Buổi tối hôm đó Lê Chí Cường có hỏi Trần Khả Như một câu khiến cô trằn trọc không ngủ được.
Cũng không phải là tự nhiên Lê Chí Cường hỏi vậy, mà vì ở thành phố Đà Nẵng hình như không có ai đứng ở đầu sóng ngọn gió cao hơn cô, nổi tiếng hơn cô, được phụ nữ và trẻ em biết đến nhiều như cô.
Cô là một lựa chọn khá tốt, đứng từ góc độ buôn bán mà nói, đây có thể coi như một cơ hội tranh thủ nhân lúc điều kiện thuận lợi nhất.
Khu vui chơi giải trí Cực Quang của Lê Hoàng Việt cũng tương tự như khu vui chơi Disney mới chính thức khai trương nửa năm trước ở thành phố nào đó, toàn bộ thiết bị giải trí và cơ sở hạ tầng được đáp ứng đầy đủ, thậm chí còn tiên tiến và hoàn thiện hơn. Nghỉ dưỡng, nghỉ phép, tụ hội ăn uống, vui chơi... đều ở trong cùng một khu. Cho nên họ lấy ấm áp và lãng mạn làm trọng tâm, bất kể là người trẻ tuổi, người lớn tuổi, hay là thiếu nhi đều có thể chơi hết mình.
Chỉ là bản thân cô lại không phải là một người phụ nữ có năng lực xã giao. Thế nên cô không cần phải xoắn xuýt, cô không có thiên phú diễn kịch, nhưng làm mặt lạnh lại là sở trường của cô. Nhưng trước đó, Lê Hoàng Việt sẽ không đồng ý đâu.
Bác sĩ Trần trải qua hai ngày tiếp theo rất thoải mái nhàn tản, mặc dù thỉnh thoảng trong bệnh viện sẽ bị người khác chỉ trỏ, có nhiều lúc trực tiếp trở thành gấu trúc trong sở thú cho người ta vây xem. Nhưng lâu dần, cô chỉ có thể thấy mà không thể trách.
Hai hôm trước, bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn Facebook. Bình thường Bác sĩ Trần là người nghìn năm không thò mặt lên Facebook, có lẽ gần đây bị Vũ Tuyết Trang ảnh hưởng, bởi cô gái nhỏ rất thích liên lạc với cô qua Facebook. Với cả, hai ngày nay chủ nhiệm Phan vẫn không hề giao nhiệm vụ gì cho cô, cô định sáng mai đi làm sẽ nói chuyện với chủ nhiệm Phan... Cứ tiếp tục như vậy, nếu công văn ủy nhiệm chức vụ phó khoa chính thức được ban hành xuống dưới, cho dù là thật đi chăng nữa, e rằng mọi người cũng sẽ không phục.
Tâm tư của cô quay về với tin nhắn Facebook kia, hai ngày trước lớp trưởng thời cấp ba của cô – Lưu Vũ Thanh kéo cô vào một group chat của lớp, cô thề là mình không hề nói gì trong đó, vả lại trong trí nhớ của mọi người, cô là một học sinh giỏi tính cách lạnh lùng, quan hệ với mọi người cũng bình thường.
Đại đa số mọi người đều nỗ lực ra ngoài làm việc, trong đó có cả Lưu Vũ Thanh. Nhưng đợt nghỉ Quốc Khánh năm nay khá lâu, mọi người về nhà thăm người thân, có người đề nghị tụ tập một hôm ở thành phố Đà Nẵng, được toàn thể thành viên bỏ phiếu nhất trí.
Vốn dĩ cô và các bạn học không thân thiết, hoàn toàn không có ấn tượng gì. Hơn nữa có mấy người từng gửi thư tình cho cô, còn có không ít các bạn nữ từng tham gia vào việc cô lập cô... Cho nên trong lòng Trần Khả Như rất kháng cự chuyện này.
Trần Khả Như vốn đang tính vắng mặt, nhưng Lưu Vũ Thanh lại nói, Trần Khả Như, tớ từ nước ngoài trở về, cậu không thấy có lỗi vì đã lãng phí tiền vé máy bay của tớ sao? Cô nàng vừa mới lấy được thẻ cấp phép thường trú ở nước ngoài thì lập tức chuyển ra nước ngoài định cư luôn, về sau không gặp mặt được.
