cô đã đồng ý yêu cầu của anh nói anh nghe rất nhiều về quá khứ liên quan giữa họ, anh tỉ mĩ nghe xong, thì tổng lại ghi nhớ từng cái một vào lòng, và để lúc cô không chú ý, len lén thực hiện lại những hồi ức đã làm cô khó quên, như hôn cô giữa đường đông đúc người qua lại, vì cô ca hát thấm đậm tình cảm trong bar, vì cô xuống bếp, vì cô nhãy vũ điệu nóng bỏng.
Ở những thời điểm khác nhau làm cùng một việc, cô không biết loại cảm giác này, chỉ có thể nói là cảm động.
Ngoài những hồi ức khó quên ra, anh còn giúp cô tìm lại những người mà cô cũng không thể quên được
Tuần phòng khách sạn bác Nguỵ đã nghỉ hưu, cô tiếp tân Kelly đã nghỉ việc, quản lý Vệ Bá đã thăng chức chuyển đổi công tác nơi khác, còn có bà Foster ở phòng phía đông đã dọn đi…đó là những người bạn tốt đã từng giúp đỡ cô.
Anh đã cho cô liện lạc điện thoại với từng người một, sau đó cô vui mùng đến độ rơi lệ đầy mặt. Anh cuối cùng cũng thừa nhận đã biết sự tồn tại của con gái, và cũng len lén đi gặp cô bé, nhưng con gái tuyệt đối không phải là nguyên nhân anh muốn ở bên cô, anh nói nhỏ nhẹ cẩn thận, vẻ mặt lộ sắc thái chắc chắn, sợ cô sẽ hiểu lầm.
Cô sao lại có thể hiểu lầm chứ? sau khi đã tận mắt nhìn thấy anh vì cô đã làm quá nhiều chuyện, nếu cô còn hiểu lầm, thì đúng là không biết phân biệt tốt xấu, thật quá đáng.
“Phó lý! hoàn hồn lại!”
Cánh tay vẫy nhẹ trước mắt cô với tiếng gọi đùa vui, làm cô bỗng lúc tỉnh lại. “Thật có lỗi! ” cô mỉm cười.
“Chị đang nghĩ gì mà nhập thần dữ vậy? ” Nhã Văn hiếu kỳ hỏi.
“Đây không phải là điều quan trọng, quan trọng vẫn là tại sao chị không cho bọn em nói cho người ta biết chuyện chị và anh Khuất đẹp trai cưới nhau, hả phó lý? ” Chi Lâm hỏi.
“Chị không muốn trở thành đối tượng để bàn tán. ” Ngôn Hải Lam bất lực mím nhẹ cánh môi.
“Hả? ”
Chi Lâm không hiểu, Nhã Văn nghe thì đã hiểu rồi.
“Chính xác! nếu như mọi người biết được chị sẽ kết hôn với phó chủ tịch Khuất, nhất định sẽ có một đống dư luận đem chị ra bàn tán phê bình.”
Ngôn Hải Lam, bất lực gượng cười.
“Cần gì phải để ý đến lời nói của những kẻ không chịu nổi người khác tốt, nếu là em, họ càng ghen tị em càng thích nói, nói đến khi họ phải tức chết mới thôi. ” Chi Lâm ngẩng đầu lên cất giọng.
“Phó lý! nếu đã tạm thời không muốn mọi người biết chuyện hai người sẽ cưới nhau, vậy sao còn nói cho bọn em biết vậy? ” Nhã Văn nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.
“Vì chị muốn 2 em làm phù dâu của chị!”
“Ồ! ” Chi Lâm bỗng lúc phấn khởi la to, “Thật vậy không, thật vậy không? phó lý! chị muốn bọn em làm phù dâu của chị? ”
“Uhm! có được không? ”
“Đương nhiên là được! ” Chi Lâm lập tức lớn tiếng đồng ý.
“Dâu phụ sẽ mặc đồ gì? ” Nhã Văn phiền não nghiêng đầu suy nghĩ, từ trước giờ cô chưa từng làm phù dâu cho ai bao giờ.
