Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 230: Chương 230: Cứ mười phút lại giết một đứa trẻ




Tuy nhiên, ngay cả khi đối mặt với áp lực ngột ngạt đó, Lê Hoàng Việt vẫn kiên định muốn gánh vác tất cả.

Chỉ là, lý tưởng và hiện thực đều đi ngược lại mong muốn của anh, cho dù anh đã làm rất nhiều điều trái ý và phản bội trái tim mình, anh cũng không ngại làm tổn thương người phụ nữ mình yêu thích...

Cuối cùng, mọi sự cố gắng và bao dung của anh từ trước tới giờ cũng tan thành mây khói.

Bởi vì tai nạn của Trần Khả Như, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Trần Phương Liên cố gắng dùng cách này để tẩy trắng, vợ của Lê Hoàng Việt, đúng là người kém hiểu biết thì hay nói nhăng nói cuội, ngu không ai bằng! Khi Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh biết được sự thật, tất cả những điều tồi tệ không thể tránh khỏi đã xảy ra.

Tai biến mạch máu não, nhồi máu cơ tim… Cũng không phải là nói quá khi cho rằng chúng đủ sức làm tan cửa nát nhà.

Đúng vậy, anh và Trần Phương Liên đã là gương vỡ không thể lành, mọi chuyện trong quá khứ đã chấm dứt, cả hai bên đều chịu tổn thương.

Đôi mắt của Trần Khả Như sáng lên, đối mặt với anh, ngoài việc biểu lộ sự đau khổ, cô không thể nghĩ ra bất kì từ ngữ nào để hình dung, anh còn phải chịu áp lực hơn cô.

Mỗi lần anh làm tổn thương cô, trái tim anh lại càng đau hơn cô, càng áy náy tự trách mình nhiều hơn.

Chuyện trong quá khứ không thể thay đổi, chúng vượt quá khả năng của anh, Lê Hoàng Việt không phải thần thánh, không thể lật ngược tình thế trong mọi tình huống.

“Lê Hoàng Việt, anh không sai.

Nếu em là anh, e rằng sẽ xử lý tệ hơn nữa.

Anh đã rất tốt rồi, đã giảm mức độ tổn hại của mọi người tới mức thấp nhất rồi...”

Trần Khả Như vươn tay ôm lấy anh, vươn tay qua dưới nách anh, ôm lấy anh vào lòng.

Lúc này nhiệt độ khác nhau giữa hai cơ thể kết hợp với nhau, đan xen và được điều chỉnh để phù hợp nhất với nhau.

“Đừng nói những điều tốt đấy về anh, nếu em không còn sống, anh sẽ là người đàn ông đau khổ nhất trên thế giới này.”

Bốn mắt đối diện nhau, liếc mắt một cái mà như cả nghìn năm không gặp.

Ngay khi ánh mắt của cả hai đang nhìn đối phương đắm đuối, cảm xúc hòa quyện và thăng hoa thì giọng nói của nữ phóng viên vội vã vang lên một lần nữa trên TV.

“Theo tin tức mới nhất do cảnh sát công bố, danh tính của nghi phạm đã được tìm ra, đó là cựu Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Tập đoàn Hoa Sen, Lương Huy, 40 tuổi.

Như chúng ta đã biết, gần đây Tập đoàn Hoa Sen đã bị Tập đoàn Á Châu và Công ty MTP chèn ép và tuyên bố phá sản.

Bản thân ông ta cũng vậy, trốn Đông trốn Tây, nợ nần chồng chất, và bị Cảnh sát Thành phố Hồ Chí Minh buộc nhiều tội danh.

Ông ta thuộc loại tội phạm đã bỏ trốn.

Lần này ông ta lẻn vào Thành phố Đà Nẵng và thực hiện những hành động cực đoan, có lẽ là để trả thù.

“ Nghe vậy, vẻ mặt Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt đều cứng đờ nghiêm trọng, cả hai mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt.

Vừa rồi Trần Khả Như đã đoán được điều gì đó, những lời đe dọa trên điện thoại lúc sáng sớm của Lương Huy vẫn còn văng vẳng bên tai, không ngờ ông lại ra loại chuyện điên cuồng như vậy.