Chủ yếu là, có mấy bạn học nữ ngang nhiên nói ngay trong group chat: Bây giờ Trần Khả Như sống ở thành phố Đà Nẵng tốt lắm, khinh thường bạn học cũ rồi, nên buổi họp lớp tổ chức ở cửa nhà bạn học cũng không thèm tham gia đâu.
Cuối cùng tâm trí của cô không thể bình tĩnh được, đành đồng ý với lời mời vào tối nay.
Lê Hoàng Việt vẫn đang bận, đã hai ngày liền cô không nhìn thấy anh đâu. Sau khi tan tầm, cô đi thẳng đến nơi đã hẹn, nhìn tương đối sa hoa.
Mọi người đã nói rõ là hôm nay sẽ cam-pu-chia, nên không ai thấy nó quá xa xỉ.
Trần Khả Như cũng không hề lững thững đến muộn, chẳng qua là người khác đến sớm thôi. Ánh đèn trong phòng khá sáng sủa, đủ để thấy rõ mặt từng người.
"Trần Khả Như, cậu đến rồi!"
Lưu Vũ Thanh là người đầu tiên nhận ra cô, đường nét trên khuôn mặt cô nàng không thay đổi gì mấy, khi trước vốn đã tinh tế rồi, chỉ là bây giờ có khí chất hơn thôi. Mặc dù cô nàng không đăng hình trên Facebook, nhưng nhan sắc xinh đẹp của cô nàng chỉ cần liếc qua là đã khiến người khác bị thu hút.
"Lưu Vũ Thanh, đã lâu không gặp!"
Lưu Vũ Thanh hơi đậm người, đến giờ trên gương mặt vẫn còn nét phúng phính của trẻ con. Vì cô nàng là lớp trưởng nên rất quan tâm đến bạn học, thái độ đối nhân xử thế khá ôn hòa.
Sau đó tự nhiên là cô phải tiếp nhận đủ loại ánh mắt, hoặc tìm tòi nghiên cứu, hoặc xét nét, hoặc là hâm mộ ghen tị, còn có cả ánh mắt ngạc nhiên trước nhan sắc của cô.
Trong khoảng thời gian này cô bị soi mói nhiều lắm, mấy ánh mắt ở đây chỉ là trò trẻ con thôi.
Điệu bộ cử chỉ của cô ung dung tao nhã, toát lên khí chất của một tiểu thư khuê các.
Đối với bạn học nam mà nói chính là có thể ngắm nhưng không thể dây vào.
Lưu Vũ Thanh cảm thấy bầu không khí rất vi diệu, các bạn học không ai chủ động bắt chuyện, cô nàng ngẩng đầu lên hỏi: "Trần Khả Như, bây giờ cậu làm công việc gì thế? Là bác sĩ à?"
"Đúng vậy, bác sĩ khoa phụ sản." "Vậy bây giờ cậu vẫn độc thân sao?"
Vấn đề Lưu Vũ Thanh hỏi chính là tiếng lòng của các bạn học nam ở đây.
"Tớ kết hôn rồi."
"Còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi!"
"Rốt cuộc là người đàn ông nào tốt số cưới được hoa hậu giảng đường của chúng ta thế?!"
"..."
Trần Khả Như dường như cảm thấy trong mấy lời cảm thán đã không còn câu nệ như lúc trước. Quan trọng nhất là hình như mọi người không hề theo dõi Facebook và internet. Nói đến đây thì phải cảm ơn Lê Hoàng Việt, mỗi lần tiêu đề của các tin tức trên trang nhất đều không ghi rõ ba chữ Trần Khả Như mà thay bằng mấy từ chung chung như bà chủ tổng giám đốc, hoặc là bác sĩ nữ xinh đẹp nhất.
Do đó cảm giác kín đáo giảm nổi bật như thế này, cô còn cầu chẳng được.
"Mọi người đến đủ rồi, cạn một ly vì cuộc sống trung học đã qua của chúng ta!"
Lưu Vũ Thanh đếm số người: "Vẫn còn thiếu một người, để tớ gọi điện thoại cho cậu ấy."
Có người kinh ngạc hỏi: "Thiếu ai vậy? Sao tớ không nhớ ra?"
Trần Khả Như còn chẳng nhớ nổi tên bạn học, cơ bản là không nghĩ ra được là ai thiếu ai thừa.
