Mọi người đều khiếp sợ.
Có chuyện gì vậy?
Người Vũ Tuyết Trang chỉ rõ ràng chính là Bác sĩ Như mà.
Hoàn cảnh bây giờ quả thật như là sét đánh giữa trời quang, mây đen ùn ùn kéo đến vậy.
Trần Khả Như ngạc nhiên lẩm bẩm: "Vũ Tuyết Trang, em đang nói cái gì vậy?"
Tại sao vẫn là khuôn mặt ấy mà động tác, vẻ mặt của cô ấy lại như biến thành một người khác vậy.
Vẻ mặt của Vũ Tuyết Trang vô cùng áy náy, cô ấy nói: "Bác sĩ Như, xin lỗi nhé, em biết em là thực tập sinh thì không nên vạch trần chị trước mặt mọi người như thế này, hơn nữa em cũng biết rằng chị có nỗi khổ tâm của riêng mình, là do người nhà bệnh nhân đó cứ sống chết muốn đưa cho chị... Vốn dĩ chị không muốn nhận..."
Nếu như đến bây giờ Trần Khả Như vẫn không hiểu ra thì đúng là ngu ngốc quá rồi.
Vũ Tuyết Trang lại vu khống để hãm hại cô!
Tại sao vậy!
Điều làm Trần Khả Như cảm thấy đau lòng nhất chính là, người đang chỉ thẳng vào mặt cô kia không chỉ là thực tập sinh của cô mà còn là người bạn tốt duy nhất.
Cô nhìn Vũ Tuyết Trang, vành mắt cảm thấy đau đớn, ánh mắt cô vô cùng phức tạp, cảm thấy xót xa và khó hiểu.
"Bác sĩ Như, sự việc đã đến mức này rồi, em không thể giấu cho chị được nữa, xin lỗi, em biết là em quá ích kỷ rồi..."
Vũ Tuyết Trang cúi gập người trước mặt Trần Khả Như, cả mặt cô ấy đều là sự áy náy, không thể nhìn ra một tia giả dối nào cả.
Chính thái độ nhún nhường này của cô ấy đã làm mọi người ở đây càng tin rằng người nhận phong bì là Trần Khả Như.
"Tôi không có..." Trần Khả Như sững sờ, cô ước gì đây chỉ là một giấc mơ, những gì cô đang phải trải qua chỉ là giả mà thôi.
Có lẽ nếu như là người khác thì cô đã không kinh ngạc, buồn bực như thế này.
Thế nhưng lại là cô ấy.
Ánh đèn ở trên bục, sự trở mặt của Vũ Tuyết Trang, ánh mắt kinh ngạc của tất cả đồng nghiệp, ánh mắt phê bình của viện trưởng, tất cả hợp lại như một luồng sáng nóng rực đang chiếu lên người cô, cô thấy mình như một vai hề, không có chỗ nào để lẩn trốn, cô cũng cảm thấy mình như một con vật đáng thương, bị những người nó thật sự quan tâm trên thế giới này vứt bỏ.
"Bác sĩ Như, chị làm ra những chuyện như thế này thì phải biết rằng nhất định sẽ có ngày bị vạch trần."
Đôi môi của Vũ Tuyết Trang hơi mấp máy, cuối cùng dời ánh mắt, nhẫn tâm quay sang một bên.
Những ngón tay đang run rẩy dưới cổ tay áo màu đen bị cô ấy siết chặt.
Cô ấy không thể bị dao động.
"Tại sao vậy?"
Ánh mắt của Trần Khả Như đông cứng lại, dường như chỉ ba chữ này thôi cũng đã lấy đi hết sức lực của cô vậy.
Cô lên tiếng hỏi, nhưng lại giống như đang lẩm bẩm.
Thế nhưng viện trưởng không định cho cô một cơ hội, đứng ngay trước mặt cô, trầm giọng nói: "Bác sĩ Như, cô là bác sĩ phó chủ nhiệm của bệnh viện mà lại làm ra những chuyện như thế này, đúng thật là làm mất mặt cả bệnh viện đa khoa An Tâm của chúng ta, bây giờ cô còn điều gì muốn nói nữa không?"
Chủ nhiệm Sơn đau lòng nói: "Trần Khả Như, bình thường tôi đối xử với cô đâu có tệ, tại sao lại phải lấy phong bì của người nhà bệnh nhân?"