“Tiệm áo cưới sẽ chuẩn bị, 2 em chỉ việc chọn thời gian qua đó thử đồ là được, nhưng mà giầy chắc là 2 em phải tự chuẩn bị thôi. ”
“Không vấn đề! ” Chi Lâm vẫn vẻ mặt phấn khởi đó. “phó lý! phù rể có đẹp trai không? ”
“Cô không phải thích Tiểu Tưởng sao? phù rể đẹp hay xấu thì liên quan gì đến cô? ” Nhã Văn tạt cho cô một gáo nước lạnh.
“Tôi chỉ là đang hỏi thay cho cô đó. ”
Nhã Văn nghe xong cho cô lại một biểu cảm đừng có mà lảm nhảm nữa, tiếp đó lại quay sanh nhìn Ngôn Hải Lam.
“Phó lý! Chị có cần cô dâu nhỏ không? Nếu cần, em có 1 người rất thích hợp”
“Nhất định lại là cô cháu gái bảo bối của cô chứ gì? ” Chi Lâm nói.
“Cô đã thấy qua cháu gái tôi rồi, chẳng lẻ không cảm thấy cô bé mà làm cô dâu nhỏ sẽ rất dễ thương sao? ” Nhã Văn nói.
“Cũng đúng! ” Chi Lâm gật gật đầu, “Nhưng quan trọng là phó lý có cần cô dâu nhỏ hay không? ”
Hai người cùng lúc quay đầu nhìn cô.
“Liên quan đến việc này, chị đã có cô dâu nhỏ rồi. ” Ngôn Hải Lam biểu hiện vui tươi.
Nhã Văn lúc đó có chút thật vọng. “là con của người trong gia đình à? ”
Cô do dự một chút rồi đáp. “không phải! là con gái của chị! ”
***
“Này! cô đã nghe gì chưa? Ngôn Hải Lam của phòng tiêu thụ có đứa con gái. ”
“Cô ta kết hôn rồi? ”
“Vẫn chưa! ”
“Đã từng kết hôn? ”
“Hình như cũng chưa! ”
“Vậy ra cô ta chưa kết hôn đã sinh con, con gái là con riêng à? đúng là nhìn không ra? ”
“Đây đúng là làm người không thể nhìn diện mạo được. ”
Chỉ mới qua có 1 ngày thôi, chuyện Ngôn Hải Lam có đứa cón gái riêng đã truyền lan khắp công ty.
Nhã Văn và Chi Lâm khi vừa lúc nghe được tin tức lan truyền trong công ty, thật sự bị kinh hãi. Họ không hề nói chuyện này cho bất cứ một ai nghe hết, tại sao bí mật này lại bị lan truyền ra?
Họ nhanh chóng chạy đi nói với Ngôn Hải Lam, sau khi 3 người kiểm thảo một lúc, chỉ có thể nói tai vách mạch rừng.
Chuyện đã xảy ra phải làm sao? chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu không những kẻ có lòng quậy phá sẽ theo đó mà nổi gió, cho nên Ngôn Hải Lam không giải thích gì hết, hơn nữa việc cô chưa kết hôn đã sinh con là sự thật, muốn nói thì tuỳ mọi người nói thôi.
Di động trong túi da vang lên, tiếng chuông gọi đến thiết lập đặt biệt khác làm cô liền biết là điện thoại của ai gọi,
Cô mỉm cười lên, lấy di động trong túi da ra.“Alô? ”
“Em yêu! là anh! ”
“Em biết rồi! ” cô cười càng tươi hơn.
“Trưa nay cùng ăn cơm! em muốn ăn gì? ”
“Anh! ” cô đùa vui đáp.
Đâu dây bên kia im lặng một hồi sau, bỗng truyền lại rõ ràng ngữ âm trở nên khàn đục trầm thấp của Khuất Căng, “Bây giờ anh sẽ giao ngay bản thân qua đó. ”
Cô bỗng cười nhẹ ra. “hiện giờ anh đang ở đâu? ”
“Hãy giao bản thân qua bên đường. ”
Ngôn Hải Lam nhịn không được lại cười lên, cô đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hỄѥm tay, còn 10 phút nữa mới tời giờ nghỉ trưa.
“Anh tới trước, đợi em một lúc, em còn 10 phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa, đi xuống lầu đại khái cũng mất 5 phút. ”
“Ok! Chút nữa gặp! gặp rồi tuỳ ý em muốn ăn anh sao cũng được. ” anh khàn giọng dịu dàng nói.