Rồi ông ta cũng sẽ hối hận thôi! Lương Huy đã giết hai người, ông ta hoàn toàn điên rồi! Trần Khả Như rùng mình, nhưng, khi phóng viên đưa tin theo cách này, không phải kiên quyết muốn đổ mọi nguyên nhân khiến Lương Huy làm điều sai trái lên đầu của Tập đoàn Á Châu sao? Đây thực sự là một thảm họa, cho dù Kiên có phải con tin hay không thì trẻ nhỏ vẫn không có tội tình gì cả, ngoài việc khiến người dân xót xa, thì càng bị dư luận xã hội lên án.

Với tư cách là Tổng giám đốc Tập đoàn Á Châu, hiện tại Lê Hoàng Việt đang ở trong tình thế khó khăn “Đâm vào lao phải theo lao”

, chỉ cần bất cẩn một chút là anh có thể mất mạng hoặc bị đạo đức gông cùm. Phải làm sao bây giờ? “Nếu buổi sáng chúng ta đồng ý yêu cầu của ông ta thì tốt rồi.”

Trần Khả Như không ngừng lẩm bẩm, lòng bàn tay và lưng như nhũn ra, hai chân không biết là vừa vận động quá mức, hay là không chịu được sự đảo lộn của nội dung câu chuyện mà run lên từng đợt, muốn đứng vững cũng không xong.

Lê Hoàng Việt giúp cô ổn định cơ thể, như có một lực xuyên qua lòng bàn tay, nhanh chóng kéo cô vào lòng.

Trần Khả Như ngẩng đầu, chỉ nghe được giọng nói êm dịu của anh, bình tĩnh nói: “Em không cần tự mình chịu trách nhiệm, cũng không cần vì lỗi của người khác mà trừng phạt chính bản thân mình.

Anh đã nói rồi, em không phải là Thánh mẫu, có tấm lòng bao dung độ lượng, mà tự đem mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng, em hiểu không? " Lê Hoàng Việt nói một câu đầy ẩn ý, từ sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ lo lắng.

“Em hiểu rồi.”

Trần Khả Như xấu hổ cúi đầu, miệng lẩm bẩm một hồi, không biết nên nói gì và làm gì.

Hay cứ im lặng mãi trong khoảng lặng dài đằng đẵng này.

Cô không thể không thừa nhận rằng trong vô số lần bị cảm xúc lấn át, cô đã luôn suy nghĩ cho những sinh mạng này, không phải cô tử tế, đoan chính mà có lẽ vì cô đã trải qua thời gian dài ở khoa Sản và luôn dành tình cảm đặc biệt cho những đứa trẻ.

Trẻ em là mầm non tương lai của đất nước, là những nụ hồng chớm nở, Minh Lâm, Kiên...

Chúng đều là những người cô có thể hy sinh mà không hề hối tiếc.

Những nhận thức tự nhiên đó giống như Đức Mẹ Đồng Trinh vậy.

“Hứa với anh, mọi chuyện đều nghe theo anh, em đừng hành động một mình.”

Lê Hoàng Việt vươn tay ra, dùng sức ôm cô vào lòng, giọng nói tăng thêm vài phần nghiêm túc.

Trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm hiện lên nỗi lo lắng khôn nguôi về được và mất.

“… Được.”

Trần Khả Như sẵn sàng đồng ý.

“Lương Huy luôn nhắm vào Tập đoàn Á Châu, bởi vì tôi là người kiến ông ta thảm hại như bây giờ.

Tin tôi đi, tôi sẽ xử lý được chuyện này." “Ừ.”

Lời nói của Lê Hoàng Việt thoạt nghe có vẻ tràn đầy tự tin, nhưng thực tế chuyện lần này giải quyết khó khăn như thế nào, qua màn hình ai cũng có thể biết được.

Lương Huy giết hai người, bị tử hình là điều không thể tránh khỏi, trong mắt kẻ giết người, giết một người là giết, giết hơn hai mươi người cũng là giết, vì vậy khi nào ông ta còn chưa hành động thì con tin vẫn trong tình trạng lành ít dữ nhiều.