Giọng nói của một đồng nghiệp nữ vang lên: "Nghe nói sau khi Bác sĩ Như và Tổng giám đốc Việt ly hôn, cô ta không hề nhận được một đồng nào, ngay cả chỗ ở bây giờ cũng phải đi thuê!"
"Chả trách cô ta lại làm ra những chuyện như thế này."
"Vũ Tuyết Trang là bạn tốt của cô ta, hai người cứ dính lấy nhau như hình với bóng, những điều Vũ Tuyết Trang nói chắc chắn không sai được."
"..."
Nhất thời, mọi người đều xôn xao cả lên, toàn là những lời công kích và vu khống ác ý, càng ngày càng trở nên quá đáng.
Nếu như một người có quyền thế bị sụp đổ, mọi người đều nhân cơ hội ấy để tấn công anh ta.
Người ở vị trí càng cao thì mọi người càng muốn giẫm đạp.
Trần Khả Như đã làm việc ở bệnh viện này nhiều năm rồi, sau khi công bố mình là vợ của Tổng giám đốc Việt thì càng khiến người khác ghen ghét, đố kỵ, thế nhưng mọi người đều giấu những cảm xúc này ở trong lòng, một khi ngòi đã được kích nổ là bắt đầu bùng phát, không thể dừng lại được. Bọn họ mang cái danh đạo đức và công bằng để cùng nhau tấn công cô.
"Trần Khả Như, nếu như cô thiếu tiền thì có thể nói với tôi, mọi người đã là đồng nghiệp của nhau bao nhiêu năm rồi cơ mà!" Phan Đức Sơn vờ vĩnh nói, thật ra ông ấy đã cảm thấy không ổn từ lâu rồi, trong lòng bàn tay và cả phía sau lưng đều chảy đầy mồ hôi, Trần Khả Như là người của khoa phụ sản, bây giờ lại có chuyện như thế này, ông ấy cũng không thoát được trách nhiệm!
Tất cả những lời nghi ngờ và trách móc cứ thay nhau ập đến, giống như có một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, bao trùm toàn bộ cơ thể, hô hấp, nhịp tim của cô.
Không phải là Trần Khả Như không thể giải thích, cô hiểu rõ rằng, đây chính là một âm mưu mà người khác đã rắp tâm bày ra.
"Tôi chưa bao giờ nhận phong bì..." . ngôn tình ngược
"Không phải là cắt nhầm nội tạng..."
Giọng của cô yếu ớt, không có sức sống, đứng giữa sự nghi ngờ của mọi người, dường như đang có từng đợt thủy triều dâng lên và nuốt chửng lấy cô.
Tiếng ong ong ầm ĩ làm tai cô đau nhức, cô tuyệt vọng che mặt lại, thế nhưng những khuôn mặt hung ác, những chiếc miệng đầy máu, và nanh vuốt cứ hiện ra trước mắt.
Đó đều là những đồng nghiệp thân thiết, đều là những khuôn mặt quen thuộc... Không có, không có một ai nói đỡ hộ cô, cô phải đơn độc chiến đấu. So với việc bị hãm hại trong công việc của mình, bây giờ tinh thần của cô còn tổn thương hơn bao giờ hết.
Cô không cam lòng, cô bắt đầu tìm kiếm khuôn mặt của Vũ Tuyết Trang trong những gương mặt này, thế nhưng có tác dụng gì đâu, đáp lại cô lại là một bóng lưng lạnh lùng, không thể nhìn thấy được mặt cô ấy.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến cái ngày mà Lê Hoàng Việt nói đến chuyện ly hôn, cảnh tượng cũng giống như thế này.
Bây giờ và khi ấy không hề có sự khác biệt gì.
Tim của cô dần dần lạnh đi và cứng rắn hơn.
Đến cuối cùng, cô không muốn giải thích thêm nữa, cô đã quá mệt rồi.
Rốt cuộc là do con người của cô không tốt hay lòng người thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể theo kịp.
"Người như vậy không thể giữ lại bệnh viện được nữa."
"Cút khỏi khoa phụ sản, cút khỏi bệnh viện."
"..."
Trần Khả Như mất đi sự che chở của Tập đoàn Á Âu, một khi đã làm sai điều gì thì bất cứ ai cũng đều có thể đẩy cô một phát. Huống hồ, cô còn bị hãm hại.