Cô mỉm cười bỏ di động vào lại túi da, tiếp tục công việc.
10 phút thực chất qua rất nhanh, nhưng lại trong 2 phút cuối, giám đốc bên nghiệp vụ lại gọi điện thoại cho cô, cùng cô thảo luận vấn đề tiêu thụ cho sản phẩm trong mùa mới, lại tốn thêm 10 phút của cô.
Trời ạ! hy vọng Khuất Căng không vì đợi cô mà bị ghi giấy phạt!
Hối hả lấy túi da chạy xuống lầu, khi cô nhìn thấy xe của anh đang dừng bên đường đợi cô, đã trễ quá 20 phút thời gian mà cô hẹn với anh.
“Xin lỗi! xin lỗi! đúng lúc nhận được cuộc điện thoại nên xuống trễ, anh đợi lâu chưa? xin lỗi! ” cô ngồi vào xe, vừa thở gấp vừa xin lỗi.
Anh lắc đầu, đưa tay giúp cô vén gọn lại mái tóc bị gió thổi rối, dịu giọng nói: “Em không cần chạy gấp vậy, anh sẽ đợi em mà! ”
Ngôn Hải Lam mỉm cười, hiểu ý của anh. Anh luôn nhớ mãi không quên chuyện năm đó cô đã đợi anh 1 năm, cho nên hiện tại cho dù có bất cứ chuyện gì anh phải vì cô mà chờ đợi, anh cũng sẽ bình tâm hoà khí không một lời than, cho dù ngừng xe bên đường đợi cô rất lâu hay bị công an giao thông ghi giấy phạt cũng bận tâm.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh không? ” lái xe trên đường, Khuất Căng bỗng mở lời hỏi.
Cô nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
“Lúc nãy khi anh đợi em dưới lầu, nghe được một lời bàn tán. ”
“Bàn tán cái gì? ”
“Nghe nói em chưa kết hôn đã sinh con, có một đứa con gái riêng. ”
“Đúng đó! anh thấy ngại sao? bây giờ không cưới em vẫn còn kịp đó. ” Ngôn Hải Lam bất lực nhúng nhúng vai.
“Anh đâu phải kẻ ngốc. ” anh nhìn qua cô một cái. “cái tin bàn tán này bắt đầu truyền ra từ khi nào vậy, sao em lại không nói anh nghe? ”
“Em hôm nay mới nghe được thôi, mà sao tin tức của anh lại thông linh đến vậy, anh có lắp đặt vô tuyến trong công ty đúng không? ”
“Không phải vô tuyến, mà là gián điệp, mật thám. ” anh nghiêm chỉnh đáp lại.
Ngôn Hải Lam bất giác cười lên. “Anh nghe được từ đâu vậy? ”
“Lúc nãy đợi em ở dưới lầu, có 3 con rết bò đến gõ cửa xe của anh. ”
Nghe đến chữ 3 con rết, cô lại cười lên. “Anh không nên nói người ta như vậy. ”
“Được thôi! nhền nhện tinh. ”
Cô lúc đó cười đến khó mà ngăn lại, cô nén không được liền đưa tay đánh anh, anh cố ý làm cô cười.
Khuất Căng lộ vẻ mặt dịu dàng mật ý mỉm cười nhìn cô. Cảm giác chỉ cần nhìn cô cười, nghe cô cười thôi, đã có thể làm anh chìm trong hạnh phúc.
Anh rất cảm ơn ông trời đã sắp đặt cho anh gặp lại cô lần nữa, nếu không một ngày nào đó nếu có kỳ tích cho anh nhớ ra được một chút ký ức, anh nhất định vì mất đi cô mà đau lòng tột cùng, ân hận cả đời.
“Họ đến gõ cửa xe anh, sau đó thì sao? ” cô ngăn tiếng cười lại, hiếu kỳ hỏi tiếp.
“Trước là một tràng câu nhảm nhí chuyên dụng, sau là kệch cỡm, tiếp đó là vừa vô tâm cố ý nói chuyện em chưa kết hôn đã sinh con cho anh nghe. ”
“Anh trả lời họ sao? ”
“Đuổi họ đi!”