Có người trả lời: "Chính là học sinh chuyển trường tên Tần Hoàng Phúc, gần đây cậu ấy cũng trở lại thành phố Đà Nẵng đấy."
Tần Hoàng Phúc?
Trần Khả Như tìm kiếm trong trí nhớ, dường như có chút ấn tượng, nhưng không thể nói ra được.
"Xin lỗi nhé, tớ đến muộn rồi!"
Đúng lúc này, một bóng người cao gầy đi theo nhân viên phục vụ tiến vào tầm mắt của mọi người bên trong.
"Oa, đẹp trai quá!"
"Nghệ sĩ nam trẻ tuổi mới nổi ở đâu ra vậy, đi nhầm chỗ rồi à?"
"Lưu Vũ Thanh, cậu ta không phải là..."
Trên ghế sô pha sát cạnh tường phát ra những âm thanh rì rầm suy đoán, ngạc nhiên hoặc không thể tin được.
Biểu cảm trên mặt Trần Khả Như cứng lại, cô nheo mắt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Sao lại là anh ta?
Sao lại là Tống Quốc Minh?
Rõ ràng trong trí nhớ của cô không có người này.
Hay là nói, thật sự có hai người bề ngoài giống nhau đến thế?
"Tần Hoàng Phúc, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tớ còn tưởng hôm nay anh đẹp trai cho chúng tớ leo cây chứ!"
Lưu Vũ Thanh qua đón anh ta, cô nàng là lớp trưởng, cũng là người đứng ra tổ chức nên phải làm sao để không khí luôn sôi nổi.
"Tất nhiên là không rồi, làm sao tớ dám không nghe mệnh lệnh của lớp trưởng."
Giọng nói của anh ta nghe như tiếng nước chảy, ngữ điệu mềm mại khiến người khác rất dễ chịu, ánh mắt trong trẻo hàm chứa mấy phần thâm thúy.
"Đẹp trai quá, cậu ấy có bạn gái chưa? Ai đi hỏi đi?"
Một bạn học nữ ngồi gần đó rung động rồi, gương mặt si mê.
Đấy là cô gái đó chưa thấy Lê Hoàng Việt, nếu thấy rồi... Chẳng qua, các loại rau xanh hay củ cải đều có điểm đáng yêu của riêng mình, Trần Khả Như cảm thấy Tần Hoàng Phúc trước mặt có hơi gầy yếu, đàn ông quá mỏng manh yếu ớt thường không mang lại cảm giác an toàn.
Dường như Tần Hoàng Phúc đến cả nhìn cũng chưa nhìn cô một cái, Trần Khả Như càng thấy kỳ lạ. Cô lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt anh ta, dù chỉ là một chút dấu vết nhỏ. Từ ngũ quan, cách nói chuyện, cách anh ta kính rượu hay tự giới thiệu, nhất cử nhất động đều giống Tống Quốc Minh như đúc.
Do đó, Trần Khả Như có thể chắc chắn một trăm phần trăm, anh ta chính là Tống Quốc Minh.
Chẳng trách lần trước ở nhà hàng anh ta hỏi cô, Trần Khả Như, chị khẳng định là mình nhớ rõ tôi chứ?
Hóa ra tất cả đều có manh mối, đối phương đã gợi ý cho cô rồi, hơn nữa còn nhận ra cô từ lần gặp đầu tiên.
Nhưng mà dù cô có nghĩ nát óc cũng không nhớ ra nổi học sinh chuyển trường này.
Cô và anh ta, hay nên nói là với các học sinh nam có từng chạm mặt nhau sao?
"Bạn học Trần, tớ có thể ngồi cạnh cậu không?"
Lúc cô đang ngây người, thân hình cao gầy của Tần Hoàng Phúc đã đứng trước mặt cô, ngăn cản ánh mắt của cô.
Phát hiện tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, cô gật gật đầu, bắt gặp ánh mắt của Tần Hoàng Phúc, không, phải là của Tống Quốc Minh như có như không dán chặt vào cô, kể cả lúc ngồi xuống. Cảm giác tồn tại mạnh mẽ lạnh lẽo như vậy khiến cô có chút muốn khóc rồi.
"Tần Hoàng Phúc, mặc dù Trần Khả Như xinh đẹp nhất trong các chị em phụ nữ ở đây, nhưng người ta là hoa đã có chủ rồi, cậu vẫn nên đổi mục tiêu sang cô gái khác thì hơn, ha ha ha..."