Nữ phóng viên chuyển cảnh: “Bây giờ hãy để máy quay của chúng tôi phỏng vấn người phụ trách vụ án này, Đội trưởng Dư.

Đội trưởng Dư nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Xin mọi người dân đừng hoảng sợ.

Cảnh sát của chúng tôi chắc chắn sẽ giải cứu con tin bằng mọi giá...

Chúng tôi sẽ cố gắng trong thời gian nhanh nhất, có thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho nạn nhân và gia đình con tin.

Ngoài ra, tôi mong các phóng viên và mọi người nói lời thành thật, chưa có kết quả cụ thể thì xin đừng tạo tin tức giật gân!”

Đội trưởng Dư vừa nói xong thì Cảnh sát đã bắt đầu giải tán những người xem có mặt tại hiện trường, các thành viên trong gia đình, còn các phóng viên và nhiếp ảnh gia thì tận dụng triệt để mọi thứ, cố gắng ở lại càng lâu càng tốt.

Bởi vì e ngại việc nghi phạm có súng trong tay, và hơn nữa, nếu ông ta lao ra, tức giận và bắn bừa bãi, chẳng phải sẽ làm tổn thương người vô tội hay sao? Người thân trong nhà châm chước một chút, mẹ của mấy đứa trẻ đã nức nở khóc, bủn rủn chân tay không nỡ rời đi.

Mang thai đứa con chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau, có người mẹ nào mà không đau khổ, xót xa chứ? Mặc dù cách qua lớp màn hình nhưng Trần Khả Như vẫn cảm thấy nghẹn trong cổ họng, đồng cảm với những người mẹ kia.

Dù cô vừa mang thai hơn một tháng, cô vẫn thấy xót xa và đau lòng, nhưng hơn hai mươi người mẹ, những đứa con bốn, năm tuổi, cái tuổi đáng yêu nhất, là những nụ hồng chớm nở, lẽ nào những đứa trẻ vô tội đó đều sẽ bị thiệt mạng sao? Hai mươi lăm đứa trẻ, hai mươi sáu mạng sống.

Cô che miệng và mũi, nước mắt đã lăn dài.

“Đừng nhìn nữa.”

Lê Hoàng Việt giữ lấy đầu cô, ấn mạnh vào ngực anh, anh có thể cảm nhận được sự cố gắng kìm nén những tiếng khóc nức nở của Trần Khả Như.

“Không sao, em muốn xem.”

Trần Khả Như lại nhìn lên, nước mắt đã khô.

Nỗi buồn khiến cô tức giận và tiếp thêm sức mạnh để cô đối mặt với nó.

Nữ phóng viên bị đuổi và bị khiển trách, nhưng cô ấy không bỏ cuộc, lợi dụng lúc hỗn loạn, cô ấy vẫn đứng đằng xa tường thuật hiện trường, lông mày hơi chau lại, nhưng cơ bản máy quay đã dò được phía Đội trưởng Dư.

Phía sau vang lên tiếng súng nổ, là âm thanh phát ra từ nhà trẻ.

Lương Huy lại nổ súng, có người đã thiệt mạng! Trần Khả Như sợ hãi, toàn thân lạnh toát...

Âm thanh tiếp theo truyền đến là tiếng loa được bật ở mức cao nhất, dường như âm thanh đã bật ra khỏi màn hình và đập vào màng nhĩ.

Trong chốc lát, cả người ở trong và người ở ngoài đều trở nên cứng ngắc.

“Lũ Cảnh sát ở bên ngoài kia, các người nghe đây, tên đàm phán của các người đã bị tôi giết chết.

Thật là nhàm chán, hắn ta còn tưởng rằng mình thực sự là một vị cứu tinh vĩ đại! Thật nực cười!”

Giọng của Lương Huy đầy sự cao ngạo, không ai bì nổi.

Đồ cặn bã! Cầm thú! Nghe vậy, tâm trạng mọi người ai cũng trở nên phẫn nộ, nặng trĩu, trong lòng dâng trào nhiệt huyết muốn cứu người mà không biết phải hành động như thế nào, không biết phải làm sao cho hả cơn giận.

“Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, bọn mày nghe đây, bọn mày đang ép tao làm tất cả những điều này.