Cô nghe xong lại tiếp tục cười lên. “nhất định giờ họ đang bàn tán là em đã bỏ bùa anh rồi. ”
“3 người bọn họ thực ra có bệnh gì vậy, sao lại cứ chống đối với em?” Khuất Căng nhíu mày hỏi.
“Họ không đơn thuần chỉ chống đối với mình em, còn có anh. ”
“Anh? ”
“Ai biểu anh có diện mạo đẹp trai lại vô cùng giàu có, còn mang danh phó chủ tịch nữa. ”
“Đừng nói em cũng vì diện mạo và sự giàu có của anh mà đến với anh nha?”
“Đúng đó! ” cô nheo mắt mỉm cười.
“A! em nhẫn tâm lắm! sao lại nói ra những câu tàn nhẫn vậy, trái tim anh tan nát rồi. ” một tay anh phủ lên tim đau khổ nói.
Ngôn Hải Lam mỉm cười nhìn anh, cảm giác cuộc đối thoại và bối cảnh này giống như đã từng xảy ra rất lâu rất lâu rồi, làm cô có một cái cảm giác quen biết, nhưng lại nhớ không ra nổi.
Không biết tại sao, trong 1 tháng nay những ký ức trong quá khứ giống như càng lúc càng mơ hồ, được thay thế đều là những ký ức của hiện tại anh trao cô, mới, vui vẻ và hạnh phúc.
Thì ra những ký ức hạnh phúc có thể thay thế, cô đến giờ mới biết được.
“Khuất Căng! ” giọng cô dịu nhẹ
Anh mỉm cười quay đầu nhìn cô.
“Cám ơn anh đã yêu em. ”
Biểu cảm của anh lúc này trở nên thấm đậm tình cảm lại kích động, anh hít thở một hơi, giống như đang ổn định lại tâm trạng của mình.
“Không!” anh nắm lấy tay cô, âm thanh mềm dịu khàn khàn nói với cô: “Cám ơn em đợi anh! ”
***
Một người phụ nữ đứng tuổi đứng trước toà nhà thương nghiệp lớn vẻ mặt lóng ngóng dẫn đến sự chú ý của các bảo vệ tòa nhà, bảo vệ liền đi đến hỏi lý do bà đến đây.
“Xin hỏi bác cần tìm người phải không? ”
Người phụ nữ đứng tuổi gật đầu. “Tôi muốn tìm Khuất Căng, tôi được biết cậu ấy đã tới đây. ”
“Khuất Căng? bác biết cậu ấy làm ở công ty nào không? ” người bảo vệ hỏi, vì tòa thương nghiệp này ít nhất hiện có 20 công ty trong đó.
“Công ty à? hình như là Kyle thì phải? ”
“Kyle? ” người bảo vệ chao mày, “nhưng trong tòa thương nghiệp này không có công ty đó. ”
“Sao vậy được? họ đã đưa tôi địa chỉ này mà, là tôi tìm sai địa chỉ sao? ” người phụ nữ đứng tuổi đưa tờ giấy trong tay ra cho bảo vệ, nhờ anh xem giúp.
Bảo vệ cuối đầu nhìn một cái. “không sai đây đúng là địa chỉ của tòa nhà này, nhưng trong nay thật là không có công ty Kyle, bác có nhớ sai tên công ty không? ”
Vẻ mặt người bà hoàng mang nhìn người bảo vệ
“Không sao! bác vào trong ngồi đợi một chút, tôi nghĩ cách hỏi thăm giúp bác xem sao, để xem có tìm được người bác cần tìm không. ” bảo vệ thể hiện lòng tốt, người phụ nữ đứng tuổi phấn khởi cảm ơn, 2 người trước sau cùng bước vào tòa nhà.
“A Phát! anh biết có người tên Khuất Căng không? ” người bảo vệ hỏi đồng nghiệp của mình.
“Gì vậy? ” người tên A Phát quay đầu phản ứng.