"Trật tự!"
Viện trưởng dùng micrô để trấn áp tình cảnh hỗn loạn này.
Âm thanh cũng dần dần nhỏ đi.
Dường như viện trưởng cũng không nghĩ đến sự việc lại lớn đến mức này, đối với một bác sĩ nữ còn trẻ mà nói thì quá đáng thật, thế nhưng chuyện cô phạm lỗi đã rõ ràng như vậy rồi, không còn gì để ngụy biện nữa.
Viện trưởng hỏi: "Bác sĩ Như, cô còn có điều gì muốn nói không?"
Nếu như ông ta hỏi trước khi Vũ Tuyết Trang nói thì có lẽ cô còn có thể nói được điều gì đó.
Tinh thần của một người hoàn toàn bị chà đạp thì còn lại gì nữa?
Cô ngước đôi mắt đầy nước mắt của mình lên nhìn bọn họ, nhìn từng vẻ mặt lạnh lùng ấy.
Ánh mắt cô sáng và trong vắt.
Không phải là trong lòng cô cảm thấy chột dạ, muốn lùi bước... Chỉ là cô đã quá mệt mà thôi.
"Người hiểu tôi đương nhiên sẽ hiểu, còn lại, tôi không quan tâm đến những người không hiểu tôi."
Cô nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng âm thanh lại truyền tới mọi ngóc ngách.
Bóng lưng của Vũ Tuyết Trang run lên một lần nữa rồi lại cứng lại, không hề động đậy cho dù có thế nào đi chăng nữa.
Ngay cả những người có quan hệ tốt với cô như Triệu Tư, Ngô Thanh Trúc cũng yên lặng. Ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng quay đi rồi thì sao bọn họ có thể làm người dẫn đầu được chứ, cho dù bọn họ cũng không thể tin được chuyện như này lại rơi xuống đầu của Trần Khả Như.
"Viện trưởng, báo cảnh sát đi."
Mặt cô không có biểu cảm gì, nói: "Có điều, trước khi cảnh sát điều tra ra được kết quả, tôi muốn từ chức... Nếu như những đồng nghiệp làm cùng tôi bao nhiêu năm mà lại nghi ngờ nhân phẩm của tôi thì tôi cũng không cần loại đồng nghiệp như vậy nữa, làm sao tôi có thể ở lại cái bệnh viện như này được?"
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, rõ ràng là không có ý công kích trực tiếp nào, thế nhưng lại làm người ta cảm thấy mình bị khinh thường, chế nhạo.
Lẽ nào lại như vậy!
Viện trưởng đột nhiên cảm thấy chột dạ, sợ hãi.
Không, ông ta đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra, thể diện của ông ta, thể diện của bệnh viện này thì vứt đi đâu? Hơn nữa đây là quyết định và thông báo của lãnh đạo cấp cao, không liên quan gì đến ông ta.
"Bác sĩ Như, mong cô không nói những lời như vậy. Nếu như không nể tình cô đã làm việc nhiều năm, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, hành động của cô sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự... Như thế này đi, các lãnh đạo của bệnh viện sẽ cùng nhau bàn bạc, ngày mai sẽ thông báo cho cô một hình thức xử phạt chính thức..."
Viện trưởng vừa nói, Trần Khả Như đột nhiên cười lớn.
Môi cô khi cười như một bông hoa trúc đào màu trắng đang nở rộ, rực rỡ mà chói mắt, đẹp đẽ nhưng lại tuyệt vọng.
Nụ cười của cô vừa có vẻ chế giễu, lại vừa bi thương.
"Tùy thôi."
Sau khi đau đớn nói hai chữ như vậy, cô bước từng bước từ trên bục xuống, sống lưng dựng thẳng y hệt như một cành tre trong bão tuyết.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tựa như không dính bụi trần, cao quý và thanh nhã làm người khác không thể nhìn gần.
Thế nhưng ánh mắt lại mang nặng một nỗi đau không thể hóa giải.
Đám người cứ tự động tách ra, để lại một đường đi rộng rãi.
Trần Khả Như rời đi rồi, rời đi một cách vô cùng thoải mái.