Lưu Vũ Thanh vừa lên tiếng, những người khác đều hùa theo trêu ghẹo họ.
Trần Khả Như cong khóe môi, không giấu được nét cười.
Rõ ràng chỉ là lời nói đùa, Tống Quốc Minh lại thốt ra một câu: "Tình yêu đích thực thì không có thứ gì có thể ngăn trở được, mọi người nói có đúng không?"
"Đúng, nói đúng lắm!"
"..."
Tiếp đó mọi người chơi trò Thật hay Thách, không biết có phải là mấy bạn học nữ cố ý không mà dường như lần nào cũng là Tống Quốc Minh dính đạn.
"Tần Hoàng Phúc, mối tình đầu của cậu là từ bao giờ, đối tượng là ai?"
Vẻ mặt Tống Quốc Minh hơi trầm ngâm, lơ đãng chớp chớp mắt, khiến khuôn mặt vốn đẹp trai xuất sắc bớt đi một ít cảm giác rực rỡ như ánh mặt trời, nhiều thêm một ít cảm giác bí ẩn.
Trần Khả Như vốn định không thèm quan tâm, dù sao thì đối phương cũng không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, cô không cần tự mình vạch trần người ta.
Nhưng mà...
Tống Quốc Minh ý tứ hàm súc, nói: "Tớ không có mối tình đầu, chỉ có đối tượng thầm mến. Đối tượng thầm mến của tớ là một cô gái có khí chất sạch sẽ, cô ấy độc lập mạnh mẽ, thông minh xinh đẹp. Lúc cô ấy không cười thì như hoa lan trong núi đá, tách biệt với thế giới bên ngoài. Lúc cô ấy cười thì như đóa sen tuyết nở rộ trên núi băng, đẹp đến nao lòng... Cô ấy là nữ hoàng của tớ."
Lời hình dung của anh ta quá đẹp đẽ, khiến cho người nghe đều đắm chìm trong đó.
"Tần Hoàng Phúc, cậu đang nói đến tiên nữ trên trời sao? Ha ha!!"
"Tần Hoàng Phúc, cậu học đại học khoa tiếng Trung à?"
"..."
Lúc Trần Khả Như nghe thấy hai từ cuối cùng, cả người cứng ngắc, rợn hết cả tóc gáy, không dám nhúc nhích.
Ở nhà hàng Tống Quốc Minh cũng gọi cô là nữ hoàng!
Thế nên đối tượng thầm mến của anh ta... là cô sao?
Dọa chết cô rồi.
Cô thật sự không dám suy nghĩ hay nghiên cứu sâu hơn. Mục đích của Tống Quốc Minh là gì? Rốt cuộc là anh ta muốn làm gì?
Ngay lúc bầu không khí đang hết sức tốt đẹp, Trần Khả Như đột ngột đứng phắt dậy.
"Trần Khả Như, sao thế?" Lưu Vũ Thanh hỏi
"Không sao, tớ chợt nhớ ra là có chút việc gấp, xin lỗi mọi người, tớ đi trước đây. Lớp trưởng, buổi tối tớ chuyển tiền qua internet cho cậu."
Trần Khả Như có thể nói là bước đi như bay, không ai ngăn cô lại được.
Ban đầu có hơn ba mươi người, thiếu đi một người cũng không có gì khác biệt.
Trông thấy bóng dáng vội vã của Trần Khả Như, môi Tống Quốc Minh nhếch lên một độ cong rất nhỏ, trong mắt có ánh sáng lóe lên. Ngay sau đó, chỉ thấy anh ta vung tay lên cạn hết ly rượu đang cầm, đứng dậy xin phép: "Tớ vào nhà vệ sinh một lát, các cậu cứ chơi đi."
Trần Khả Như càng chạy càng nhanh, như thể phía sau có nước lũ và thú dữ đuổi theo cô vậy.
Nhỡ đâu Tống Quốc Minh thật sự có ý đồ bất chính hay động cơ thầm kín nào đó, làm sao cô còn dám ngồi đấy nữa! Nhanh chóng rời khỏi mới là biện pháp tốt nhất.
Thế nhưng, kết quả không được như cô mong muốn.
"Bạn học Trần, cậu đi nhanh thế làm gì?"
Ngay sau đó, vai phải của cô bị một bàn tay to lớn lạnh buốt giữ lại.