“Vị phu nhân này muốn tìm Khuất Căng, nhưng bác ấy lại không nhớ cậu ta làm ở công ty nào. ”
“Như vậy thì làm sao tìm giúp bác ấy được chứ? ”
“Nghĩ cách gì đó giúp bác ấy đi. ”
“Hiện giờ là thời gian nghỉ trưa, cho dù mình đồng ý giúp bác ấy gọi điện thọai hỏi từng công ty, thì cũng chẳng có ai chịu nghe máy. ”
“Điểm này thì tôi chưa có nghĩ tới! ”
“Xem ra vậy chỉ còn lại một cách. ”
“Cách gì? ”
“Gặp người thì hỏi, nhìn kìa! có người ăn cơm trưa về rồi! ”
A Phát chỉ tay về phía cánh cửa lớn, chỉ thấy 3 cô gái dáng vẻ kiêu sa mỹ lệ, vừa đi vừa nói bước vào.
“Xin lỗi! công ty của các cô có vị nào tên Khuất Căng không? ” người bảo vệ đợi ba người họ đến gần, lên tiếng ngăn họ lại.
“Có chuyện gì không? ” một hồi sau Tiêu Mỹ linh, hoài nghi hỏi.
“Ở đây có một vị phu nhân muốn tìm anh ấy, cho hỏi công ty các cô có người đó không? ”
“Có! ”
“Tốt quá rồi! không ngờ mới hỏi thôi thì chúng ta đã tìm được người rồi, phu nhân, tìm được người bác muốn tìm rồi! ” người bảo vệ liền quay người nói với người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi bên trong.
Bà gấp rút từ ghế ngồi đứng lên đi về hướng họ. “Thật không? cám ơn anh! cám ơn anh! ” bà không ngừng cám ơn người bảo vệ.
“Không cần khách sáo! bác chỉ việc theo họ thì sẽ tìm thấy người cần tìm. ” người bảo vệ nói xong liền quay người rời đi.
“Được. Cô à! các cô đều quen biết với con trai tôi à? ” người phụ nữ đứng tuổi tò mò nhìn họ hỏi.
“Con trai? ”
“Bác gái! bác nói ai là con trai của bác? Khuất Căng sao? ”
“Đúng rồi! các cô có quen không? ”
Tiêu Mỹ Linh, Lý Tịnh Doanh và Trần Huệ Tình không hẹn mà cùng quay nhìn đối phương, không dám tin vào trước mắt mình cách ăn mặc bình dị, áo dài bình dị, nhìn giống như phụ nữ đứng tuổi trong một gia đình trung lưu, không ngờ lại là mẹ của phó chủ tịch đẹp trai.
Đây có đúng không vậy? chắc không ai tự nhiên chạy đến đây để nói đùa chuyện này đâu?
“Bác gái! bác đúng là mẹ của Khuất Căng? ”
“Đúng vậy! tuy là con tôi không giống tôi cho lắm, nhưng mà chính xác là do tôi sinh ra ” Bẹ Khuất cười lớn lên, giống như đã quen với việc bị người khác nghi ngờ rồi.
“Xin Lỗi! con không có ý đó đâu, con chỉ là….” Tiêu Mỹ Linh hít sâu một hơi, lập tức nở ra nụ cười thân thiện. “Bác gái! bác đã ăn gì chưa? phó chủ tịch đi ăn trưa chắc là chưa về tới công ty đâu, bác có cần ăn trưa trước không? con biết gần đây có một quán ăn cũng được lắm đó. ”
“Đúng đó! giá phải chăng lại ngon nữa, hay là bác đã ăn rồi? ” Lý Tịnh Doanh mỉm cười tiếp lời.
Tiêu Mỹ Linh nhanh nhẹn nhìn cô một cái, hai người lập tức tâm ý tương thông hiểu ý đối phương đang nghĩ gì.
“Bác gái! bác đã ăn chưa? ” Tiêu Mỹ Linh thân thiện hỏi lại.
“Chưa! vẫn chưa!”
“Vậy tụi con mời bác bữa cơm! ”
“Vậy sao có thể được chứ? ”
“Không sao đâu! chỉ là một bữa cơm thôi mà! hơn nữa ngày thường phó chủ tịch rất hay chiếu cố đến tụi con. ”
“Không sai! tiếc là anh ấy lại không bao giờ để tụi con mời khách, cho nên làm khó cho bác một chút vậy, để tụi con mời đi. ” Lý Tịnh Doanh nỗ lực mời.