Nếu mày đến gặp tao sớm hơn, tao sẽ không giết những con tin vô tội này.

Nhưng bọn mày cũng nên cảm thấy may mắn đi, tao tin vào Chúa nên tao vẫn chưa xử lý những đứa trẻ dễ thương này đâu!”

Như để phối hợp với lời nói của Lương Huy, từ trong loa lần lượt vang lên tiếng khóc của những đứa trẻ, âm thanh vô cùng hỗn loạn xen lẫn với lời chửi rủa độc ác của Lương Huy, đã lan ra bộ bầu trời phía trên nhà trẻ, và thậm chí cả bầu trời phía trên Thành phố Đà Nẵng.

Bọn tội phạm thật vô lương tâm! Đây chỉ đơn giản là sự khinh thường và chế nhạo một cách trắng trợn đối với Cảnh sát! Tuy nhiên, để ông ta không làm hại bất kỳ đứa trẻ nào, Cảnh sát đặc nhiệm và Lính bắn tỉa đã sẵn sàng vào cuộc, nhưng bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Phòng học, nơi mà Lương Huy và con tin đang ở đã đóng rèm, và không có cách nào để căng góc phù hợp, bắn gục Lương Huy.

“Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, tao sẽ cho hai người một cơ hội cuối cùng.

Sau mười phút, nếu hai người vẫn không xuất hiện, đừng trách tao tàn nhẫn.

Cứ mười phút tao sẽ giết một người cho đến khi giết hết hai mươi sáu người.

Dù sao, tao có rất nhiều súng và đạn! Lê Hoàng Việt, mày đừng lo, tao sẽ giữ những viên đạn cuối cùng cho mày và con trai của Trần Phương Liên, tao nói như vậy là nể mặt mày lắm rồi đó...

Haha...”

Lương Huy còn chưa kịp dứt lời thì hình ảnh trên màn hình bắt đầu rung và mờ đi, tín hiệu TV cũng bị ngắt.

Nhưng giọng nói của Lương Huy và yêu cầu của ông ta như bị ma ám, cứ lởn vởn trong đầu của Trần Khả Như, chiếm hết hơi thở, nhịp tim và suy nghĩ của cô.

Vòng tay của Lê Hoàng Việt nới lỏng, cả hai ngẩn người vài giây rồi rơi vào trầm mặc.

Dù chỉ là một giây trôi qua, nhưng đối với hai người, đó cũng là một cực hình.

Mục đích của Lương Huy rất rõ ràng, ông ta muốn mạng đổi lấy mạng.

Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, hai mạng người đổi lấy hai mươi sáu mạng sống! Thực sự mà nói thì Lương Huy đã sử dụng một chiến lược tốt, rõ ràng đã đẩy hai người họ đến đầu ngọn sóng.

Đi hay không đi, đó không còn là chuyện của riêng cá nhân nữa rồi.

Bọn họ không bắt buộc phải chết, nhưng hành vi điên rồ của bọn tội phạm không thể tách rời họ.

Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên.

Đó là của Lê Hoàng Việt.

Vẻ mặt của anh rất trầm xuống, không có động tĩnh gì, cũng không định nghe máy.

Trần Khả Như không chút do dự nhanh chóng cầm lên: "Xin chào?" “Tổng giám đốc Việt, tôi là Cảnh sát Dư của lực lượng Cảnh sát.

Hiện tại anh đang ở đâu? Có thời gian không...”

Khi Đội trưởng Dư đưa ra yêu cầu như vậy, anh ấy cảm thấy khó chịu đến mức nghẹn ngào vài lần và không nói thể nói ra một cách hoàn chỉnh.

Vẻ mặt Trần Khả Như lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia kiên định, dứt khoát nói: “Đội trưởng Dư, anh yên tâm, chúng tôi sẽ xông tới càng nhanh càng tốt!”

“Cô Khả Như, cô có ổn không...

Chà, thay mặt cho tất cả các đồng nghiệp và gia đình con tin, xin cảm cô.”

Đội trưởng Dư đã quá ngạc nhiên về sự sống lại của Trần Khả Như, nhưng thay vào đó lại cảm ơn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.