Viện trưởng và mọi người đều kinh ngạc, hắng giọng một cái, lại lập tức trách móc: "Cô Trần Khả Như này đúng là không thể tưởng tượng nổi, chúng ta đều là lãnh đạo của cô ta, làm sai mà không chủ động nhận lỗi thì thôi đi, bây giờ thì không coi kỷ luật là gì nữa rồi, vốn dĩ còn định nể tình cũ, nhưng xem ra có đuổi cô ta cũng không oan mà!"
"Đúng vậy, viện trưởng nói đúng!"
"..."
Mọi người bắt đầu phụ họa theo.
Một người rời đi cũng không ảnh hưởng gì, mọi người vẫn náo nhiệt, ầm ĩ, vui vẻ, tươi cười.
"Vũ Tuyết Trang, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?"
Ngô Thanh Trúc tiến đến gần Vũ Tuyết Trang đang đứng đơ ra đấy, hỏi nhỏ.
Vũ Tuyết Trang như bị mất trí, con ngươi không có tiêu điểm, ánh mắt có hơi đáng sợ.
Ngô Thanh Trúc cũng tò mò muốn chết, Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như thân nhau đến mức còn cùng mặc một cái quần, cô ấy đỡ đạn hộ Bác sĩ Như, bác sĩ Như lại thức đêm để chăm sóc cô ấy, ngay cả khi Bác sĩ Như ly hôn rồi, cô ấy cũng không rời bỏ và thẳng thắn bênh vực Bác sĩ Như.
Không ngờ đến bây giờ cô ấy lại chính là người vạch trần Bác sĩ Như.
Ngô Thanh Trúc vừa hoàn hồn lại, thấy vị trí bên cạnh mình đã trống trơn, ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng lưng loạng choạng, vô cùng đáng thương của Vũ Tuyết Trang.
Điều hòa của khách sạn Trúc Bạch chạy rất tốt, nhân viên phục vụ ở đây đều ăn mặc tương đối phong phanh.
Trần Khả Như khoác một chiếc áo lông màu trắng, bước đi trên lối đi trải thảm đỏ, cô không hề cảm thấy được một chút ấm áp nào, nếu có thì chỉ là sự lạnh lẽo trong tim mà thôi.
Mùa đông, đây mới thật sự là mùa đông.
Lúc sắp bước ra sảnh lớn, cô nhân viên đứng ở trước cửa nói bằng một giọng ngọt ngào: "Thưa cô, bên ngoài tuyết đang rơi rồi, cô có đem theo ô không, nếu như không có thì khách sạn chúng tôi miễn phí..."
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Trần Khả Như ngắt lời: "Không cần đâu, cảm ơn."
Một người lạ còn quan tâm cô như vậy, vậy còn những người bạn cô đã ở cùng cô bao nhiêu ngày đêm, thật tâm đối đãi với bọn họ thì sao?
Đây đúng thật là một câu chuyện nực cười trên thế giới này.
Trần Khả Như đẩy cánh cửa xoay tròn ra, tuyết trắng cứ bay lượn khắp trong bầu trời đêm cô độc không người, tối đen mà lại cảm giác như sáng rực, không hề đẹp đẽ chút nào. Bởi vì khi tốc độ rơi của hoa tuyết trở nên nhanh dần, như một cơn bão, nó đập vào mặt những người đi đường một cách dữ dội, dùng cái lạnh để làm vũ khí tấn công người khác.
Trần Khả Như cảm thấy hai má mình như sắp đóng băng lại rồi, phải làm sao với trái tim héo mòn, không có chỗ dựa của cô đây.
Đi qua màn mưa tuyết mịt mờ, trong tầm nhìn mơ hồ, cô lại nhìn thấy rất rõ tấm biển quảng cáo lớn được treo ở bên ngoài khách sạn Khánh Hòa.
Vừa nãy, khi mới đến, Vũ Tuyết Trang nhất quyết không cho cô nhìn.
Cổ họng và khóe mắt của cô cảm thấy chua chát, thế nhưng hạt tuyết lại đập vào mặt cô, làm cô đau đến tận tim phổi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Trên tấm biển quảng cáo có một đôi nam nữ đang ôm nhau.
- -----
Từ hôm qua giãn cách, mình có thời gian v~ ra nên tốc độ dịch nhanh hơn hẳn:D. Nay xin trình làng 10 chương luôn. Mình sẽ cố gắng up nhiều chương hơn để dịch này mn đọc truyện cho đỡ buồn nha.