“Đúng đó! đi mà! ” Tiêu Mỹ Linh chấp tay nhiệt tình yêu cầu.
Trần Huệ Tình đứng một bên không biết hai người họ đang quậy cái gì, nên cái gì cũng không nói, chỉ im lặng đứng chờ đợi.
Dưới sự nhiệt tình của Tiêu Mỹ Linh và Lý Tịnh Doanh, bà Khuất cuối cùng cũng đồng ý, thế là cả nhóm vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện đến quán ăn món Hoa ngồi xuống ăn trưa.
Do yêu thích vẻ đẹp, nhóm người Tiêu Mỹ Linh bữa trưa ăn rất ít, một phần sà lách trộn thêm một ly nước ép là giải quyết một bữa, do muốn đạt được mục đích, họ phá lệ ăn thêm lần nữa.
“Bác gái! bác ăn thử món gà này đi, thịt gà ngọt mềm lại không nhiều dầu mỡ, rất ngon đó. ”
“Cái này là món sào Khách Gia, chắc bác đã ăn rồi, nhưng mà món sào Khách Gia ở tiệm này sào có vị ngon nhất mà con được ăn đó, bác ăn thử đi” (Khách Gia là tên một dân tộc “dân tộc Khách Gia”)
“Bác gái! chọn món vậy đủ chưa? nếu chưa có thể gọi thêm nữa không sao hết. ”
“Đủ rồi đủ rồi! nhiều lắm rồi! các cô đừng lo cho tôi nữa, cùng ăn đi! ”
“Dạ! ”
Món ngon, nụ cười, chuyện phíên thường tình, sau một hồi tiếp xúc nhiệt tình, bà Khuất không một chút lòng đề phòng từ từ xem họ như người trong nhà.
“Bác là vì con trai sắp đám cười nên mới về đây, các cô biết con trai bác sắp cưới không? ”
“Biết chứ! ”
“Vậy các cô có quen biết cô Ngôn mà con trai bác sắp cuới không? ” mẹ Khuất hỏi.
“Quen biết chứ! Hải Lam là đồng nghiệp của tụi con. ” Lý Tịnh Doanh đáp.
“Thật vậy sao? vậy cô ấy là người như thế nào, có đẹp không? có xinh đẹp giống ba cô không? ”
“Rất đẹp! so với tụi con còn đẹp hơn nhiều. ” Tiêu Mỹ Linh gật gật đầu.
“Thật à? ” mẹ Khuất mở to mắt hỏi.
“Đúng vậy! không chỉ đẹp lại rất có tài năng, rất được công ty coi trọng là một phó lý, đâu giống tụi con đến bây giờ phân nửa chức danh cũng không có. ” Tiêu Mỹ Linh nói.
“Thật sao? ” bà Khuất mày mở mắt cười.
“Đúng đó! cô ấy đi với phó chủ tịch có thể nói là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, chỉ tiếc là …. ” Tiêu Mỹ Linh bỗng ngưng lại.
“Chỉ tiếc là cái gì? ” bà Khuất nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.
“Ơ! con không biết là có nên nói chuyện này không. ” Tiêu Mỹ Linh cố ý do dự.
“Chuyện gì? ”
“Thì là... thực ra... Ờ … con thực sự không biết có nên nói hay không. ”
“Cô đừng có làm mất khẩu vị của bác như vậy, thực ra là chuyện gì?” cô càng do dự, bà Khuất càng muốn biết.
“Gần đây trong công ty mọi người đang thảo luận chuyện này, tuy là không biết độ chính xác của nó, nhưng từ đầu tới cuối đơn sự không hề đứng ra đính chính gì về chuyện này, cho nên mọi người đều cho là sự thậ ”.Tiêu Mỹ Linh lại kéo thêm một chút, mới từ từ mở lời.
“Ruốt cuộc là chuyện gì, là có liên quan đến con trai của bác sao? ”
“Không phải! là chuyện của Hải Lam. ”
“Cô Ngôn? ”
“Đúng! ”
“Chuyện gì? ”
Tiêu Mỹ Linh ngưng một hồi mới nói: “Nghe nói Hải Lam có một đứa con gái riêng. ”